Edit: Siu Nhơn Mèo
Bốn mươi sáu, lập công lao

Trình Kỵ nhìn thấy mặt Lục Uyên, phát run cả người: “Lục, Lục…”

Trình Chử hung hăng quăng cho gã một cái tát: “Nghịch tử!”

“Cha…” Trình Kỵ quỳ cũng quỳ chẳng xong, đặt mông ngồi phịch dưới đất, bụm mặt lẩm bẩm, “Y là…”

“Nghiệp chướng!” Lại một cái tát giáng xuống, Trình Chử muốn chết đến nơi, những người có lá gan dám bất kính như thế với Lục Uyên cũng đã là chuyện lúc y mới đăng cơ, giờ đây cây cỏ trên mộ phần phỏng chừng cũng đã cao đến đầu người luôn rồi.

“Thẩm, Thẩm Ngôn là…” Trình Kỵ ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Ngôn.

Trình Chử vừa nghe đến cái tên này là biết chuyện không xong rồi.

Người mà khi nãy mình muốn bắt, lại là đại nội tổng quản vừa mới nhậm chức, Thẩm Ngôn.

“Thẩm, Thẩm tổng quản.”

Thẩm Ngôn căn bản không để ý đến phụ tử Trình gia, thứ hắn mong muốn chưa bao giờ là sự kính sợ và uốn mình theo người của những người này.

“Hoàng thượng.” Thẩm Ngôn bước lên khom người nói khẽ với Lục Uyên mấy câu.

“Được!” Lục Uyên cười, vỗ vỗ mu bàn tay hắn, “Phiền Thẩm tổng quản rồi, án này xong xuôi, trẫm nhất định nhớ đến đại công của ngươi.”

Thẩm Ngôn đỏ mặt: “…” Hoàng thượng còn có thể phù phiếm hơn được nữa không vậy?

Thật ra đây là lần đầu tiên Thẩm Ngôn xuất hiện trước mặt chúng đại thần sau khi được Lục Uyên phong lên chức đại nội tổng quản.

Cũng bởi vì những lời này của Lục Uyên, trong lòng mọi người thầm dè chừng địa vị của vị đại tổng quản trẻ tuổi này.
Bốn mươi bảy, thẩm tra Vương gia.

Huy Nam vương phủ.

Lục Uyên nhìn phụ tử Trình gia đang quỳ phía dưới.

“Trình Chử, sau khi trẫm đăng cơ đã bạc đãi ngươi à?”

“Lão, cựu thần không thể dạy con.” Trình Chử không ngừng dùng tay áo sau mồ hôi.

“Vương gia, ngài không tuân lễ nghi.” Thẩm Ngôn nhẹ giọng nói, gọi lão một tiếng Vương gia, nhưng trong giọng nói lại không hề có một chút kính ý nào.

“Phải, là cựu thần không đúng.”

“Ôi này.” Lục Uyên khoát khoát tay, “A Ngôn à, điểm này là ngươi không tốt rồi, quá quy củ. Vương gia chính là Vương gia, làm sao có thể dùng quy củ bên ngoài để đòi hỏi Vương gia…”

Còn chưa chờ cho Trình Chử thả lỏng được chút ít, chợt nghe Lục Uyên nói tiếp: “… Ngay cả thành phủ Vương gia cũng bán, làm gì để ý đến lễ nghi nơi trẫm.”

“Hoàng thượng dạy rất đúng, là nô tài quá mức khắt khe.” Thẩm Ngôn nhịn cười, đáp có nề có nếp.

Đầu Trình Chử nhất thời như nặng ngàn cân mà dập mạnh xuống đất, cả người đổ mồ hôi như mưa, lần nữa mở miệng thì ngay cả tự xưng cũng sửa lại: “Tội thần tự biết nghiệp chướng nặng nề, nhưng quả thật tội thần không biết tiểu nhi sẽ xông vào tai họa ngập trời này, Hoàng thượng xử lý tội thần ra sao cũng đều không oán không hận.”

“Nếu trẫm xử Trình Kỵ lập tức hành quyết xử trảm, Vương gia cũng không dị nghị?”

“Ấy là đáng tội nó.”

“Cha!” Trình Kỵ kinh hãi, không dám tin mà nhìn lão.

“Chớ gọi ta là cha, Trình Chử ta suốt đời trung thành tận tâm với Hoàng thượng và triều đình, không sinh ra một thằng nghiệt tử như ngươi!”

Lục Uyên nhìn Trình Kỵ run rẩy đôi môi, biết thời gian đến rồi: “Thẩm Ngôn, Vương gia lớn tuổi, qua lại một phen chắc hẳn cũng đã mệt, mời ông ấy đi nghỉ tạm đi.”

Trình Chử mở to hai mắt, cứ thế mà bỏ qua cho lão?

Nhưng khi tầm mắt lão rơi vào trên khuôn mặt lộ vẻ quyết tuyệt của Trình Kỵ, đột nhiên có một loại dự cảm chẳng lành, đây không phải là kết thúc, mà là bắt đầu.
Bốn mươi tám, phong thế tử.

“Trẫm biết ngươi nhất định có rất nhiều lời muốn nói với trẫm…”

Trình Kỵ há miệng, quả thật gã có oán khí, dựa vào đâu mà người không may là mình, không có bọn họ dụ dỗ thì mình cũng không đến mức suy bại đến như hiện giờ.

Nhưng đồng thời gã cũng có một loại cảm giác thất bại nồng đậm, Thẩm Ngôn nói đúng, gã chẳng là cái thá gì. Dứt bỏ tầng thân phận kia, thậm chí gã cũng chẳng bằng cả một thái giám mà gã luôn luôn thầm xem thường.

“… Thế nhưng trẫm không muốn nghe.” Lục Uyên cong tay gõ bàn một cái, “Chỉ cần nói một ít thôi, chỗ trẫm đây có không ít chứng cứ về ngươi.”

“Còn nếu không nói…” Lục Uyên kéo dài giọng, “Trẫm không ngại mở một mắt nhắm một mắt, nghe theo kiến nghị của cha ngươi, dùng một mình ngươi đổi lại một Huy Nam vương phủ.”

Trình Kỵ nhắm lại hai mắt, trong một thoáng dường như có rất nhiều thứ lóe lên trước mắt, lại dường như chẳng có thứ gì.

Mở mắt ra lần nữa, gã chán nản nói: “Tội dân sẽ khai hết.”

Đến tận khi trăng đã lên cao trên đầu ngọn liễu, Trình Kỵ mới kết thúc màn khai báo dài dòng của mình.

“A Ngôn, rót cho thế tử chén trà, gã nói nhiều vậy cũng khó cho gã.”

Thẩm Ngôn buông bút đang ghi chép xuống, dâng một xấp giấy đã ghi chép rõ ràng cho Lục Uyên.

Lục Uyên nhận lấy nhìn thoáng qua, thuận thế xoa xoa cổ tay Thẩm Ngôn: “Mệt không?”

“Không, không mệt ạ.” Đang ở trước mặt người ngoài, Thẩm Ngôn hơi ngượng ngùng, dừng một chút rồi rụt tay lại, “Nô tài rót cho gia chén trà.”

Đáy mắt Lục Uyên nhiễm vài phần ý cười, khẽ gãi lòng bàn tay hồi tưởng dư vị.

Lúc Thẩm Ngôn bưng chén trà đến bên người Trình Kỵ, gã nâng hai tay qua khỏi đầu nhận lấy chén trà, run rẩy nói: “Tội dân không, không dám làm phiền công công.”

“Ngài chính là thế tử.”

Thế… Thế tử?

Trình Kỵ mờ mịt nhìn về phía Lục Uyên.

Giọng Lục Uyên nhẹ bẫng: “Ý chỉ của trẫm đã nghĩ xong rồi, Huy Nam vương thế tử.”

Một cái bánh nhân thịt lớn nện xuống đầu Trình Kỵ, nhưng Trình Kỵ chẳng có chút vui sướng nào. Chỉ còn lại sự sợ hãi to lớn, trong đầu hiện ra sự mập mờ như có như không vừa mới nãy của Lục Uyên và Thẩm Ngôn.

Tại sao họ không tị hiềm mình?

Tại sao rõ ràng mình đã phạm vào tội chết, mà còn có thể được phong thế tử?

“Được rồi, ngươi không thích đại ca ngươi đúng không? Vậy thì trục xuất hắn ra khỏi Huy Nam vương phủ đi.”

Thế nhân lúc bấy giờ nào có hay, sau một năm kể từ khi bắt đầu giống trống khua chiêng điều điều ta vụ án mưu nghịch phản quốc, kết quả thật ra chỉ là hai đạo ý chỉ được đưa ra mà chẳng hề chớp mắt này.