Sự thật chứng minh Ẩn Kỳ cũng là một nhân có thể làm việc, đại phu tìm đến mặc dù nhì qua có chút không dùng được, nhưng thuốc lấy ra lại vô cùng hữu hiệu. Không chỉ có Lý Dục khôi phục tinh thần, phần lớn người mắc bệnh trong thôn cũng được khống chế, chỉ có số ít vẫn còn phải cách ly.

Lý Dục ở trong thôn nghỉ ngơi bảy tám ngày, sau khi đại phu dựng râu trừng mắt bảo đảm thân thể không ngại, mấy người lại lên đường.

Ở cổng thôn vẻ mặt lão giả cảm kích nhìn Lý Dục, "Lão phu thay người của toàn thôn cám ơn công tử, một chút tâm ý hi vọng công tử vui vẻ nhận cho.”

Lão giả nói xong liền lấy ra một túi vải đưa cho Lý Dục, trong tròng mắt đen của Lý Dục chợt lóe lên kinh ngạc, đưa tay đẩy túi vải về, cong môi mỏng nói, "Lão tiên sinh không cần phải khách sáo, hôm nay ta cứu ngươi chỉ vì nàng không nhìn được cảnh tượng đó." Hắn ý vị thâm trường nhìn đầu kia Lâm Lập Hạ đang từ biệt với nhóc con nói tiếp, "Nếu tiên sinh cho ta bạc ngược lại là lãng phí lòng tốt của nàng."

Lão giả nghe vậy sáng tỏ cười cười, cảm thán nói, "Thì ra Lâm cô nương là người trong lòng công tử, cô nương cũng thích công tử đi, ngày đó sau khi công tử bị bệnh cô nương nôn nóng sốt ruột như vậy. Công tử và nàng thật là trời tạo nên."

Trong mắt Lý Dục hiện lên ý cười, nói theo: "Nhận lời nói tốt lành của tiên sinh."

Đầu kia Lâm Lập Hạ cũng nói chuyện xong với nhóc con, lại nói tạm biệt với lão giả, hai người lên xe ngựa.

Rèm vừa buông xuống Lý Dục liền để cằm lên cổ Lâm Lập Hạ, khép hờ đôi mắt đào hoa nhỏ dài, mãn nguyện hít thở mùi hương thoang thoảng trên người nàng, "Xem ra thân thể này của ta không được rồi, một hồi như vậy đã vô cùng mệt mỏi rồi." Nói xong còn cọ xát da thịt trơn mềm của nàng, trong mắt có một tia thỏa mãn.

Lâm Lập Hạ cũng không có chút thương hương tiếc ngọc nào, đưa tay đẩy mặt của hắn ra, vẻ mặt lơ đễnh lành lạnh nói, "Công tử, ngươi vẫn đừng ở chỗ này không ốm mà rên nữa, ta thân thể ngươi rất tốt, hơn nữa, có câu nói rất đúng, tai họa lưu lại ngàn năm, cho nên ngươi hoàn toàn không cần lo lắng mình tráng niên mất sớm. Nói không chừng so với rùa ngươi sống lâu hơn ấy."

di..ễ..n.đ..àn.l.ê.q.u.ý.đô.n..Bồ.CôngAnh

Lý Dục nhíu mày, "Thì ra bản thân ta ở trong mắt nàng cũng chỉ có thể so với rùa."

Lâm Lập Hạ ngoan ngoãn cười một tiếng, "Gia nói chi vậy, sao có thể so ngươi với rùa, phải biết, ngươi làm sao có thế đáng yêu bằng rùa được chứ."

Lý Dục nghiêng dựa vào trên giường êm, trên khuôn mặt tuấn mỹ cười như không cười, "Miệng đúng là lanh lợi."

Lâm Lập Hạ cố ra vẻ thẹn thùng, "Gia quá khen."

Ngón tay thon dài của Lý Dục vuốt vuốt sợi tóc rủ xuống của mình, trầm thấp cười nói, "Nàng đừng quên việc đã đáp ứng ta là được."

Lâm Lập Hạ cầm bình trà lên rót cho mình chén nước, đôi mắt đẹp sóng nước lưu chuyển, "Gia cứ yên tâm đi."

Năm ngày sau, Tương thành.

Tối nay Tương thành náo nhiệt kiểu khác, đám con buôn bán hàng rong đều lấy đồ tốt nhất thú vị nhất trong tay ra, ngập tràn trên mặt mọi người đều là nụ cười cực kỳ chân thành vui vẻ.

Các gia, các công tử đều mặc nhân mô nhân dạng, liền cổ lệch mắt lé cũng cố tình phóng khoáng cầm chiếc quạt xếp, vừa thấy nữ tử có diện mạo tốt thì lập tức u buồn ngắm trăng rằm ngâm vịnh Xuân Thu.

Các thiếu nữ thanh xuân thì mang theo dải lụa, dáng người tuyệt đẹp, khuôn mặt trắng nõn được ánh nến sáng ngời trên đường chiếu vào vô cùng xinh đẹp, đôi mắt đẹp của các nàng ngậm cười đẹp đẽ động lòng người, đụng phải công tử tuấn tú liền nghiêng mặt sang một bên, hay cho một dáng vẻ ngượng ngùng.

Trong đám người có hai người đứng sóng vai, nam tử mặc trường bào gấm màu lam so với nữ tử còn tuyệt mỹ xinh đẹp hơn ba phần, con ngươi nhỏ dài khép hờ, trong mắt như có vô số hoa đào, mang theo một bộ tư thế lười nhác cao quý, lúc này hắn đang hơi hơi cúi xuống nghe nữ tử bên cạnh nói chuyện, trong con mắt đen chợt lóe lên dịu dàng.

Mà nữ tử bên cạnh hắn mái tóc dài nửa búi, vài sợi tóc bướng bỉnh tán lạc bên má, mặc dù nữ tử không có dung mạo tuyệt mỹ như hắn, nhưng bên trong mắt hạnh hơi giương kia ánh mắt như nước, một thân váy dài màu xanh nước càng tôn lên vẻ xinh đẹp nho nhã của nàng, nàng nhàn nhạt nâng khóe môi lên nhìn về phía nam tử tuấn mỹ, trên khuôn mặt xinh đẹp mang chút ý cười, quanh thân ngập tràn hơi thở yêu say đắm dày đặc.

Mọi người không khỏi âm thầm than thở, thật là một đôi người ngọc tuyệt phối!

Nhưng trên thực tế...

Lâm Lập Hạ ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nhìn Lý Dục, "Xin hỏi, gia đây là ý gì?"

Lý Dục không đàng hoàng nâng khóe môi lên, con ngươi lóe lóe nói, "Chính là như nàng đoán, nương — tử." Dứt lời cười thật là vui vẻ.

Lâm Lập Hạ bị sét đánh ngoài khét trong sống, nương, nương, nương tử? Nàng lui về sau một bước kéo dài khoảng cách giữa hai người, "Sao ta có thể bôi nhọ thanh danh của gia chứ, như vậy không tốt, không tốt."

Lý Dục vươn một tay kéo nàng trở lại, tay phải thân mật ôm eo của nàng, đè thấp giọng xuống nói, "Chính nàng đã đáp ứng ta, hôm nay đều nghe ta."

Lâm Lập Hạ cấu véo cánh tay của hắn, thế nhưng hắn giống như không có chút cảm giác nào, động cũng không động, nàng than thở, "Lý Dục, ngươi thế này có biết gọi là gì không, ngươi thế này gọi là giở trò lưu manh."

"Lưu manh?" Lý Dục vừa ôm vừa hứng thú nhìn nàng, "Lưu manh là có ý gì?"

Lâm Lập Hạ ý vị sâu xa nhìn hắn một chút, đau thương nói, "Ngươi đi bưng chậu nước sạch đến, cúi đầu soi bóng mình, sau đó, người mang thân phận đại sứ hình tượng lưu manh sẽ hiện ra."

Lý Dục vươn ngón tay thon dài chỉ chỉ cái trán của nàng, "Đừng phí tâm tư nói sang chuyện khác với ta, tối nay nàng chính là nương tử của ta, nàng không phải đồng ý cũng không sao, ta không sợ ở trước mặt những người này cùng nàng thân thân mật mật." Dứt lời thong thả chớp chớp đôi mắt đào hoa, cảm giác mị hoặc và nguy hiểm mười phần.

di..ễ..n.đ..àn.l.ê.q.u.ý.đô.n..Bồ.CôngAnh

Lâm Lập Hạ hơi trừng mắt, uy hiếp, đây tuyệt đối là uy hiếp trần trụi!

"Nương tử." Lý Dục thân mật nâng sợi tóc tán lạc của nàng lên, tiếp đó dắt bàn tay bé nhỏ của nàng, "Ta dẫn nàng đi đến một chỗ."

Lâm Lập Hạ bất đắc dĩ nhìn hai bàn tay nắm chặt một chút, sao tên Lý Dục này lại có thể vô lại như vậy chứ.

Nàng đi theo Lý Dục xuyên qua đám người náo nhiệt đi tới trước một quầy hàng hơi vắng lặng, phía sau gian hàng này là một hán tử mặt đen, cánh tay để trần đang trêu chọc con vẹt trong tay. Mà xung quang đều là lồng chim, thỉnh thoảng có tiếng chim hót lanh lảnh vang lên.

Nàng giương mắt nhìn Lý Dục một chút, không biết hắn mang mình tới nơi này làm gì, Ầy, chẳng lẽ là mua chim? Nhưng nàng không hiểu tiếng chim...

Dĩ nhiên Lý Dục biết được nghi ngờ của nàng, hắn hơi cong môi mỏng, hướng về phía hán tử mặt đen kia nói, "Vị này chính là Mạc sư phụ?"

Hán tử mặt đen chậm rãi nhìn bọn họ một cái, tiếp tục cúi đầu trêu chọc vẹt, "Ừ."

"Nghe nói mấy ngày trước Mạc sư phụ ở trên núi Bạch Sơn bắt được hai đồ chơi nhỏ?" Lý Dục cũng nhàn nhã quan sát chim chóc bốn phía, nhưng miệng lại nói ra lời làm vẻ mặt Mạc sư phụ ngẩn ngơ.

Mạc sư phụ cố ra vẻ hờ hững nói: "Vị công tử này nghe ai nói? Gần đây ta cũng không đi Bạch Sơn, sợ là công tử nhớ nhầm."

Lý Dục híp con mắt dài lại, khóe môi cong sâu hơn, "Hai con mèo tuyết vừa dứt sữa, một con trên trán có một nhúm lông màu vàng, một con ở đuôi có lông màu vàng, Mạc sư phụ, ta nói đúng không?"

Lần này cuối cùng Mạc su phụ cũng buông con vẹt đang trêu chọc xuống, cau mày nhìn về phía Lý Dục nói, "Vị công tử này là ..."

Lý Dục lười nhác nói, "Ta là ai cũng không quan trọng, quan trọng là ta muốn hỏi ngươi mua hai vật nhỏ này."

Biểu cảm của Mạc sư phụ có chút khinh thường, "Thật xin lỗi, nơi này của ta chỉ bán chim tước, không bán mèo."

Lý Dục còn muốn nói gì đó, Lâm Lập Hạ lại trừng mắt liếc hắn một cái, nàng xem như đã biết, thì ra hắn muốn mèo của người ta.

"Mạc sư phụ." Nàng cười nhạt, không để ý tới địch ý trên mặt Mạc sư phụ, "Công tử nhà ta chỉ nói đùa với ngươi mà thôi."

Dĩ nhiên Mạc sư phụ không tin, hừ một tiếng nói, "Bộ dáng mèo của ta cũng đã hỏi thăm rõ ràng, còn bảo nói đùa? Sợ là tới đây cướp."

Lâm Lập Hạ dĩ nhiên không gật bừa lời của hắn, nếu như Lý Dục thật sự muốn cướp vật kia, đoán chừng Mạc sư phụ này đã sớm bị đày đến biên cương xa N dặm rồi. Ngữ điệu của nàng vẫn lễ phép chấm dứt có chút không vui, "Nếu Mạc sư phụ đã không chịu bỏ những thứ yêu thích vậy thì coi như xong, quấy rầy rồi."

Nói xong kéo lấy tay áo Lý Dục bước đi, Lý Dục khép hờ con ngươi không nói lời nào, sau đó không lâu cười khẽ một tiếng hỏi, "Tức giận?"

Lâm Lập Hạ lườm hắn, "Ngươi làm chuyện gì, ngay cả bộ dáng con mèo kia như thế nào cũng tìm hiểu được."

Con ngươi đen như mực của Lý Dục nhiếm ý cười, "Ta ngược lại cảm thấy mình còn khách sáo chán."

"Dạ dạ dạ, ít nhất gia không trực tiếp đoạt lấy từ trong tay hắn, mà là ôn tồn hỏi hắn mua?"

Vẻ mặt Lý Dục hài lòng, "Chẳng lẽ không đúng."

Lâm Lập Hạ vươn đầu ngón tay ra xoa xoa trán, "Nếu ta là chủ quán kia, thì sớm đã không khách sáo với ngươi rồi."

Lý Dục cười trêu nói, "Chủ quáy này cũng muốn giống như nàng vậy, mua bán cũng không cần làm."

Lâm Lập Hạ nghĩ nghĩ vẫn mở miệng nói, "Muốn nuôi mèo?"

Lý Dục từ chối cho ý kiến.

Lâm Lập Hạ im lặng một chút lại nói: "Thôi đi."

Lại mèo đáng yêu, cũng là đang nhắc nhở hắn nỗi đau khi còn bé.

Lý Dục nhìn gương mặt lạnh lùng của nàng, trong lòng hơi nóng lên, hắn khe khẽ thở dài một hơi, dừng lại dưới chân bước, "Nàng ở chỗ này chờ ta một lát."

Lâm Lập Hạ nghi hoặc nhìn hắn, nhưng hắn cũng chỉ mỉm cười với nàng liền xoay người rời đi, nàng muốn gọi lại, đập vào mắt cũng là bóng dáng hắn rời đi thành từng mảnh hoa y cẩm bào, cô đơn không có gấm màu lam của hắn.

Nàng có chút tức giận, người này thật đúng là, lời nói cũng không giao phó rõ ràng đã bước rồi. Nàng chỉ đành nhàm chán nhìn hàng thêu nhỏ bên cạnh, tiêu khiển giết thời gian, lúc này giọng nói chuyện khe khẽ với nhau truyền đến bên tai, nàng không khỏi cẩn thận lắng nghe.

di..ễ..n.đ..àn.l.ê.q.u.ý.đô.n..Bồ.CôngAnh

"Bức Tống Tử Quan Âm này là đồ tốt!" Một thiếu phụ áo trắng từ trên gian hàng cầm lên một bức tranh mừng rỡ nói.

Thiếu phụ áo xanh bên cạnh nhìn tranh kia một chút, cười nói, "Muội muội thật đúng là nóng lòng, mới vừa qua cửa một tháng đã nghĩ đến rồi."

Thiếu phụ áo trắng xấu hổ đỏ bừng mặt, "Ta chỉ thấy bức thêu này thật tinh xảo mà thôi."

Thiếu phụ áo xanh cười ra tiếng, "Muội muội, ngươi đừng nóng lòng, chuyện này lúc nên có sẽ có, lúc không có thế nào cũng không có."

Thiếu phụ áo trắng khéo léo gật đầu một cái, "Tỷ tỷ nói đúng lắm."

Thiếu phụ áo xanh tiếp tục nói, "Hôm qua ta nghe tỷ muội trước kia nói, trước đó vài ngày hoàng hậu nương nương tra ra có thai rồi."

Cả người Lâm Lập Hạ chợt cứng đờ, ngực một trận đau đớn tan lòng nát dạ.

Hoàng hậu nương nương tra ra có thai.

Thiếu phụ áo xanh lại nói, "Nương nương và hoàng thượng thành thân ba năm cũng không có thai, may nhờ hoàng thượng thương yêu nương nương, cái này không, nương nương rốt cuộc có. Hoàng thượng sợ là muốn nâng nương nương trong lòng bàn tay."

Tất cả tiếng ồn ào bên tai Lâm Lập Hạ đều đột nhiên đi xa, chỉ một lần lại một lần nghĩ, hoàng hậu có thai, Doãn Vô Song có thai, mà đứa bé kia, là của hoàng thượng, là của Lý Huyền.

Nàng gian nan đi tới một góc bí ẩn ngồi xổm xuống, hai tay nắm chặt lại với nhau. Hốc mắt nàng có chút nóng lên, từng đợt từng đợt uất ức xông lên, buồn bực nàng lại tăng sức lực trên tay.

Cuối cùng vẫn không nhịn được nước mắt, một giọt tinh tế rớt xuống, cũng cùng lúc này trong tầm mắt xuất hiện một đôi giày, nàng chậm rãi nhìn lên trên, chỉ thấy vẻ mặt Lý Dục không rõ nhìn nàng, trong ngực ôm hai con mèo nhỏ đáng yêu.

Nàng muốn đứng thẳng dậy nói chuyện với hắn, thế nhưng làm thế nào cũng không đứng nổi, chỉ cảm thấy đáy lòng đau tan lòng nát dạ.

Một đôi mèo trắng còn nhỏ bị ném ở trên mặt đất, phát ra tiếng kêu uất ức cùng bị đau, nàng sợ hết hồn, vội vàng nhặt hai vật nhỏ bị dọa lên, vừa tức giận trợn trừng mắt hỏi hắn, "Ngươi làm gì vậy?!"

Con mắt dài của Lý Dục nguy hiểm híp híp, "Làm gì? Ta không thích hai con mèo nhỏ này liền ném ngã, không được à."

Lâm Lập Hạ lạnh lùng nhìn hắn nói, "Nếu ngươi không thích thì cần gì phải tốn tâm tư cầm trở về."

Lý Dục hừ nhẹ một tiếng, trong mắt tràn đầy lạnh lẽo, "Ta tốn tâm tư nhưng trong lòng người nọ hoàn toàn không có ta, ta còn muốn bọn chúng làm gì."

Vừa rồi hắn cũng nghe được cuộc nói chuyện của hai người kia, hắn vẫn đứng ở bên cạnh nàng đợi nàng ngẩng đầu nhìn mình, nhưng trong mắt nàng ngoài sương mù vẫn là sương mù, thậm chí khi hắn đứng ở trước mắt nàng cũng đều không có chút cảm giác nào.

Hắn hoàn toàn triệt để bị nàng xem nhẹ.

Trong một khắc kia trái tim của hắn đau đớn kịch liệt, lần đầu tiên nhận thấy được bất luận thường ngày mình chiếm bao nhiêu tiện nghi của nàng, bất luận hắn đến gần nàng ra sao, nàng cũng đều không đặt mình ở trong lòng, lại nhìn hai con mèo nhỏ này mới vừa lời ngon tiếng ngọt cầu xin Mạc sư phụ nửa ngày mới lấy được, cơn giận của hắn dâng cao trước nay chưa từng có.

Vẻ mặt yếu ớt của nàng vừa rồi không phải vì hắn, mà là vì một nam nhân khác. Hắn vốn cho là bản thân giữ lấy nàng ở bên người, nếu nàng không phản kháng chính là không ghét hắn, nhưng cho tới bây giờ hắn mới biết, không ghét với thích khác nhau bao nhiêu, mà cái hắn muốn, xa xa không chỉ không ghét.

Lý Dục nhìn ánh mắt lên án ôm mèo nhỏ của Lâm Lập Hạ trước mặt, trong lòng nhất thời nổi lên vô số loại cảm xúc. Tức giận, mệt mỏi, đau lòng, không cam lòng, còn có châm chọc.

Hắn một phen kéo nàng qua gắt gao ôm lấy nàng, cực kỳ ác liệt ở bên tai nàng nói một câu, "A, đúng rồi, gần đây hoàng huynh nạp một vị phi tử được sủng ái vô cùng, phi tử này nàng cũng biết."

Hắn sung sướng nhìn đôi mắt cảnh giác của nàng, chậm rãi nói, "Phi tử này được phong làm, Tiếu phi."