Chờ hai người họ tới gần, Vân Trân mới phát hiện nam nhân đứng bên cạnh Tô trắc phi không phải ai khác, mà là sư phụ của Ngụy Thư Tĩnh Ngụy Duyên Võ.

Trời đang tối, Tô trắc phi và Ngụy Duyên Võ chạy tới đây làm gì?

Tuy rằng dân phong triều đại này tương đối cởi mở, nhưng cơ bản "nam nữ khác biệt" vẫn phải có.

Vân Trân biết mình vừa không cẩn thận chọc vào phiền toái, hiện tại muốn đi cũng đã không kịp.

Nàng chỉ có thể thầm cầu nguyện đừng bị bọn họ phát hiện, nếu không hậu quá không dám tưởng tượng.

May mà, chuyện bọn họ nói không phải cơ mật gì.

Mấy ngày trước Tô trắc phi phái Ngụy Duyên Võ đi hỏi thăm gần đây có lão sư danh vọng nào không.

Qua nửa năm điều chỉnh, hiện giờ bọn họ xem như đã ổn định.

Như vậy, chuyện công khóa của Triệu Húc cũng nên đi vào quỹ đạo.

Ngụy Duyên Võ ra ngoài một tháng, vừa trở về liền tới phục mệnh với Tô trắc phi.

Ông ấy giao danh sách bản thân đã sửa sang lại giao cho bà ấy.

Sau khi nhận, Tô trắc phi đọc lướt qua, sau đó vừa lòng cất vào tay áo: "Làm phiền huynh."

Ngụy Duyên Võ nhìn bà, lắc đầu: "Người không cần khách khí với ta."

Sắc mặt Tô trắc phi cứng đờ, rất nhanh đã dời mắt đi: "Canh giờ đã không còn sớm, huynh bôn ba bên ngoài một tháng, mau trở về nghỉ ngơi đi, có chuyện gì để sau rồi nói." Dứt lời, bà liền muốn xoay người rời đi.

"Sư muội! Uyển Khanh..." Đúng lúc này, Ngụy Duyên Võ không cầm lòng được mà cản bà.

"Huynh làm gì vậy?" Tô trắc phi lui về sau hai bước, phất tay áo tránh đi, hoảng loạn nhìn bốn phía.

Thấy không có ai tới đây, bà lần nữa nhìn Ngụy Duyên Võ, thái độ trở nên nghiêm túc, "Sư huynh, lúc trước thời điểm ta đồng ý cho huynh ở lại, chúng ta đã nói rõ rồi.

Nếu huynh nhanh như vậy đã quên, ta đây chỉ có thể mời huynh rời đi!"

"Không, đừng..." Ngụy Duyên Võ lắc đầu.

Ánh mắt ông ấy trở nên phức tạp nhìn sườn mặt Tô trắc phi, bên trong tràn ngập tình cảm không thể miêu tả được, "Ta chỉ là...!Chỉ là có chút...!Ta nghe nói mấy ngày trước có nha hoàn không hiểu chuyện trộm cây trâm của muội...!Cây trâm đó...!Nhiều năm đã trôi qua, ta vẫn luôn không thấy muội đeo, ta cho rằng năm đó ở Kỳ Sơn muội đã ném nó đi...!Không ngờ, muội còn giữ lại nó..."

Tô trắc phi cứng đờ.

Vân Trân che miệng tránh sau gốc cây, sắc mặt đã tái nhợt.

Vừa rồi nàng nghe được gì?

Ngụy Duyên Võ và Tô trắc phi?

Còn cả cây trâm kia...!Món đồ bị Xuân Nha trộm đi dùng để hãm hại Châu Nhi...!Có liên quan tới Ngụy Duyên Võ? Nghe cách Ngụy Duyên Võ nói chuyện cùng phản ứng của Tô trắc phi, cây trâm kia rất có khả năng là do Ngụy Duyên Võ tặng.

Giữa bọn họ rốt cuộc có quan hệ gì?.

Kiếm Hiệp Hay

Vân Trân không dám nghĩ nữa.

Nàng sợ chân tướng sẽ đúng hướng phỏng đoán của mình.

Nếu là vậy, nàng biết càng nhiều, tình cảnh càng nguy hiểm.

...!

Lúc này mặt Tô trắc phi giấu trong bóng tôi, Vân Trân không có cách nào nhìn rõ thái độ trên gương mặt kia.

Qua nửa ngày, Tô trắc phi mới chua xót lên tiếng: "Sư huynh, những chuyện đó đã qua rồi...!Muội..."

"Ai ở đó?"

Đúng lúc này, Ngụy Duyên Võ đột nhiên quay đầu, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Vân Trân đang trốn.

Lời vừa dứt, toàn thân Vân Trân cứng đờ, tim đập muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Nàng há miệng thở dốc, Ngụy Duyên Võ đã nhanh chóng đi về phía này.

Mắt thấy ông ấy sắp duỗi tay đến, phía sau Vân Trân cách đó không xa, có người đứng dậy.

"Là ta." Người nọ nói.

Thời điểm Tô trắc phi nhìn rõ người đó, sắc mặt trắng bệch..