Đi khoảng một khắc, bọn họ tới hậu viện của Thanh Lương sương trang.

So với tiền viện rách nát, hậu viện mới có bộ dáng Thanh Lương sơn trang nên có.

Nhưng đẩy cửa đi vào, đình đài lầu các vốn tình thơ ý họa lại tràn ngập một hơi thở khác.

Hoa viên vốn trồng những loài hoa trân quý nay đều khô héo, dưới đất là một đống phân gia súng, trên hành lang tùy ý phơi xiêm y của nam nữ, những màn sa tốt nhất đó đều bị hủy đi, trên bức tường trắng tin bị tiểu hài tử vẽ đầy...!Bên cạnh, vốn là phòng của phu nhân tiểu thư ở truyền đến tiếng phụ nhân mắng chửi hài tử.

Xem ra, hạ nhân trông coi Thanh Lương sơn trang này thấy chủ nhân hằng năm không ở đây, không chỉ cắt xén ngân lượng, còn độc chiếm sơn trang.

Hiện tại, ngay cả phòng của chủ nhân cũng chiếm cho riêng mình.

Thấy vậy, khóe miệng Vân Trân hơi run rẩy.

Bên cạnh nàng, Ngụy Thư Tĩnh cầm trường kiếm, trên mặt trước sau không chút cảm xúc.

Vân Trân lại nhìn Triệu Húc.

Thiếu gia có lẽ chưa từng gặp tình hình tương tự, trên gương mặt ổn trọng cũng không nhịn được mà lộ ra vẻ kinh ngạc.

"Đây...!Tại sao lại như vậy?" Trương ma ma vừa ngạc nhiên vừa tức giận.

Lại nhìn Tô trắc phi, trong ánh mắt đã có tức giận.

"Các ngươi là ai? Sao lại che cửa nhà ta!" Đúng lúc này, phía sau bọn họ vang lên tiếng mắng chửi.

Vân Trân quay đầu, chỉ thấy một thanh niên mặc áo bông dày, trừng mắt nhìn bọn họ.

"Mau cút đi!" Thanh niên đó hét lớn.

"Mã Hữu Nhân, bọn họ từ kinh thành tới." Thôn trưởng nói.

"Kinh thành? Kinh thành gì hả? Lão nhân chết tiệc đừng hòng gạt ta!" Nghe vậy, Mã Hữu Nhân nhướng mày, khinh bỉ nói, "Người kinh thành sao có thể tới nơi thế này? Cho dù bọn họ tới thì đã sao, cô mẫu ta..."

"Bắt gã lại." Tô trắc phi lên tiếng.

Vừa dứt lời, lập tức có hộ vệ tiến lên ấn Mã Hữu Nhân xuống đất.

Mã Hữu Nhân hét lên.

"Ai ở bên ngoài la hét đấy hả! Không muốn sống nữa có phải hay không?"

Đúng lúc này, một phụ nhân ôm tiểu nha đầu khoảng bốn năm tuổi từ trong phòng lao ra.

Trên mặt bà ta, sát khí đằng đằng.

Nhưng, khi ả nhìn cảnh tượng bên ngoài, lập tức dừng lại.

"Cô mẫu, cứu con! Mau cứu con...!Ưm..." Mã Hữu Nhân bị ấn xuống đất, hô to.

"Bà nương chết tiệt, kêu cháu trai bà đừng kêu nữa!"

Lúc này, một chiếc giày vải từ trong phòng bay ra nện trúng phụ nhân kia.

Theo sau, một nam nhân trung niên mặt mày hẹp hòi đi ra, phía sau còn có một tiểu cô nương bảy tám tuổi.

Thời điểm trông thấy đoàn người Tô trắc phi, ông ta mở to hai mắt: "Tô phi nương nương?"

Trong viện an tĩnh lại.

...!

Tô trắc phi nghiêng đầu nhìn Triệu Húc: "Húc Nhi, con nói xem nên xử trí họ thế nào?"

Vừa nói ra lời này, mọi người đều nhìn Tứ công tử Triệu Húc.

Vân Trân cũng nhìn hắn.

Triệu Húc hoàn toàn không ngờ Tô trắc phi sẽ đột nhiên hỏi hắn.

Sau khi trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, hắn nhanh chóng bình tĩnh trở lại, nhìn cả nhà hạ nhân kia, cung kính trả lời Tô trắc phi: "Nhi tử cho rằng có thể bảo bọn họ giao ra tiền đã cắt xén, sau đó phạt ba tháng tiền công.

Sau này nếu còn tái phạm, trục xuất khỏi sơn trang."

"Giao tiền, trục xuất khỏi sơn trang? Húc Nhi, con vẫn quá nhân từ." Tô trắc phi nghe xong, thở dài.

Triệu Húc đứng yên một chỗ, nhíu mày, lộ vẻ mê mang.

Tô trắc phi lại lên tiếng: "Bích Diên."

"Có nô tỳ."

"Kéo xuống, ở trước mặt mọi người đánh hai mươi bản tử." Tô trắc phi ra lệnh, "Người nhỏ, trước tháo trâm cài trên đầu xuống, đuổi tới phòng chất củi, sau đó xử lý."

"Vâng." Bích Diên đáp.

"Tô phi nương nương!"

"Tô phi nương nương tha mạng!".