Cùng Nhảy Dưới Ánh Trăng Đỏ

Chương 77: Đêm trăng thứ bảy mươi bảy

Nguyệt Vô Thường bất ngờ đứng bật dậy, thốt lên:

- Đã tìm được hang ổ của Thiên Thái Giáo?

Thương thần y gật đầu xác nhận.

Nguyệt Vô Thường ngồi xuống bàn, nhấp một ngụm trà lấy lại bình tĩnh. Nàng lại hỏi:

- Tang Ly đã truyền tin về, đúng không?

Thương thần y ngập ngừng một lúc, thừa nhận:

- Phải!

Nguyệt Vô Thường nghi ngờ hỏi lại:

- Tin tức không phải là giả chứ?

Năm xưa Trấn Vương vì nhận tin báo giả mà trúng mai phục, cuối cùng cả binh đoàn đều diệt vong.

Thương thần y khó khăn nói:

- Đã xác nhận! Là thông tin chính xác!

- Tang Ly bây giờ vẫn an toàn?

Thương thần y không đáp, nhận được tin báo từ Tang Ly, chứng thực lúc này hắn vẫn còn sống, nhưng còn ở trong tay địch một ngày, an nguy của hắn vẫn không thể nói trước được.

Nguyệt Vô Thường tiếp tục hỏi:

- Kế hoạch tấn công Thiên Thái Giáo khi nào tiến hành?

- Quân đội đang được tập hợp, nếu không có gì thay đổi, ngày mười tháng sau chính là thời điểm tổng tiến công.

Nguyệt Vô Thường lặng lẽ suy nghĩ một chút rồi nói:

- Tốt! Vậy khi binh lính xuất phát, ta sẽ theo cùng!

Thương thần y lắc đầu nói:

- Không! Nàng sẽ không đi theo quân đoàn!

Nguyệt Vô Thường nhíu mày.

- Ông nói cái gì? Không phải các người đã hứa rồi sao?

Thương thần y kiên nhẫn nói:

- Nàng sẽ theo ta đi trước một bước!

Tiếp theo, dù Nguyệt Vô Thường có rặng hỏi thế nào, Thương thần y cũng không trả lời, cuộc đối thoại giữa hai người tạm dừng tại đây.

Ngày hôm sau, Liễu Thanh Chi lại đến tìm Nguyệt Vô Thường.

- Nguyệt tỷ tỷ, đã có tin tức của hắn chưa?

Nguyệt Vô Thường nhàn nhạt nói:

- Đã có!

Liễu Thanh Chi càng gấp gáp hỏi:

- Hắn đang ở đâu? Khi nào cho người đi cứu hắn? Liệu bây giờ hắn có bình an không…

Nguyệt Vô Thường im lặng nghe một tràng những câu hỏi của Liễu Thanh Chi.

- Ngươi vẫn còn quan tâm hắn như vậy sao?

Liễu Thanh Chi tái mặt, né tránh ánh mắt của Nguyệt Vô Thường.

- Ta… ta… chỉ muốn biết hắn vẫn bình an…

Nguyệt Vô Thường nhàn nhạt nói:

- Liễu Thanh Chi, ngươi nên biết lần này dù có cứu được hắn hay không, hắn cũng sẽ không bao giờ quay trở lại đây nữa.

Liễu Thanh Chi sững sờ nhìn Nguyệt Vô Thường.

- Hắn không thích nơi này, ta cũng không thích. Bởi vậy, ta sẽ không để cho hắn quay lại!

Liễu Thanh Chi khó khăn chấp nhận, nếu lời nói này là người khác nói, có thể nàng sẽ không tin, nhưng Nguyệt Vô Thường nói, nàng sẽ tin. Bởi vì, Tang Ly nhất định sẽ nghe theo Nguyệt Vô Thường, hay đây cũng chính là ý muốn của Tang Ly.

- Nguyệt… Nguyệt tỷ tỷ nói với ta lời này để làm gì?

Nguyệt Vô Thường nói:

- Ta muốn biết ngươi nghĩ như thế nào?

- Nguyệt… Nguyệt tỷ tỷ… ta… ta đã từ bỏ ý định đối với hắn rồi.

Nguyệt Vô Thường tiếp tục hỏi:

- Vậy còn ngươi?

Liễu Thanh Chi luôn mong muốn trở thành vương phi của Tang Ly, bây giờ giấc mơ đó đã không còn, kết quả của nàng sẽ ra sao?

- Ta… ta sẽ thế nào? Ta có thể… có thể…

Gương mặt Liễu Thanh Chi càng lúc càng đau thương, vẫn gượng cười nói:

- … có thể sẽ nghe theo lời phụ mẫu, gả cho một nam nhân nào đó… sống một cuộc đời tĩnh lặng…

Cuối cùng, Liễu Thanh Chi vẫn rơi nước mắt, nói:

- … ta sẽ cầu chúc cho tỷ và hắn được bình an, ta sẽ để cả cuộc đời ta chuộc lại lỗi lầm trước kia của mình…

Nguyệt Vô Thường khẽ cụp mắt, không đáp lại lời của Liễu Thanh Chi.

Ngày xuất phát, Liễu vương phi đến đưa tiễn.

- Nguyệt cô nương, lần này cô đi thật sao?

Nguyệt Vô Thường châm chọc:

- Vương phi là không nỡ để ta đi hay muốn ta không quay trở lại?

Liễu vương phi khẽ cười nói:

- Nguyệt cô nương thật biết nói đùa.

Nguyệt Vô Thường nghiêm mặt nói:

- Ta đang nói thật! Liễu vương phi, bà chắc biết ta sẽ đi đâu chứ?

Liễu vương chột dạ né tránh ánh mắt của Nguyệt Vô Thường, bà biết nàng đi tìm Tang Ly, nhưng nơi nàng sắp tới là Thiên Thái Giáo! Là Thiên Thái Giáo!

Một trong những kẻ thích khách đã bắt Tang Ly đi lần trước có mẫu thân ruột thịt của hắn. Hóa ra… mẫu thân của Tang Ly là người của Thiên Thái Giáo! Nếu sự tình để lộ ra, thanh danh của Trấn Vương phủ sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.

Chính vì lo sợ danh dự của Trấn Vương phủ bị liên lụy nên đến giờ Liễu vương phi giấu bật sự tình mình phát hiện được.

Nguyệt Vô Thường khẽ cười, nói:

- Liễu vương phi có lời gì muốn chuyển tới Tang Ly không?

Liễu vương phi bất ngờ nhìn Nguyệt Vô Thường.

- Ta…

Nguyệt Vô Thường lần nữa lại thay đổi sắc mặt, chất vấn:

- Bà không muốn xin lỗi hắn sao?

Liễu vương phi cau mày, cao giọng nói:

- Nguyệt cô nương đang nói gì vậy? Nàng đừng mưu tính ly gián chúng ta!

Sắc mặt Nguyệt Vô Thường càng lúc càng lạnh.

- Liễu vương phi, bà thật sự chưa từng nghĩ mình có lỗi với hắn sao?

Liễu vương phi vẫn khăng khăng nói:

- Ta chưa từng làm việc gì thẹn với lòng! Trước nay ta luôn yêu thương Tang Ly như con đẻ của mình, ai cũng thấy được! Nguyệt cô nương, cô đừng gây sự nữa.

- Liễu vương phi, không kể những việc trong quá khứ, chỉ mỗi việc bà làm hắn bị thương, dù là vô tình, bà cũng không… cảm thấy có lỗi sao?

Liễu vương phi lớn tiếng phản bác:

- Nguyệt cô nương, ta nể tình Tang Ly mới không chấp nhất với cô, cô đừng hết lần này đến lần khác vu oan cho ta.

Gương mặt của Nguyệt Vô Thường hoàn toàn mất đi cảm xúc. Nguyệt Vô Thường cất bước tiến đến gần Liễu vương phi, Liễu vương phi sợ hãi lùi về sau.

- Nguyệt… cô nương, cô đừng để ta phải gọi người tới…

- Liễu vương phi, Liễu Thanh Chi đã nhận lỗi rồi. Chính vì sự hối cãi kịp thời đó cộng với dùng cả đời để tha thiết ăn năn, sám hối… ta đã không còn muốn truy cứu sai lầm của nàng ta nữa.

- Nàng…

- Nhưng bà biết không, ta lại có cảm giác… cảm giác bởi vì nàng ta vẫn còn lương tri như thế, sẽ có một ngày, nàng ta sẽ tìm được hạnh phúc cho mình… Nhưng còn bà?

- Nguyệt Vô Thường, ta đã nhẫn nhịn ngươi nhiều rồi! Đừng bắt ta phải xử phạt ngươi!

- Ta chán ghét những người xem mình là kẻ bị hại, đáng thương nhất thế gian như bà… Thật chất, chỉ là những kẻ ích kỷ chỉ biết nghĩ đến bản thân mình.

Nguyệt Vô Thường vẫn không dừng bước, thủ thỉ bên tai Liễu vương phi:

- Ta sẽ cho bà biết một bí mật…

Đôi mắt Liễu vương phi càng lúc càng mở to, không dám tin vào tai mình, như ánh sáng cả thế gian đang biến mất.

Lúc mấy người hầu đến thì thấy Liễu vương phi đang ngồi phịch trên đất, sắc mặt trắng bệch không còn chút máu, mọi người hoảng loạn la hét khắp nơi.