Trong phòng khách rộng mở, Chử Tình và Thích Mộ Dương mỗi người chiếm một cái sofa, hai mắt đăm đăm nhìn đối phương. Ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ chiếu vào phòng khách khiến cả gian phòng sáng sủa, nhưng không chiếu rọi được vào bóng tối trong lòng hai người.

Hiện tại đã cách thời gian gọi điện cho công ty bất động sản nửa tiếng, Thích Mộ Dương cố gắng bật đèn trong nhà vô số lần nhưng không thành công.

Hai người lặng lẽ nhìn nhau, từ trong mắt đối phương mắt thấy rõ sự buồn bực. Một lúc lâu sau Thích Mộ Dương không chịu được, đập sofa tức giận nói: “Thật quá đáng, ngay cả vợ con mình cũng tính kế! Còn có tình người không vậy!”

“…Tôi cũng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể bội phục trí nhớ của cậu ấy.” Chử Tình cạn lời, đã 41 tuổi mà vẫn nhớ phải giúp đỡ bản thân năm 18 tuổi, trí nhớ kém thật sự không làm nổi chuyện này.

Dê con của bố mẹ lập tức bị khơi dậy tâm lý phản nghịch, Thích Mộ Dương hầm hừ hỏi: “Mẹ, chẳng lẽ chúng ta cứ nhận thua như vậy sao? Sau đó đi tìm ông ấy?”

“Muốn tìm cậu đi mà tìm, tôi không muốn tìm.” Chử Tình cự nự, dù sự thật đã sáng tỏ đến mức không thể nào cãi lại, nhưng cô vẫn cảm thấy việc trở thành vợ chồng với Thích Vị Thần trong tương lai vô cùng khó tin. Chừng nào cô còn chưa điều chỉnh được tâm trạng của mình thì chừng đó cô còn chưa muốn gặp cậu. 

Thích Mộ Dương gật đầu: “Đúng vậy, chúng ta không đi tìm ông ấy, nhất định phải cho ông ấy biết chúng ta là người có chí khí, sẽ không khuất phục. Ông ấy ép chúng ta như vậy sẽ chỉ phản tác dụng.”

Chử Tình nghe thấy rất có lý, lập tức tỏ vẻ đồng ý: “Không sai, không nói đến những nguyên nhân khác, chỉ riêng chuyện này thôi cũng không thể thỏa hiệp, nếu không về sau cậu ấy sẽ sử dụng đủ loại cách để uy hiếp chúng ta, đến lúc đó chắc chắn chúng ta không thể sống yên ổn.”

“Được, giờ chúng ta đi khách sạn.” Thích Mộ Dương đứng dậy, chuẩn bị vào phòng tìm vài bộ quần áo mang đi.

Chử Tình vội vàng gọi cậu ta lại: “Ở khách sạn á? Cậu có tiền à?”

Thích Mộ Dương sửng sốt: “Mẹ không có tiền sao?”

“Tiền của tôi đều cho cậu vay rồi, giờ chỉ còn 300 tệ ăn cơm.” Vẻ mặt Chử Tình vô tội.

Thích Mộ Dương mở to hai mắt: “Con có vay hết đâu, vẫn để lại cho mẹ hơn 1000 tệ mà?”

“Dạo này trời lạnh, tôi chỉ có quần áo mùa hè, ngay cả quần dài bình thường cũng không có, kiểu gì cũng phải mua một lượt.” Chử Tình càng nói càng cảm thấy chính mình đáng thương, “Tôi còn không dám mua nhiều, chọn một chiếc quần dài với một cái áo hoodie loại rẻ nhất, ngay cả đồ để thay lúc tắm rửa cũng không có.”

“Đm… Sao lại đáng thương vậy!” Thích Mộ Dương lập tức đau lòng, “Sao không nói với con sớm, chúng ta về lấy quần áo là được, quần áo hiện tại của mẹ đều là loại đắt tiền, bố nuôi mẹ như nuôi công chúa vậy.”

“Đừng nói mấy câu vô dụng đó, không nói đến việc chưa có sự đồng ý của tôi năm 41 tuổi đã tự ý lấy đồ mặc liệu có mất lịch sự không, chỉ nói đến việc tôi năm 18 tuổi mặc đồ của mình năm 41 tuổi cậu không thấy kỳ quái sao?” Chử Tình liếc xéo cậu ta một cái, nói xong thì đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng: “Thích Vị Thần có thể nhớ việc chúng ta xuyên qua sau hơn 20 năm, 41 tuổi còn không quên giúp bản thân năm 18, vậy liệu tôi có giống thế không?”

Thích Mộ Dương sửng sốt, sau khi hiểu ý cô thì ánh mắt sáng lên: “Rất có thể nha!”

Chử Tình búng tay một cái, dạo một vòng quanh phòng khách, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở ngăn kéo dưới bàn trà, chỉ vào ngăn kéo nghiêm túc nói: “Giờ tôi bắt đầu nghĩ kỹ, hơn 20 năm sau nhất định phải để hai vạn tệ ở trong ngăn kéo này cho bản thân. Nếu năm 41 tuổi tôi không quên thì trong ngăn kéo này sẽ có tiền.”

Cô nhắm mắt lại nhíu mày, lẩm bẩm vài câu sau đó tràn đầy tin tưởng nhìn Thích Mộ Dương: “Đi, mở ra.”

“Vâng!” Thích Mộ Dương lập tức chạy đến trước ngăn kéo, hít một hơi rồi trịnh trọng kéo ngăn kéo ra, lúc đó sự chờ mong trên mặt hai người đạt đến mức cao nhất ――

Nhưng mà bên trong không có bất cứ thứ gì.

Hai mẹ con lập tức đờ người.

Sau khoảng thời gian im lặng xấu hổ, Thích Mộ Dương cố gắng an ủi mẹ mình: “…Bố là thiên tài, nhớ được cũng bình thường.”

Chử Tình hóa đá một lúc lâu, sau đó bi phẫn đấm sofa: “Tôi biết là tôi sẽ không nhớ được mà!”

“Không sao không sao, ông ấy có thông minh thì sao chứ, cuối cùng vẫn bị một câu bảo bối của mẹ làm cho ngoan ngoãn nghe lời, không sao cả.” Thích Mộ Dương thấy cô đau lòng, càng ra sức an ủi.

Nhưng Chử Tình không muốn nhận lòng tốt này: “…Cảm ơn cậu.” Bảo bối cái gì mà bảo bối, đây tuyệt đối không phải là xưng hô mà cô có thể gọi ra miệng. 

Thích Mộ Dương thở dài: “Vậy giờ nên làm sao đây, cả hai chúng ta gộp lại cũng không có đủ 400 tệ, có thể ở khách sạn một đêm nhưng nếu vậy lại không đủ tiền ăn, chẳng lẽ thật sự phải tìm bố sao?”

“Tôi không muốn đi tìm cậu ấy.” Chử Tình hừ nhẹ một tiếng.

Thích Mộ Dương cũng không muốn, rối rắm nửa ngày bèn vỗ trán một cái: “Có rồi, trong khu chung cư có bể nước dự phòng, chúng ta có thể đi lấy nước ở đó dùng tạm, ban ngày đến cửa hàng đồ ăn nhanh sạc pin điện thoại, sinh hoạt phí của con sẽ có vào mùng ba, chỉ cần qua mấy ngày này là có thể đến khách sạn, mẹ thấy sao?”

“Nghe cũng khá ổn, vậy tôi đi xin làm thêm ở cửa hàng thức ăn nhanh, như vậy có thể kiếm thêm chút tiền nữa.” Đôi mắt của Chử Tình lập tức sáng lên.

“Không được.” Thích Mộ Dương phản đối không chút do dự: “Mẹ không thể đi làm, đợi con có tiền sinh hoạt phí thì chúng ta chia đôi, mẹ một nửa con một nửa.”

“Vậy không được, cậu vốn chỉ có bằng đấy tiền, ngày kia trở đi còn phải ở lại khách sạn, chưa chắc đã đủ tiêu đến hết kỳ nghỉ.” Chử Tình bật cười: “Cứ để lại cho chính mình tiêu đi, tôi chắp vá thế nào cũng được.”

Thích Mộ Dương không phục: “Sao không được? Bình thường nếu con không tiêu lung tung, ăn ở nhà ăn trường học thì một ngàn tệ chắc chắn đủ, cùng lắm thì mời bạn ít đi, cũng không đến mức túng quẫn, dù sao con không cho mẹ đi làm những việc nặng như vậy được, nếu mẹ thật sự lo lắng chất lượng sinh hoạt thì cùng lắm là con đưa hết tiền cho mẹ, con đi làm.”

“Sao lúc trước cậu không hào phóng với tôi như vậy hả?” Chử Tình nhướng mày.

Thích Mộ Dương hừ hừ: “Lúc trước không giống mà? Giờ mẹ là mẹ con, ở nhà cũng không phải làm việc nhà, sao có thể đi rửa bát ở chỗ khác. Đừng nói con không đồng ý, bố cũng sẽ không cho.”

Chử Tình thấy cậu ta kiên trì, biết là cậu ta đã hạ quyết tâm. Dù cô đi tìm việc cũng sẽ bị cậu ta quấy cho thất bại. Cô suy nghĩ nửa ngày cuối cùng đồng ý với cậu ta: “Vậy được rồi, chuyện này tôi sẽ ghi nhớ, sau này sẽ bồi thường cho cậu.”

“Vâng!”

Hai người nói xong, Thích Mộ Dương vào nhà tắm lấy vài cái xô chậu đựng nước ra để đi lấy nước với Chử Tình. Nước nhìn có vẻ bình thường nhưng lại khá nặng, trước khi vào thang máy chỉ có thể dùng sức người vận chuyển, vậy nên cả hai mệt đến mức mồ hôi đầy người.

Mang nước vào nhà xong việc đầu tiên cả hai làm là đi tắm. Đến khi cả hai tắm xong thì phát hiện hai chậu nước đầy giờ chỉ còn lại một chút. 

“…Ngay cả dội bồn cầu cũng không đủ.” Thích Mộ Dương cạn lời.

Chử Tình hít sâu một hơi: “Lại đi lấy!”

Vì vậy hai mẹ con lại lóc cóc chạy đi lấy nước. Lần nữa về phòng, hai người nhìn mồ hôi trên trán nhau mà không còn gì để nói, sau cùng để tiết kiệm nước, cả hai chỉ lau người qua loa, để nước lại dùng cho những việc khác.

Tuy điện thoại sắp hết pin nhưng sạc dự phòng còn đủ sạc hai lần nên hai người không có ý định ra ngoài, mỗi người nằm trong một phòng nghịch điện thoại, ngoại trừ lúc cơm hộp được giao đến chạy ra lấy thì hầu như không nhúc nhích.

Ngày đầu tiên trôi qua vô cùng nhẹ nhàng, lòng tin của hai mẹ con được củng cố không ít. Tuy không thể thoải mái tắm rửa làm họ khổ sở, nhưng nghĩ đến việc có sinh hoạt phí là có thể đến khách sạn tắm rửa sạch sẽ thì lập tức có động lực. 

Vì vậy mà bằng động lực đó, cả hai bình an vượt qua hai ngày, nghênh đón ngày thứ ba.

Từ sáng, cả hai đã bắt đầu ngồi trên sofa chờ sinh hoạt phí về thẻ, nhưng từ hừng đông đến buổi tối vẫn chưa nghe thấy tiếng chuông báo điện thoại. 

“Thẻ của bố đã được cài đặt mặc định, đến ngày sẽ tự động chuyển tiền cho con, bình thường chênh lệch không đến 10 phút, hôm nay sao vậy nhỉ?” Thích Mộ Dương nhíu mày.

Chử Tình rướn cổ nhìn thoáng qua điện thoại của cậu ta, sốt ruột nói: “Chẳng lẽ ngân hàng quên?”

"Chuyển tiền là cài đặt tự động, sao mà quên được." Thích Mộ Dương càng nói càng cảm thấy bất an: “Trừ khi là trục trặc kỹ thuật." 

“Vậy chắc là trục trặc kỹ thuật thật.” Chử Tình lập tức nói.

Hai người lẳng lặng nhìn nhau một lúc, sau đó đồng loạt thở dài. Tâm trạng Thích Mộ Dương hơi phức tạp: "Ông ấy sẽ không đến mức ngừng chuyển khoản chứ?”

“…Làm vậy còn là người sao? Nhất định là không.” Chử Tình an ủi nói.

Hai người im lặng một lần nữa, sau một lúc lâu, Thích Mộ Dương nói: “Hay là con gọi điện cho ngân hàng hỏi xem thế nào?”

“Để mai đi, giờ muộn rồi, ngủ đã." Chử Tình nuốt nước miếng.

Thích Mộ Dương lập tức gật đầu đồng ý: “Được, vậy mai đi.”

Hai người cũng không có tâm trạng nói chuyện phiếm, ai về phòng nấy lau người qua loa rồi lên giường ngủ. Nhưng cũng không biết là do nóng hay vì nguyên nhân gì mà cả hai đều không ngủ được, đến sau nửa đêm mới thiếp đi. 

Hôm sau cả hai đều tỉnh từ sáng sớm, bước ra khỏi phòng riêng thì nhìn đến quầng thâm trên mắt người đối diện, cả hai đều bất đắc dĩ. 

“Con gọi nhé.” Thích Mộ Dương trịnh trọng nói.

Chử Tình nghiêm túc gật đầu, Thích Mộ Dương hít sâu một hơi rồi gọi điện cho ngân hàng, trong thời gian chờ nối máy lòng bàn tay cậu ta ra đầy mồ hôi. 

Điện thoại tút hai lần thì nối máy được, bên kia truyền đến giọng nữ dịu dàng, Thích Mộ Dương nhanh chóng hỏi: “Xin chào, em là con chủ thẻ, em muốn hỏi chức năng tự động chuyển khoản giữa thẻ của em và bố em có bị dừng không? Vì sao hôm qua em không nhận được sinh hoạt phí?”

“Em chờ chút, chị tra xem sao.” Giọng nói dịu dàng vừa ngừng thì tiếng gõ bàn phím từ đầu bên kia truyền sang, một phút sau nhân viên tổng đài trả lời: “Chào em, chị đã tra ra kết quả, từ hồi tháng 7 chủ thẻ Thích Vị Thần đã dừng toàn bộ tính năng chuyển khoản tự động đến thẻ của em đến tháng 10 năm 2042…”

Điện thoại bật loa ngoài, giọng nói đầu bên kia truyền khắp toàn bộ phòng khách, câu nói tiếp theo đã không có ai để ý nữa. Chử Tình nhanh chóng cảm ơn rồi tắt điện thoại, sau đó nhìn về Thích Mộ Dương trông như sắp tận thế.

Chiêu này của Thích Vị Thần thật sự là… quá độc ác! Chử Tình cũng không biết nên an ủi thế nào, thở dài rồi vỗ nhẹ vào lưng cậu ta, sợ cậu  ta tức quá lại ngất đi.

…Tuổi trẻ sức dài vai rộng tức đến ngất đi cũng không sao, vấn đề là họ không có tiền đi viện.

Hai mẹ con đau khổ ngồi trên sofa, lát sau Thích Mộ Dương như hồi quang phản chiếu* vỗ đùi một cái, tức giận nói: “Ông ấy đối xử tàn nhẫn với con như vậy, rốt cuộc con có phải con ruột ông ấy không?!”

*Hồi quang phản chiếu: là hiện tượng một người đang bị bệnh nặng, cơ thể suy yếu, đột nhiên trở nên tỉnh táo, thân thể khỏe mạnh, là tình trạng cuối cùng trước khi chết.

Chử Tình nhìn đôi mắt và gương mặt có bảy tám phần tương tự với Thích Vị Thần của cậu ta, im lặng một lúc rồi thành thật nói: “Ăn ngay nói thật thì tôi có thể không phải mẹ cậu, nhưng cậu ấy chắc chắn là bố ruột của cậu.”

“Vậy sao phải đối xử với con như vậy?” Thích Mộ Dương không phục.

Khóe miệng Chử Tình giật giật: “Đơn giản là để chúng ta nhanh chóng quay đầu trở lại vòng tay của cậu ấy thôi.”

“Mơ đi, lần này con nhất định không đi tìm ông ấy!” Thích Mộ Dương hầm hừ.

Chử Tình thở dài, nhìn lại tài khoản còn hơn 100 tệ của mình, đặt hai suất cơm giá rẻ. Đồ ăn không phụ cái giá của nó, cực kỳ khó nuốt, hai người ăn vài miếng đã không chịu được, sau cùng thà đói cũng không ăn tiếp. 

Đã vào thu một thời gian, thời tiết bắt đầu se lạnh nhưng hôm nay không hiểu sao đột nhiên lại nóng lên, ngoài trời lại không có gió, họ ở tầng trên nên ánh mặt trời chiếu khắp phòng, cả căn nhà đều oi bức, mở cửa sổ cũng không có tác dụng. 

Bình thường với thời tiết này chỉ cần bật điều hòa là được, nhưng giờ không có điện, ngay cả mát mẻ một chút với họ cũng là điều xa xỉ. Ban ngày còn tạm được, đến tối nằm lên giường thì oi bức không chịu nổi. 

Chử Tình trở mình liên tục, cuối cùng không nhịn được đi vào nhà tắm. Vào đến nơi thì nhìn thấy chút nước còn sót lại trong bồn, nghĩ đến ngày mai còn phải dùng nó để rửa mặt bèn bỏ qua ý tưởng tắm rửa. 

Mồ hôi trên người vẫn đổ ra liên tục, Chử Tình tiện tay cầm một quyển tạp chí lên quạt, càng quạt lại càng nóng nảy bực bội, ngay lúc không chịu nổi nữa định đi tắm thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Cô dừng lại một lúc rồi trả lời: “Có việc gì không?”

“Mẹ, con không ngủ được.” Thích Mộ Dương rầu rĩ nói.

Chử Tình dừng một lúc, bất đắc dĩ đi ra mở cửa thì thấy cậu ta đang ủ rũ nhìn mình chằm chằm: “Con muốn đến chỗ bố, muốn nằm điều hòa, muốn ăn ngon, muốn có cả tiền tiêu vặt nữa.”

“…Khí phách đâu? Không phải nói là muốn đấu tranh đến cùng à?” Chử Tình cạn lời.

Thích Mộ Dương hít hít mũi, vô cùng đáng thương chỉ vào quầng thâm mắt của mình: “Con không được ngủ ngon hai ngày rồi.”

Chử Tình bỗng nhiên cảm thấy đau lòng: “Vậy cậu đi đi.”

“Mẹ đi cùng con đi, con không muốn một mình đối mặt với bố.” Thích Mộ Dương trông càng đáng thương hơn.

Chử Tình nhìn cậu ta một lát, sau cùng thỏa hiệp: “Được rồi, tôi đi với cậu.” Khổ ai cũng không thể khổ con mình, vì con chút khó xử của cô không quan trọng. 

Nghĩ đến bản thân vậy mà lại đứng ở lập trường của một người làm mẹ để suy nghĩ, Chử Tình kinh hoàng, chưa kịp làm rõ tâm trạng của mình thì Thích Mộ Dương đã chạy đi thu dọn hành lý.

Nửa tiếng sau, hai người gọi điện báo cho Thích Vị Thần rồi lên taxi.

Trên xe bật điều hòa mát rượi, mồ hôi trên người cả hai nhanh chóng khô đi, tâm trạng cũng không buồn bực như trước. Giờ đang là hơn hai giờ, không đến bốn tiếng nữa trời sẽ sáng. Hai mẹ con lười biếng ngồi ở ghế sau, sự mệt mỏi liên tục trong hai ngày dần trỗi dậy.

Lúc cả hai sắp ngủ trong xe thì một cái phanh gấp làm họ bừng tỉnh. Cả hai nhanh chóng ngồi dậy, sau đó nghe thấy giọng nói ôn hòa của bác tài: “Đến nơi rồi.”

“A, bao nhiêu tiền?” Chử Tình dụi mắt, lấy thẻ ra chuẩn bị quét.

“Tổng cộng 65 tệ, bớt cho cháu số lẻ, 60 là được.”

Chử Tình sửng sốt: “Sao đắt vậy?”

“Ban đêm thêm 15% phí phục vụ.” Tài xế kiên nhẫn nói.

Chử Tình ‘à’ một tiếng, bỏ thẻ vào máy quét để thanh toán, ngay sau đó thông báo số dư không đủ vang lên.

Chử Tình: “…”

Thích Mộ Dương: “…”

Trong xe lập tức yên tĩnh đến quỷ dị, tài xế mở miệng thận trọng nói: “Hay là bạn khác quét thẻ?”

“Cháu không có tiền.” Thích Mộ Dương vô tội nói.

Tài xế: “…”

Ngay lúc hoàn cảnh trở nên xấu hổ lần nữa thì có người gõ nhẹ hai cái vào cửa sổ xe ở ghế sau. Thích Mộ Dương vừa ngẩng đầu nhìn thấy Thích Vị Thần thì lập tức mở cửa sổ xe kích động kêu to: “Bố! Nhanh trả tiền xe hộ con!”

Tài xế: “…” Tuổi tác hai người này cũng tương đương, vì chút tiền xe mà ngay cả ‘bố’ cũng có thể gọi, thật sự làm mất mặt bố cậu ta!

Thích Vị Thần nhìn qua hai mẹ con trông có vẻ cực kỳ nhếch nhác một cái, sau đó đi đến ghế phụ thanh toán tiền xe, sau khi họ xuống xe thì bác tài hừ lạnh một tiếng rồi lập tức lái xe đi.

“Con đắc tội ông ấy sao?” Thích Mộ Dương nhíu mày.

Chử Tình liếc xéo cậu ta một cái: “Trật tự đi.” Vốn cô nghĩ tên nhóc này có thể đứng về phía mình, đánh chết cũng không thừa nhận quan hệ một nhà ba người với Thích Vị Thần, giờ thấy cậu ta chỉ vì chút tiền xe đã bắt đầu thân thiết với Thích Vị Thần, thì cô biết suy nghĩ trong đầu mình chắc chắn không thành công được rồi.

Cô vừa nghĩ thầm trong đầu xong thì đột nhiên cảm thấy sau lưng chợt nhẹ hẳn, lúc phản ứng lại thì Thích Vị Thần đã xách balo của cô xuống. Cô vội vàng nói: “Tự tôi cầm được.”

“Để mình.” Thích Vị Thần chỉ trả lời hai từ.

Khóe miệng Chử Tình giật giật, đành kệ cậu, Thích Mộ Dương thấy vậy lập tức làm nũng: “Bố, bố kéo vali hộ con với, hai ngày nay con bê nước rất mệt.”

“Tự mình kéo.” lần này Thích Vị Thần trả lời ba từ.

Thích Mộ Dương: “… Vâng.”

Nhìn thấy sự đối xử khác nhau hoàn toàn của cậu, không hiểu sao mặt Chử Tình hơi nóng.

“Vì sao lại phải bê nước?” Thích Vị Thần hỏi, hỏi xong cảm giác cảm xúc của hai người bên cạnh lập tức kém đi thì nhìn về phía Chử Tình.

“Đừng hỏi tôi, hỏi chính cậu đi.” Chử Tình lạnh lùng nói.

Thích Vị Thần không hiểu ý cô, còn chưa kịp hỏi thì Thích Mộ Dương đã dùng vẻ mặt bi phẫn trả lời: “Còn không phải do bố! Trước khi bố đi công tác cắt nước, cắt điện, còn cắt cả tiền sinh hoạt phí của con, giờ hai mẹ con con trắng tay chỉ có thể dựa vào bố! Bố hài lòng chưa!”

Thích Vị Thần im lặng trong chớp mắt thì hiểu được. Cậu nhìn Thích Mộ Dương đang hầm hừ, bình tĩnh mở miệng: “Đó là Thích Vị Thần 41 tuổi làm.”

“Hả?” Thích Mộ Dương sửng sốt.

Thích Vị Thần bình tĩnh nói: “Không liên quan đến bố.”

Thích Mộ Dương trừng mắt: “Bố đang trốn tránh trách nhiệm?”

“Là bố 18 tuổi làm sao?” Thích Vị Thần hỏi lại.

Thích Mộ Dương bị chặn họng: “… Không phải.”

“Vậy nên không liên quan đến bố.” Thích Vị Thần nhìn về phía trước.

Thích Mộ Dương: “…” Luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng cậu ta lại nói không nên lời.

Chử Tình nhìn thoáng qua tên ngốc này, không thể không thừa nhận chỉ số thông minh của thằng bé di truyền từ cô. Cũng may cô không có ý định lý luận với Thích Vị Thần, nếu không giờ trông giống đứa ngốc sẽ không chỉ có mình Thích Mộ Dương.

Cô thở dài một tiếng, đánh giá hoàn cảnh xung quanh một lượt. Khu nhà Thích Vị Thần thuê tuy không to rộng như nhà của Thích Mộ Dương nhưng cũng có chất lượng khá tốt, không gian xanh và công tác quản lý đều không tệ, không khí cũng rất được. 

Ba người im lặng đi thẳng về phía trước, rất nhanh đã đến phòng Thích Vị Thần thuê. Cậu vừa mở cửa thì mọi thứ hiện ra ở trước mặt Chử Tình.

Phòng rộng ngoài ý muốn. Tuy không rộng bằng nhà Thích Mộ Dương nhưng bố cục cũng khá thoải mái. Có lẽ do Thích Vị Thần vừa vào ở nên trong nhà không có nhiều đồ đạc, trông có vẻ khá thoáng đãng.

Thích Vị Thần vừa đi vào bèn trực tiếp mang đồ đạc của Chử Tình vào phòng ngủ chính. Chử Tình nhanh chóng gọi cậu lại: “Đưa đồ cho tôi đi.”

“Mình mang vào phòng cậu luôn.” Thích Vị Thần nhìn về phía cô.

Chử Tình sửng sốt: “Phòng ngủ chính… là phòng tôi?”

“Hướng sáng khá tốt.” Thích Vị Thần bình tĩnh trả lời.

Chử Tình đột nhiên cảm thấy hơi quẫn bách: “Nhưng cậu là người thuê nhà, tôi ở phòng ngủ chính không ổn.”

“Cậu ở đi.” Thích Vị Thần nhàn nhạt nói.

Chử Tình từ chối: “Cậu ở đi.”

“Cậu ở.”

“Cậu…”

“Vì sao phải tranh nhau, hai người ngủ cùng nhau không phải xong à.” Hổ báo trường mẫu giáo dùng vẻ mặt vô tội vừa nói xong, hai người lớn đang nhường nhịn lẫn nhau lập tức im bặt.

Chử Tình xấu hổ đến mức muốn tìm cái lỗ chui vào, lúc đang định nói gì đó để bỏ qua đề tài đáng chết này thì Thích Vị Thần đã vô cùng bình tĩnh giải thích cho con hổ báo trường mẫu giáo kia: “Đợi tốt nghiệp cấp ba, cô ấy đồng ý thì chúng ta sẽ ngủ cùng.”

Thích Mộ Dương bừng tỉnh: “À đúng, con mệt đến hồ đồ, hai người đều là con ngoan, con ngoan không yêu sớm.”

“…Câm miệng hết cho tôi!” Chử Tình thật sự giận dữ.

Thích Vị Thần im lặng trong chớp mắt: “Ba phòng ngủ chỉ có hai nhà vệ sinh, một cái là dùng chung, một cái ở phòng ngủ chính. Mình với Mộ Dương có thể dùng chung nhưng cậu không được.”

Chử Tình ngẩn người, phản ứng lại xong bèn lao về phía cậu. Thích Vị Thần theo bản năng dịch sang bên cạnh, kết quả balo trong tay bị cô cướp đi, lúc cậu nhận thấy đồ trên tay không còn thì sau lưng cũng vang lên tiếng đập cửa cực mạnh. 

Hai bố con trong phòng khách im lặng nhìn nhau, một lát sau Thích Vị Thần mới chậm rãi hỏi: “Con ở cùng mẹ con lâu như vậy, cô ấy có thói quen bạo lực gia đình không?”

“Cũng bình thường, không đến mức đánh người khác.” Thích Mộ Dương nói một cách hàm súc.

Bả vai Thích Vị Thần hơi thả lỏng: “Đi tắm rồi ngủ nhanh đi.”

Bên này sau khi Chử Tình vào phòng ngủ thì tim đập thình thịch đến mức màng tai cũng thấy đau, trong đầu đều là câu nói ‘chờ cô ấy đồng ý thì chúng ta sẽ ngủ cùng’ của Thích Vị Thần. Cô ôm đầu gào thét trong lòng, muốn xua đuổi giọng nói của Thích Vị Thần ra khỏi đầu mình nhưng lại không có chút tác dụng nào, hơn nữa lại còn nhớ đến động tác, giọng điệu, biểu cảm của cậu lúc nói câu này.

A!

Chử Tình cảm thấy nếu còn tiếp tục như vậy thì chính mình sẽ hóa thành con sóc đuôi ngắn, vì vậy cố bỏ qua gương mặt đang nóng bừng, nhanh chóng lấy một bộ quần áo sạch trong balo ra, sau đó lao vào nhà tắm giội nước lạnh. 

Tắm rửa xong, nhiệt độ trên mặt cuối cùng cũng hạ xuống, đến khi sấy tóc sửa soạn xong đã gần bốn giờ.

Còn hai tiếng nữa là trời sáng, Chử Tình nằm ở trên giường nhưng không thể nào ngủ được. Cô lăn qua lộn lại mấy lần, sau cùng vì không buồn ngủ chút nào nên thở dài một tiếng rồi ngồi dậy. 

Cô đi vài vòng trong phòng, cảm thấy nhàm chán bèn cầm di động ra phòng khách, bật đèn xong quay đầu lại thì hoảng sợ khi nhìn thấy Thích Vị Thần trên sofa.

“Là mình.” Thích Vị Thần nhìn cô.

Chử Tình mất tự nhiên gật đầu, định về phòng nhưng nghĩ lại bản thân đã bật đèn lên, nếu cứ vậy đi luôn thì không ổn lắm. Cô do dự một lát rồi ngượng ngùng nói: “Sao cậu chưa đi ngủ?”

“Không ngủ được.” Thích Vị Thần nhàn nhạt nói.

Chử Tình dừng một lát: “Vì sao?”

Thích Vị Thần nhìn cô, đôi mắt đen láy của cô nhìn không ra cảm xúc: “Không biết.”

Chử Tình mím môi, ngồi xuống bên cạnh cậu, thở dài nói: “Tôi cũng không ngủ được.”

Thích Vị Thần im lặng khá lâu mới rũ mắt nói: “Vì mình.”

“Hả?” Chử Tình nhìn cậu.

“Mình ép cậu quá mức khiến cậu cảm thấy áp lực.” Thích Vị Thần bình tĩnh nói ra nguyên nhân cô không ngủ được.

Chử Tình hơi xấu hổ: “Một chút, nhưng tôi không tức giận, dù sao cậu cũng vì tốt cho tôi, cậu đừng để ý…”

“Nhưng nếu có cơ hội làm lại một lần thì mình vẫn sẽ làm vậy.” Thích Vị Thần nhìn thẳng vào mắt cô, đôi mắt như biển rộng trong đêm, sâu không thấy đáy.

Chử Tình: “…”

“Cậu rất dễ gặp rắc rối, cần để ở gần trông nom.” Thích Vị Thần nói xong dừng một lát, “Giờ lại thêm Mộ Dương cũng luôn gặp rắc rối, nên nhất định phải ở trong tầm mắt mình thì mình mới yên tâm được.”

Chử Tình há miệng thở dốc, một lúc sau cạn lời nói: “Trong mắt cậu tôi và Thích Mộ Dương giống nhau... Vậy giờ cậu đang coi hai người bọn tôi như con cái để nuôi đúng không?”

“Không phải.” Thích Vị Thần phủ nhận.

Chử Tình nheo mắt lại: “Không phải gì? Giờ không phải cậu đang tự cho mình là người giám hộ của tôi sao? Có gì khác nhau à?”

Thích Vị Thần im lặng: “Khác nhau.”

“Khác chỗ nào?” Chử Tình nhướng mày, nghĩ lại, từ lúc hai người yêu nhau đến giờ, cậu đều đặt bản thân vào vị trí của người giám hộ, bảo sao cô luôn cảm thấy hai người không bình đẳng. 

Thích Vị Thần bị cô hỏi đến á khẩu một lúc, ngay khi cô cảm thấy cậu sẽ không trả lời mới từ tốn nói: “Mình muốn sinh con với cậu, còn thằng bé chỉ là con mình.”

Chử Tình: “…”