Thích Mộ Dương ngơ ngẩn nhìn Chử Tình, biểu cảm trên mặt chỉ thiếu mỗi nước viết thêm bốn chữ “không thể tin tưởng”. Nhóc Mập đang buôn dưa với Chử Tình liếc qua cậu ta, sau khi thấy vẻ mặt của cậu ta thì cũng ngẩn người: “Đại, đại ca sao vậy?”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Chử Tình cũng nghi hoặc nhìn qua, sau khi Thích Mộ Dương đối diện với cô thì đột nhiên lùi về phía sau hai bước, bi phẫn hô to một tiếng: “Không ――!”

Chử Tình bị hành động của cậu ta làm cho sợ đến mức xém nữa thì làm rơi xiên nướng, chưa kịp hỏi có chuyện gì thì cậu ta đã quay đầu chạy đi, để lại hai người đang vô cùng khó hiểu.

“Rốt cuộc cậu ta làm sao vậy?” Chử Tình nhíu mày hỏi Nhóc Mập.

Nhóc Mập cũng rất hoang mang, đang định nói không biết thì đột nhiên nghĩ đến chuyện hai ngày nay cậu ta vẫn luôn bảo mình đi làm xét nghiệm ADN… chẳng lẽ có liên quan đến sự kiện kia?

Chử Tình nhìn thấy Nhóc Mập đang mải mê suy nghĩ, nhướng mày hỏi: “Nghĩ ra không?”

“… Không không không, vừa nãy tôi chỉ hơi thất thần, suy nghĩ đến việc khác, tôi cũng không biết đại ca tại sao lại vậy.” Nhóc Mập cười gượng, ngượng ngùng quay đầu chạy.

Trên trán Chử Tình chỉ thiếu nước hiện lên mấy cái dấu hỏi chấm to đùng, lúc ăn xiên nướng xong đi về ký túc thì cánh tay đột nhiên bị bắt lấy. Cô hoảng sợ, vừa ngẩng đầu lên thì thấy mặt Thích Vị Thần.

Cậu đối diện với cô, gương mặt vẫn không để lộ chút cảm xúc nào. Nhìn qua giống đang tức giận, nhưng Chử Tình suy nghĩ vài ngày mà cũng không biết vì sao cậu tức giận.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Cậu bị làm sao vậy?” Cô không nhịn nổi, cứ vậy hỏi thẳng: “Chân bị bong gân là tôi cũng không phải cậu, sao cậu phải khó chịu chứ? Chẳng lẽ vì mấy hôm nay chạy việc vặt giúp tôi quá nhiều? Nhưng nếu cậu không muốn làm cũng có thể không làm, sao phải miễn cưỡng bản thân làm cho bản thân không vui chứ!”

Thích Vị Thần im lặng một lát: “Không phải mình không muốn làm.”

“Vậy cậu tức giận cái gì?” Chử Tình thắc mắc.

Thích Vị Thần không nói gì, Chử Tình nhìn cậu chằm chằm một lát, rút cánh tay trong tay áo ra, thở dài nói: “Thứ Sáu ăn cơm xong vẫn bình thường, sau khi cậu thấy tôi bong gân mới đột nhiên bực bội, vậy nên tóm lại vẫn là do tôi rồi, cậu yên tâm, tôi sẽ cách xa cậu một chút, sẽ không gây phiền phức cho cậu.”

Cô nói xong bèn chậm rãi đi về phía trước, kết quả mới đi được hai bước thì bị cậu kéo lại.

“Mình không giận cậu.” Thích Vị Thần nhàn nhạt nói.

Chử Tình hiểu lời này nghĩa là cậu định nói thật, lập tức quay đầu nhìn cậu: “Vậy ý cậu là gì?”

“Mình tức giận chính mình.” Thích Vị Thần nói xong lập tức im lặng.

Chử Tình mới nghe được một nửa, tò mò đến ngứa ngáy, đang định ép người nói tiếp thì cậu chậm rãi bổ sung: “Nếu mình phát hiện sớm hơn hoặc chạy nhanh hơn một chút thì cậu sẽ không bị thương, là mình không chăm sóc tốt cho cậu.”

Chử Tình: “…”

Cô nghĩ thế nào cũng không ngờ đến, sở dĩ cậu ôm cái mặt thối như vậy mấy ngày không phải vì tức giận với cô mà là đang tức giận bản thân. Thật sự là… không biết nói cái gì cho phải.

“Việc này cũng không thể trách cậu, là bản thân tôi chạy quá nhanh.” Chử Tình nói xong dừng một lát, không nhịn được cười lên, “Cậu đừng có mà bực nữa, mấy ngày nay tôi không dám nói chuyện với cậu, giống như tôi bị phạt vậy.”

Đôi mắt của Thích Vị Thần khẽ động: “Mình không nói chuyện với cậu giống như đang phạt cậu?”

Chử Tình vốn định nói phải, nhưng tư tưởng từng bị cậu tự mình tinh luyện giúp cô nghe ra sự quái lạ trong câu nói trên. Má cô đỏ dần lên: “Tôi, tôi tôi không có ý kia, cậu đừng hiểu lầm…”

“Mình không tự trách nữa.” Thích Vị Thần ngắt lời cô, tiến lên phía trước đỡ cô.

“Tôi tự đi được.” Chử Tình nuốt nước miếng, không định để cậu đỡ mình nữa. Lúc chân cô mới bong gân thật sự rất đau, nhưng dù sao cũng đã nghỉ ngơi ở ký túc xá hai ngày, lại thêm cả ngày hôm nay ở trường đều tránh vận động mạnh, chân khôi phục rất nhanh, giờ đã có thể đi lại nhẹ nhàng. 

Thích Vị Thần liếc nhìn cô: “Cậu không nên đi bộ.”

“… Nhưng cũng không thể không hoạt động chút nào được.” Cậu muốn đỡ cô nên đứng rất gần, nửa người đang tiếp xúc với cơ thể cậu của Chử Tình hơi tê dại, mất tự nhiên muốn đẩy cậu ra.

Nhưng Thích Vị Thần cũng không có ý định buông tay, Chử Tình giãy giụa hai lần không được đành để cậu đỡ. Vì cảm thấy rất xấu hổ nên cô nói khá nhiều, kết quả không cẩn thận nói thầm một câu: “Lúc yêu nhau cũng không thấy cậu đối tốt với tôi như vậy.”

Thích Vị Thần nghe thấy, im lặng một lát: “Lúc trước mình đối với cậu không tốt sao?”

“… Khá tốt.” Chử Tình không ngờ cậu sẽ nghe được, ‘khụ’ một tiếng rồi vội vàng bổ sung vớt vát, “Đốc thúc tôi học bài giống như thầy chủ nhiệm, còn tròn trách nhiệm hơn bố mẹ tôi, rất tốt!”

Thích Vị Thần không ngờ sẽ nhận được câu trả lời như vậy, không nói gì nữa, suốt đường im lặng đỡ cô đến dưới ký túc xá, đến lúc cô quản lý cản lại mới yên lặng buông Chử Tình ra.

Chử Tình thở dài nhẹ nhõm, nhanh chóng chạy về phòng ký túc xá. Chưa đi được vài bước thì nghe thấy người nào đó ở đằng sau nhàn nhạt nói: “Mình không phải thầy chủ nhiệm, cũng không phải bố mẹ cậu.”

Chử Tình: “?”

Cô nghi hoặc quay đầu lại thì chỉ nhìn thấy bóng dáng cậu, trong đầu lại nổ ra một câu hỏi mới, vì sao Thích Vị Thần lại tức giận?

Ngày hôm nay gặp phải quá nhiều chuyện khó hiểu, Chử Tình cũng lười suy nghĩ, lười biếng về phòng ký túc ngủ một giấc.

Buổi chiều, lúc cô vào lớp thì hầu như mọi người đã đến đông đủ. Cô vừa đến cửa lớp thì nhìn thấy Thích Mộ Dương. Cô đang định chào hỏi thì tên kia đã cúi đầu.

Chử Tình: “?”

Cô chậm rì rì đi qua, Thích Mộ Dương cứng mặt nhường đường cho cô vào chỗ, đến khi cô ngồi xuống mới ngồi theo.

“Thích Mộ Dương, cậu rốt cuộc bị làm sao vậy?” Chử Tình lo lắng nhìn cậu ta.

Thích Mộ Dương cứng đờ, một lúc lâu mới cứng rắn nói: “Tôi không sao.”

“Nhưng trông cậu không giống không sao lắm.” Chử Tình tương đối thẳng thắn thành khẩn.

Thích Mộ Dương dừng một chút, nhìn Thích Vị Thần ở đằng trước, mím môi không nói. Chử Tình thấy cậu ta không chịu nói gì thì đành từ bỏ việc hỏi thăm, dựa vào góc tường nhắm mắt lại: “Cô giáo đến thì gọi tôi, tôi ngủ thêm hai phút, giữa trưa không ngủ đủ.”

Gân xanh trên thái dương của Thích Mộ Dương giật giật, nghiến răng nói: “Không phải cả học lực và hạnh kiểm của người đều xuất sắc, chưa bao giờ ngủ trong lớp sao?”

Chử Tình ‘phụt’ một tiếng: “Cậu nghe ai nói, không buồn cười chút nào, tôi có ngủ hay không chẳng lẽ cậu không biết?”

Thích Mộ Dương: “…”

Chử Tình không nghe thấy câu trả lời, mở to mắt nhìn về phía cậu ta: “À, đúng, không thể ngủ.”

Thích Mộ Dương sửng sốt.

“Thích Vị Thần ở trên kia, nếu ngủ sẽ bị mắng.” Chử Tình ‘chậc’ một tiếng, biểu cảm trên mặt hiện rõ tâm trạng tí nữa thì bị ăn mắng.

Thích Mộ Dương: “…” Cái bộ dạng này, cái bộ dạng nhát gan sợ chết này, quả thực giống y hệt biểu cảm khi mẹ sợ bố… Đm! 

“Cậu nhìn chằm chằm tôi làm gì, trên mặt tôi có dưa hấu sao?” Chử Tình nhướng mày.

Thích Mộ Dương cứng ngắc quay đầu về, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc: “Cậu đừng nói chuyện với tôi, tôi không muốn để ý đến cậu.”

Chử Tình ngáp một cái, mệt mỏi dựa góc tường: “Tôi cũng không muốn để ý đến cậu.” Vừa nói xong thì mí trên lại đập mí dưới.

Tuy Thích Mộ Dương không nhìn cô nhưng vẫn vểnh tai lên nghe ngóng, nghe nửa ngày không thấy động tĩnh gì thì không nhịn được quay đầu lại, kết quả nhìn thấy cô đã ngủ. Vì tư thế ngủ không thoải mái nên miệng hơi chu lên, nước miếng có thể chảy ra bất cứ lúc nào.

Không! Đây tuyệt đối không phải mẹ cậu ta!

Thích Mộ Dương bi phẫn đẩy cô, Chử Tình sợ đến mức giật mình ngồi thẳng, lập tức bày ra tư thế ngoan ngoãn học tập, đợi đến khi tỉnh táo mới nhìn quanh một lượt, thấy ngoài cửa sổ cũng không có ai thì thở dài một hơi: “Cô giáo đến sao?”

“Không.” Thích Mộ Dương xụ mặt trả lời.

Chử Tình dừng một lát: “Vậy cậu gọi tôi làm gì?”

Thích Mộ Dương nhìn chằm chằm cô một lát, không thể nhịn được nữa nói: “Vì sao cậu không học bài?!”

Chử Tình: “…” Hỏi rất hay, vấn đề này vừa sâu sắc lại khiến con người ta phải suy nghĩ. Cô cũng rất muốn hỏi vì sao cậu ta không học bài.

Thích Mộ Dương thấy cô không hé răng thì khuyên nhủ với thể xác và tâm thần đều mệt mỏi: “Nếu cậu không học hành tử tế thì sau này sao có thể thi đậu đại học, không thi đậu đại học thì nghiên cứu khoa học lấy lương cao thế nào được?”

“… Vì sao tôi phải làm nghiên cứu khoa học?” Chử Tình vô tội nhìn cậu ta, “Với thành tích hiện tại của tôi, cậu cảm thấy đi làm nghiên cứu khoa học có thực tế không? Tôi có công việc bản thân muốn làm.”

“Công việc gì?” Thích Mộ Dương lập tức hỏi.

Chử Tình cười, ghé sát vào cậu ta nói nhỏ: “Mở một cửa hàng thịt kho, bán hết thì kiếm tiền, bán không hết thì ăn, tính thế nào cũng không lãng phí.”

Thích Mộ Dương: “…”

Cậu ta nhớ ra, năm bảy tám tuổi hình như từng nghe mẹ nói bà từng có dự định mở cửa hàng thịt kho, lúc đó tưởng nói đùa, không ngờ lại là thật.

Chử Tình nói về viễn cảnh tương lai tốt đẹp, mặc sức tưởng tượng, sau khi thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Thích Mộ Dương thì khó hiểu: “Cậu sao vậy?”

“… Đừng nói chuyện với tôi!” Thích Mộ Dương đen mặt.

Cảm xúc của cậu ta thay đổi như chong chóng, Chử Tình nhìn cậu ta như đang nhìn một tên bệnh tâm thần, sau cùng dứt khoát mặc kệ không để ý đến cậu ta nữa. Kết quả là cô không để ý thì Thích Mộ Dương lại cảm thấy cả người không thoải mái, luôn dùng ánh mắt đầy khổ sở đáng thương nhìn cô, khiến cô còn tưởng rằng bản thân thật sự đã làm chuyện gì đó có lỗi với cậu ta.

Tan học, Chử Tình gặp Thích Vị Thần trên đường đến nhà ăn, hai người đi cùng nhau, vừa đi vừa nói chuyện phiếm. Đang nói thì Chử Tình đột nhiên nhớ đến Thích Mộ Dương: “Đúng rồi, cậu ở cùng phòng với Thích Mộ Dương, có biết dạo này cậu ta xảy ra chuyện gì không? Hôm nay cậu ta rất lạ, vừa nãy còn định rủ cậu ta đi ăn cơm nhưng cậu ta chạy nhanh như một làn khói vậy.”

Thích Vị Thần nhìn cô, giống như đang suy nghĩ gì đó: “Không sao, chỉ là cần chút thời gian thôi.”

“Cần thời gian làm gì?” Chử Tình dò hỏi tới cùng.

Thích Vị Thần im lặng một lát: “Còn tiếp tục hỏi thì có khi ngay cả cậu cũng cần chút thời gian.”

“Vì sao?” Chử Tình mở to đôi mắt ngập nước nhìn cậu.

Hai tai Thích Vị Thần đỏ ửng, đôi mắt khẽ động đậy nhìn về một điểm nào đó trong không khí: “Không có gì.”

Chử Tình: “…” Cô chắc chắn là đầu óc của cả đám này đều rất kỳ quái.

Hai người đến nhà ăn, Chử Tình dạo một vòng mua mì thịt bò, lại muốn ăn thêm một cái chân gà rán. Dù hiện tại cô cũng rất thiếu thốn nhưng vẫn không muốn làm khổ mình ở phương diện ăn uống. Lúc cô ngồi vào bàn, Thích Vị Thần lại mua cho cô một hộp sữa chua.

“Cảm ơn!” Chử Tình nhận lấy rồi mở ra, nhìn thấy Thích Mộ Dương đang bưng cơm khoai tây thái sợi thì lập tức vẫy tay với cậu ta: “Bên này bên này.”

Thực ra Thích Mộ Dương đã chú ý đến họ ngay từ đầu, thấy mì thịt bò và chân gà rán của Chử Tình, cũng thấy cá và đậu hũ chiên của Thích Vị Thần. Nhìn lại đĩa cơm khoai tây sợi của mình, nếu không phải không có tiền mua suất thứ hai thì cậu ta thật sự muốn ném nó đi.

Giờ thấy Chử Tình gọi mình, trong lòng cậu ta đột nhiên dâng lên cảm xúc phản nghịch mà suốt mười tám năm trong đời chưa bao giờ có, quyết định giả vờ không nghe thấy, đi qua bọn họ. 

Chỉ là lúc đi qua hai người, cậu ta tiện thể nhìn họ một cái, không cẩn thận đối diện với ánh mắt của Thích Vị Thần.

Thích Mộ Dương: “…”

Ba giây sau, cậu ta rụt rè ngồi xuống.