Thời điểm Ngôn Hoài tỉnh lại, thứ cậu thấy chính là trần nhà xa lạ, cậu ngây ra một lúc, đây không phải phòng của cậu.

Xoay đầu, quan sát bố cục trong phòng một chút, chính mình hình như đang ở trong phòng Cố Tiêu, nằm ở trên giường của hắn.

Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, hẳn là Cố Tiêu đang ở bên trong tắm rửa.

Ngôn Hoài nghĩ nghĩ một chút, cậu như thế nào lại ngủ ở trong phòng Cố Tiêu.

Cậu nhớ rõ ràng tối hôm qua là đang ở phòng khách dưới lầu xem TV, chẳng lẽ sau đó cậu ngủ mất, Cố Tiêu bế cậu lên?

Chỉ là Cố Tiêu vì cái gì không ôm cậu về phòng của cậu, chính cậu ngủ có tật xấu gì hay không, hẳn là không có đi.

Ngôn Hoài vùi đầu vào gối, trên giường Cố Tiêu đều là mùi của hắn, rất dễ dàng ngửi được mùi bưởi nho.

Nghĩ đến chính mình tối hôm qua thế mà ở trên cái giường này ngủ một đêm, Ngôn Hoài kích động mà hạ thấp hai chân, đè xuống mệt mỏi, đang chuẩn bị rời phòng thì cửa phòng tắm mở ra.

Cố Tiêu ra ngoài trong nháy mắt, Ngôn Hoài thiếu chút nữa thăng thiên tại chỗ.

Bên hông hắn chỉ quấn một dải khăn tắm trắng, giống như chỉ cần trượt một chút là có thể đem dải khăn tắm kia kéo xuống, có thể nhìn xem quang cảnh bên trong.

Khăn quàng vắt ở vị trí rất thấp, Ngôn Hoài tối hôm qua mơ ước được thấy nhân ngư tuyến, ẩn ẩn hoàn toàn nơi hạ thân.

Cố Tiêu xoa tóc bước ra, trên người chưa hoàn toàn lau khô, còn có vài sợi bọt nước nhỏ giọt đi xuống.

Ngôn Hoài nuốt nước miếng, kêu một tiếng Tiêu ca, Cố Tiêu đi về phía cậu, “Em tỉnh rồi?”

Ngôn Hoài gật gật đầu, Cố Tiêu quả nhiên lại thấy vành tai Ngôn Hoài hồng hồng, trong lòng thỏa mãn một chút.

Ngôn Hoài dịch chuyển tầm mắt, tận lực không nhìn vào thân mình Cố Tiêu, nhỏ giọng hỏi: “Tiêu ca, tôi ngày hôm qua ngủ ở nơi này sao, là anh đem bế tôi lên đây sao?”

Cố Tiêu xoa tóc ừ một tiếng, “Làm sao vậy, có vấn đề gì sao?”

Vấn đề lớn.

Cố Tiêu lau khô tóc, đem khăn lông tùy ý đặt ở trên ghế, sau đó liền đứng ở trước tủ quần áo, kéo cửa tủ, chuẩn bị mặc quần áo, Ngôn Hoài thấy tình hình không đúng, lập tức nhảy xuống giường, chạy ra ngoài.

Nhìn Ngôn Hoài chầm chậm chạy ra ngoài, Cố Tiêu không tiếng động cười cười, bạn nhỏ chạy quá gấp, đến giày cũng chưa kịp mang.

Như vậy không tốt đâu.

Rõ ràng lúc ấy cậu không có dễ thẹn thùng như vậy, khi đó cậu còn chủ động tiến lên nói chuyện với hắn.

Hiện tại sao lại dễ dàng thẹn thùng như vậy.

Bởi vì chuyện hồi sáng này, thời điểm Ngôn Hoài ăn cơm, hầu như đều không dám nhìn thẳng Cố Tiêu, Cố Tiêu cũng không so đo với cậu, ăn xong đưa cậu đến trường học.

……

Ngôn gia

Ngôn Sơn Huy ngồi ở sô pha nhíu chặt mày.

Đã cùng Cố gia liên hôn được một thời gian, tập đoàn Ngôn thị nguy cơ vẫn không có được phương hướng giải quyết, Ngôn Hoài không tiếp điện thoại ông, Cố gia bên kia cũng không có dấu hiệu hồi đáp, Ngôn Sơn Huy không thể không ló mặt già đến Cố Thị tập đoàn tìm Cố Tiêu.

Nhưng khi đến nơi, bảo vệ trước cửa công ty đem ông ngăn cản, nói không có hẹn trước, Cố tổng sẽ không gặp ông.

Đáng nói Ngôn Sơn Huy nào có hẹn trước.

Bảo an dưới lầu cho rằng ông tới nháo sự, trực tiếp đem ông đuổi khỏi cửa tập đoàn.

Gần đây làm cái gì đều không thuận, Ngôn Sơn Huy thậm chí muốn tìm đại sư hỗ trợ xem phong thuỷ, có lẽ có thể cho Ngôn gia đổi vận.

Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.

A di* trong nhà đi mở cửa, người đứng ngoài cửa chính là Trình Chiêu.

(*) ở đây là dì giúp việc nhưng mình để bản gốc có vẻ hợp hơn

Trình Chiêu ăn mặc chỉnh tề, rất lễ phép: “Ngài hảo, tôi là trợ lý của Cố tổng, tôi muốn gặp Ngôn tổng một chút.

Ngôn Sơn Huy giống như thấy chỗ dựa, đứng dậy chạy thật nhanh đón nhận, “Ngài hảo, ngài hảo, là Cố tổng phái ngài tới đi, tôi là Ngôn Sơn Huy.

Mới vừa rồi thần sắc tối tăm, vừa nghe thấy Trình Chiêu, mặt mày lập tức sáng lên, ai cũng đều biết Trình Chiêu là trợ lý tâm phúc của Cố Tiêu, lời nói của Trình Chiêu chính là ý tứ của Cố Tiêu, lúc này tới cửa, có phải hay không chính là Ngôn thị được cứu rồi!

Ngôn Sơn Huy trên mặt che giấu không nổi sự kích động, nhiệt tình nghênh đón Trình Chiêu vào nhà, “Trình tiên sinh, mời ngồi, Uyển Lệ bà thất thần làm gì, còn không mau mời tiên sinh một chén Quân Sơn ngân châm* loại tốt nhất!”

(*) là một loại trà thuộc dòng trà vàng hiếm có, là một trong những loại trà nổi tiếng trong thập đại danh trà Trung Hoa.

Ngân Châm trà được phát hiện ở đảo Quân Sơn, khu vực Động Đình, tỉnh Hồ Nam.

Trà có hình dạng thon dài, thẳng đứng như cây kim, mang vẻ ngoài cứng cáp và xanh biếc đẹp mắt.

Lương Uyển Lệ lúc này mới phản ứng lại, luống cuống tay chân đi pha trà, “Tốt, tốt, Trình tiên sinh ngài chờ một lát.

Thấy vợ chồng Ngôn thị nịnh nọt tươi cười, Trình Chiêu đã nhìn quen bình tĩnh đẩy đẩy mắt kính, “Ngôn tổng, ngài không cần khách khí như vậy, tôi hôm nay tới, là đại diện cho Cố tổng đưa cho ngài xem một món đồ.

Trình Chiêu trong tay cầm một tập văn kiện, Ngôn Sơn Huy tưởng hợp đồng hợp tác, đôi mắt mừng rỡ, nhanh chóng đem đôi tay duỗi qua.

Nhưng mà thứ Trình Chiêu lấy ra không phải văn kiện, mà là một cái máy tính bảng, Trình Chiêu mở ra, đánh đánh bàn phím vài cái, đem màn hình chuyển hướng tới Ngôn Sơn Huy, “Ngôn tổng, ngài xem một chút.

Ngôn Sơn Huy trên mặt tươi cười dần dần biến mất.

Ông thấy nội dung trên màn hình.

Biết đây là diễn đàn đại học Yến Thành, mặt trên hiển hách xuất hiện tên Ngôn Hoài, ngoài ra còn có đính kèm ảnh.

Bên trong tiêu đề cùng nội dung càng không chịu nổi.

Ngôn Sơn Huy xem xong, hoảng loạn nhìn Trình Chiêu, “Trình tiên sinh, đây là……”

Chẳng lẽ là bởi vì Ngôn Hoài làm những việc này, cho nên Cố thị mới chậm chạp không cùng Ngôn thị hợp tác?

Ngôn Sơn Huy lập tức đổ mồ hôi lạnh, trong lòng âm thầm đem Ngôn Hoài mắng một trăm lần, “Cái kia, Trình tiên sinh, sự tình của Ngôn Hoài, tôi không biết.

Bưng Quân Sơn ngân châm đi lên, Lương Uyển Lệ thấy được nội dung trên màn hình, khoa trương kêu một tiếng, “Tôi liền biết nó không phải một người an phận, Trình tiên sinh, ngài là không biết, Ngôn Hoài mới vừa thành niên, liền rời nhà đi ra ngoài, vẫn luôn ở bên ngoài lêu lổng, phụ thân nó có nói cỡ nào cũng không nghe, không giống Ngôn Hằng nhà chúng tôi, từ nhỏ chính là đứa bé ngoan, hiếu thuận cha mẹ.

Lương Uyển Lệ không quên ở trước mặt người Cố gia khen con trai mình, cùng Ngôn Hoài so sánh, Ngôn Hằng mới là người càng thích hợp gả vào Cố gia.

Biết rõ ràng chân tướng, Trình Chiêu bất động thanh sắc, “Ngôn tổng, ngài biết là ai ở trên diễn đàn Yến đại đăng tin tức này lên không?”

Ngôn Sơn Huy không rõ nguyên do: “Không biết.

Trình Chiêu đem màn hình quay lại, ấn ấn vài cái, lúc sau, lại đưa cho Ngôn Sơn Huy xem, “Chúng tôi căn cứ người đăng bài lưu lại ID, một hồi kiểm tra, tra được người đăng bài, ngài đoán là ai?”

Ngôn Sơn Huy phía sau lưng chợt lạnh, bỗng nhiên có một loại cảm giác không tốt, “Không, không biết.

Trình Chiêu lại đem màn hình chuyển tới hướng ông, “Chúng tôi điều tra ra, người đăng bài đúng là nhị công tử nhà ngài, Ngôn Hằng, Ngôn nhị công tử tự cho là sử dụng ID giả sẽ không có người có thể tra ra, Ngôn tổng, cái này ngài nói như thế nào?” (Đau hơm, tui biết là đau mà)

Mặc kệ khi nào, trên mặt Trình Chiêu luôn mang theo nụ cười thương mại, nhưng hiện tại ở trong mắt Ngôn Sơn Huy, cái nụ cười này làm ông không rét mà run, “Này, này……”

“Này” nửa ngày, cũng không thể nói tiếp được câu sau.

Nhìn màn hình rành mạch xuất hiện tin tức của Ngôn Hằng, càng không có cách nào chống chế.

Trình Chiêu thu hồi máy tính đứng lên, “Còn có, chiếc xe được Ngôn nhị công tử nói trên diễn đàn kia chính là chiếc siêu xe của chủ nhân chúng tôi, Cố tổng, Cố tổng chúng tôi nói, tin tức này đối với Ngôn đại công tử tạo thành ảnh hưởng rất lớn, Cố tổng chúng tôi có thể tùy thời khởi tố Ngôn nhị công tử, đoàn đội luật sư tập đoàn Cố thị đã thu thập được khá nhiều tư liệu.

Nói xong, Trình Chiêu cũng không quay đầu mà rời đi ngay.

Trên bàn trà, Quân Sơn ngân châm mới vừa pha hiện tại không ai động qua.

Trình Chiêu ra ngoài, gọi điện thoại cho Cố Tiêu, “Cố tổng, sự tình đòi lại công đạo ngài giao cho đã xong xuôi.

Bên trong Ngôn gia, Trình Chiêu ẩn ẩn nghe thấy tiếng rống giận.

Ngôn Sơn Huy: “Bà nhìn xem thằng con mà bà dạy kìa!”

Tuy rằng Trình Chiêu chứng thực rõ ràng, nhưng Ngôn Sơn Huy minh bạch, Ngôn Hoài ở trong lòng Cố Tiêu vị trí không thấp.

Chỉ có cầu được Ngôn Hoài tha thứ, mới có thể thúc đẩy sự hợp tác, cũng mới có thể không để cho Cố Tiêu khởi tố Ngôn Hằng, " Bà còn không mau gọi Ngôn Hằng, kêu nó nhanh chóng cút về đây cho tôi!”

Lương Uyển Lệ nhỏ giọng nói: “Chỉ là Hằng nhi hôm nay có khóa.

Ngôn Sơn Huy: “Có khóa liền xin nghỉ! Một giờ sau nếu nó không trở lại, tôi đánh gãy chân nó cho bà xem!”

Lương Uyển Lệ không dám nói nữa, đành phải gọi điện thoại cho Ngôn Hằng.

Trên diễn đàn, tin tức về Ngôn Hoài đã bị xóa bỏ, về những tấm ảnh cùng những bình luận chê bai Ngôn Hoài cũng bị xóa không còn một mảnh.

Ở vườn trường, cậu nhìn thấy Ngôn Hằng vội vàng chạy về phía cổng trường, thời điểm Ngôn Hằng thấy cậu còn hung hăng mà trừng mắt nhìn cậu, liếc mắt một cái.

Ngôn Hoài khinh thường nhìn lại.

Những ngày này, chương trình học chất đầy nhoáng cái liền đi qua.

Lúc tan học, Ngôn Hoài đi về phía cổng trường, hôm nay Cố Tiêu có chuyện cần xử lý, không thể tự mình tới đón cậu, lần này là tài xế tới.

Ở cổng trường, một thân một mình đứng ra che trước mặt Ngôn Hoài, Ngôn Sơn Huy cơ hồ là mang theo nụ cười lấy lòng, “Tiểu Hoài, cùng ba ba về nhà đi, a di làm một bàn đồ ăn con thích nhất.

”.