Tháng bảy, nắng hè chói chang, ánh sáng mặt trời trên cao, một ngày nóng nực trong thời điểm mùa hè, lúc này trên đường người đi thưa thớt, mọi người hận không thể ngồi trong phòng hưởng gió điều hòa.

Ngôn Hoài mặc một thân quần áo màu lam, đi một chiếc xe điện dừng tại tiệm cơm trước mặt, vào tiệm lấy cơm mà khách hàng đã đặt.

Bởi vì ngày hôm nay nóng nực, tuy Ngôn Hoài đã mang theo mũ, nhưng trên mặt vẫn xuất hiện một ít mồ hôi, tóc bị mồ hôi tẩm ướt một mảng, như vậy ở người bình thường, trên người sẽ nhiều ít có chút chật vật.

Nhưng ở trên người Ngôn Hoài liền không tồn tại, Ngôn Hoài lớn lên môi hồng răng trắng, lớn lên phi thường xinh đẹp, tuy rằng ở dưới ánh nắng chói chang phơi da hơn nửa tháng, nhưng làn da như cũ trắng nõn, không hề có dấu vết bị phơi nắng quá lâu.

Lão bản nương tiệm cơm nhìn thấy y liền cười, "Tiểu Ngôn, ngươi đợi lát nữa a, sau bếp đang xào rau, vài phút liền hảo, ngươi trước ngồi điều hòa, bên ngoài thực nóng."

Ngôn Hoài nhìn thoáng qua thời gian, còn khá nhiều thời gian, lễ phép mà nói một tiếng cảm ơn, đứng ở một bên, chờ ra cơm.

Lão bản nương nhìn nhìn Ngôn Hoài, y thẳng tắp mà đứng ở một bên, khuôn mặt xinh đẹp đến cực điểm cùng khí chất ưu nhã tự phụ so với chung quanh hoàn cảnh không hợp nhau.

Ngôn Hoài đã từng cũng là hào môn tiểu thiếu gia.

Ngôn gia ở kinh thành cũng là có chút danh tiếng hào môn thế gia, thời điểm Ngôn Hoài 10 tuổi, mẹ gặp tai nạn xe cộ, sau đó ngay tại nơi xảy ra tai nạn liền buông tay khỏi nhân gian, trong một đêm, Ngôn Hoài mất đi mẹ.

Nhưng mà Ngôn mẫu vừa mới mất còn chưa đến một tháng, Ngôn phụ liền rước một nữ nhân trang điểm tinh xảo cùng một hài tử giống y vào Ngôn gia đại môn.

Nữ nhân kia liền thành mẹ kế của Ngôn Hoài, mang đến hài tử tên Ngôn Hằng, so với Ngôn Hoài chỉ nhỏ hơn hai tháng!

Nguyên lai Ngôn phụ đã sớm xuất quỹ, phản bội gia đình, thời điểm Ngôn mẫu thây cốt chưa lạnh, còn đem tiểu tam cùng con riêng mang theo trở về.

Lúc sau tiểu tam mang theo nam hài tiến vào Ngôn gia, mẹ kế đối y lời nói lạnh nhạt, thằng em cùng cha khác mẹ kia thường thường đoạt đồ vật của y, cuộc sống của Ngôn Hoài càng thêm gian nan.

Sau khi chấm dứt kì thi đại học hai ngày là sinh nhật tuổi 18 của Ngôn Hoài, liền trong hôm nay, mẹ kế khuyến khích, Ngôn phụ đem Ngôn Hoài đuổi ra khỏi nhà.

Trước khi đuổi khỏi nhà, Ngôn phụ còn buộc Ngôn Hoài viết một tờ cam kết từ bỏ kế thừa tài sản tập đoàn Ngôn thị.

Mùa hè nóng bức, Ngôn Hoài kéo một cái vali đi trên đường cái, trên người chỉ có 3000 đồng.

Y trước tìm một cái nhà trọ địa phương, tiền thuê nhà cơ hồ đều rớt trên người y.

Ngôn Hoài biết thực lực của chính mình, trong lòng nắm chắc có thể thi đậu đại học, hiện tại quan trọng nhất chính là muốn kiếm đủ học phí thư phí cùng kí túc xá phí.

Y tính một chút, này đó linh tinh vụn vặt cần rất nhiều tiền, vì thế y liền bắt đầu tìm công việc.

Ngôn Hoài lớn lên trắng nõn, rõ ràng đã 18 tuổi, nhưng thoạt nhìn giống bộ dáng 15-16 tuổi, không ai dám thuê một hài tử nhỏ gầy, bất đắc dĩ Ngôn Hoài tạo ra một tài khoản đăng kí gọi đồ ăn, trở thành một shipper.

Tuy rằng vất vả, nhưng Ngôn Hoài không sợ, y có thể chịu khổ, hơn nữa tiền kiếm được cũng không ít, tính toán đâu ra đấy, chờ đến khi đại học đưa tin, ngày ngày nay đây mai đó liền có thể kiếm đủ các loại phí học đại học.

"Hảo", lão bản nương đem hộp cơm đóng gói tốt, Ngôn Hoài nói cảm ơn liền rời đi, lần này địa điểm đưa cơm là một bệnh viện.

Ngôn Hoài có nghe nói qua về bệnh viện, là bệnh viện tư nhân nổi tiếng trong giới kinh doanh, bên trong, các phương tiện chữa bệnh đều là hàng đứng đầu trong nước, đương nhiên phí dụng cũng là tương đối sang quý.

Ngôn Hoài lái xe điện tới cửa bệnh viện, ở cửa phải đăng ký thân phận xong bảo an mới để cho y vào.

Địa điểm đưa cơm ở lầu mười, văn phòng bác sĩ.

Ngôn Hoài ra thang máy liền gọi điện thoại, "Ngươi hảo, xin hỏi là bác sĩ Trần sao, cơm hộp ngài đặt tới rồi, a, đúng, ta đã tới lầu mười."

Tắt điện thoại, một nam nhân mặc áo blouse* dài ra tới, Ngôn Hoài cuối cùng không quên thỉnh cầu, "Phiền ngài nếu thấy dịch vụ tốt vui lòng đánh giá 5 sao**, cảm ơn."

(*) Áo blouse: là trang phục chung của ngành y tế.

Gọi đơn giản và chung là áo blouse nhưng có rất nhiều loại khác nhau, như: áo blouse tay ngắn thân ngắn, áo blouse tay dài thân dài,....

(**) Ở đây tác giả sử dụng cụm từ "cấp cái khen ngợi" cũng tương tự như đánh giá 5 sao

Lúc sau nhận được một đánh giá 5 sao, Ngôn Hoài vui vẻ, bước chân như bay lên trời, xác suất khen ngợi càng cao, tiền thưởng liền càng cao, Ngôn Hoài tự trở thành cơm hộp viên* tới nay không có được quá nhiều đánh giá kém.

(*) cơm hộp viên: Shipper giao đồ ăn

Một phần nguyên nhân là do y xác thực cần mẫn, bảo đảm có thể đem cơm hộp đến đúng giờ, nước sôi lửa bỏng cũng tuyệt không thiếu tới một ít*.

(*) ý là dù ra sao thì vẫn luôn giao đủ, đúng giờ

Một phần khác cũng bởi vì diện mạo của y.

Ngôn Hoài lớn lên xinh đẹp lại luôn mỉm cười ngọt ngào, cho nên không cần Ngôn Hoài thỉnh cầu, hầu hết mọi người đều cho y đánh giá tốt, thậm chí có người lớn mật muốn xin phương thức liên hệ, mà những người lớn mật kia, có nữ cũng có nam, Ngôn Hoài đều cự tuyệt.

Thang máy tới, Ngôn Hoài nghĩ chạy nhanh có thể giao được thêm một đơn, không thấy có người liền vào thang máy, thời điểm thang máy chạy, y mới phát hiện thang máy này đang đi lên phía trên.

Thang máy dừng lại ở tầng mười lăm, cửa thang máy mở ra, hành lang phi thường an tĩnh, không biết ma xui quỷ khiến thế nào, Ngôn Hoài không nhấn nút đi xuống, y biết tầng này có một phòng bệnh VIP, một tầng lầu mà chỉ có một gian phòng bệnh cao cấp.

Ngôn Hoài nhẹ nhàng đi qua, có người ở trong phòng bệnh nói chuyện, cửa phòng cũng không hoàn toàn đóng lại, từ khe cửa to rộng, y thấy có hai người đang nói chuyện.

Một vị phu nhân cùng một vị bà cố nội.

Vị phu nhân kia thoạt nhìn hẳn là hơn bốn mươi tuổi, ăn mặc phú quý cao sang, vị phu nhân này ngày thường hẳn là thực chú ý bảo dưỡng, trên mặt chỉ có hai ba nếp nhăn mà thôi, khí chất thực hảo, tuổi trẻ hẳn là một mỹ nhân.

Bên cạnh vị kia là bà cố nội tóc bạc đầy đầu.

Hai người kia trong mắt mang theo một ít mỏi mệt, tới bệnh viện đều là người bị bệnh, người nhà.

Nhiều ít đều mang theo tâm tình không tốt.

Nhớ tới lời bác sĩ nói vừa rồi, vị phu nhân kia hốc mắt liền đỏ, "Mẹ, Tiêu nhi nếu vẫn chưa tỉnh lại thì làm sao, con chỉ có một thằng con a."*

(*) Ở đây tui tự đổi xưng hô nha.

Chứ không nó lằng nhằng lắm (*꒦ິ꒳꒦ີ)

Lão thái thái bên cạnh hiển nhiên trải qua sóng to gió lớn, tương đối bình tĩnh, "Bác sĩ chỉ nói có khả năng, con cũng đừng quá lo lắng, ta nghĩ kỹ rồi, phải cho Tiêu nhi đính một mối hôn sự để xung hỉ*."

* 冲喜: Chongxi: "Phong tục mê tín xa xưa, khi trong gia đình có người ốm nặng, họ dùng những hành động như xử lý việc vui (như cưới vợ) để xua đuổi cái gọi là tà ma, mong hóa giải kiếp nạn."

Ở ngoài cửa, lỗ tai Ngôn Hoài giật giật, ân, qua 1202 năm, còn có cách nói kết hôn xung hỉ?

Ngôn Hoài chỉ là trong lòng suy nghĩ một chút, y cảm thấy chuyện như vậy đối với chính mình sẽ không có bất luận quan hệ gì.

Phu nhân đứng dậy đi ra ban công trộm gạt nước mắt, Ngôn Hoài rốt cuộc thấy người nằm trên giường bị nàng che đậy.

Ngôn Hoài trong lòng có chút kinh ngạc.

Người nằm ở trên giường thật sự là quá mức soái khí*, tuy rằng sắc mặt hơi tái nhợt, nhìn qua hìn như ngủ rồi.

(*) ý nói đẹp trai, khí chất lịch lãm, phong độ

Ngôn Hoài có một loại cảm giác, người như vậy không nên nằm ở trên giường, ở thời điểm y đang xuất thần, một người mang bộ dáng bảo tiêu bỗng nhiên lại đây đem y đuổi đi.

"Tiên sinh, thực xin lỗi, mời ngài rời khỏi nơi này." Bảo tiêu chỉ là đi vào WC trút bỏ "tâm sự" một lát, vậy mà không ngờ có người đến tận đây, là hắn thất trách, bất quá còn rất xinh đẹp.

Hy vọng y là người tốt, hoàn toàn không phải những người mang lòng ác ý.

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi lập tức rời đi." Ngôn Hoài không đợi bảo tiêu xua đuổi, tự giác mà rời đi.

Thời gian trôi nhanh tới tháng tám, Ngôn Hoài nhận được thông báo trúng tuyển đại học Yến Thành, tuy rằng đã dự đoán được kết quả như vậy, Ngôn Hoài vẫn có chút kích động.

Khoảng thời gian này, Ngôn Hoài ngày đêm đi giao cơm, đã tích góp được một số tiền, khoảng cách so với số tiền lúc trước cầm đi chỉ kém một chút, thông báo nhập học tính cả ngày và đêm còn không đến một tháng.

Ngôn Hoài mỗi ngày như cũ rất bận, đồng học cao trung kêu y ra ngoài tụ hội* vài lần, Ngôn Hoài đều nhất quyết đẩy ra, thay vì đi ra ngoài tụ hội thì thời gian đó cũng đủ để y tiếp thêm vài cái đơn đặt hàng.

(*) Từ nhiều nơi về hợp lại với nhau một chỗ.

Ý chỉ họp lớp

Thời điểm học cao trung, người cùng Ngôn Hoài có quan hệ tốt nhất là Lý Sâm.

Hắn đại khái biết tình trạng hiện tại của y, bởi vì có một lần đặt cơm chính là Ngôn Hoài đưa đơn của hắn.

Lý Sâm biết sau khi mẹ Ngôn Hoài mất, Ngôn gia đáng lí phải cung cấp phí học đại học, Lý Sâm không nói mạnh miệng, gia cảnh nhà y tương đối giàu có, nhìn đến tình cảnh hiện tại của bằng hữu tốt nhất này, tất nhiên là tức giận.

Nhưng Ngôn Hoài kiên quyết không tiếp nhận hảo ý của hắn.

Sau một hồi nói chuyện, Lý Sâm đành từ bỏ.

Hôm nay, thời điểm Ngôn Hoài vội vàng đi đưa cơm, điện thoại vang lên, nhìn thoáng qua điện thoại thông báo có cuộc gọi, Ngôn Hoài liền tắt chuông.

Lúc sau, khi hoàn thành một đơn đặt hàng, Ngôn Hoài nhìn thoáng qua di động, vài cuộc gọi nhỡ, toàn bộ là một người - Ngôn Sơn Huy, Ngôn Hoài nhíu nhíu mày, ấn nút nghe.

Mới vừa ấn một cái, bên kia liền truyền đến âm thanh phẫn nộ chất vấn: "Ngôn Hoài, mày vì cái gì không tiếp điện thoại!"

Ngôn Hoài không chút do dự từ chối cuộc gọi.

Vài giây lúc sau, điện thoại lại vang lên, Ngôn Hoài tiếp cuộc gọi, bên kia hiển nhiên không nghĩ tới Ngôn Hoài thế mà dám tắt điện thoại, càng thêm tức giận, "Ngôn Hoài, mày dám tắt điện thoại!!!!"

Ngôn Hoài lại lần nữa tắt điện thoại.

Lại vài phút sau, Ngôn Sơn Huy gọi lại lần nữa, rõ ràng đang cố kìn nén sự tức giận, "Ngôn Hoài, buổi tối về nhà một chuyến, tao có chuyện muốn nói với mày."

Ngôn Hoài cười, "Ngôn tiên sinh, ngài nói nhà là đang chỉ nơi nào? Nếu ta nhớ không lầm, ta đã không có nhà, nếu ngài gọi cho ta là muốn nói chuyện này, vậy ta từ chối, ta cùng ngài đã không còn quan hệ gì nữa."

"Mày...từ từ!" Đại khái là biết Ngôn Hoài thật sự sẽ tắt điện thoại, Ngôn Sơn Huy sốt ruột, "Vậy mày nói địa điểm, chúng ta ở nơi đó gặp mặt, ta có chuyện tìm muốn tìm mày."

Ngôn Hoài ngồi trên xe điện, "Ngôn tiên sinh, ta chính là rất bận, rốt cuộc ta muốn kiếm đủ học phí sinh hoạt phí cho chính mình......"

Phía bên kia điện thoại, Ngôn Sơn Huy đã nhẫn nại đến cực hạn, "Mày một ngày kiếm được bao nhiêu tiền, tao bồi cho mày!!!"

Ngôn Hoài lộ ra một nụ cười, nói ra một con số, vừa lúc là số phí dụng mà y đang thiếu.

Tắt điện thoại một lúc sau, Ngôn Hoài tâm tình sung sướng, liền thông báo hết hạn đặt hàng.

Trở lại phòng thuê nhỏ, Ngôn Hoài tắm rửa, thay đổi quần áo, ngồi ở sát đầu giường.

Từ khi y bị đuổi khỏi nhà tới nay đã hơn một tháng, Ngôn Sơn Huy không buồn tìm y một lần, liền tưởng Ngôn Sơn Huy tìm y rốt cuộc là có sự tình gì, Ngôn Sơn Huy hẳn là không nghĩ đến sẽ gặp lại y, đương nhiên y cũng không muốn nhìn thấy Ngôn Sơn Huy.

Thời điểm Ngôn Hoài đến điểm hẹn tại tiệm cà phê, Ngôn Sơn Huy đã ngồi ở nơi nào, cũng không phải Ngôn Hoài cố ý đến trễ, y ngồi xe buýt đến đây, nửa đường bị kẹt xe nên đến muộn hơn mười phút.

Nhìn thấy Ngôn Hoài chậm rì rì đi tới, Ngôn Sơn Huy liền kìm nén tức giận, hiện tại giận càng thêm giận, giống như ngọn lửa không thể dập tắt, "Mày cố ý!?"

Ngôn Hoài không nhanh không chậm mà ngồi xuống, "Ngôn tiên sinh, thỉnh ngài thứ lỗi, ta ngồi xe buýt đến đây, trên đường kẹt xe chứ không phải cố ý."

Ngôn Sơn Huy: "Mày không thể tới sớm hơn một chút sao! Mới dọn ra ngoài mấy ngày, gia giáo đều không có sao! Cùng trưởng bối gặp mặt còn dám đến trễ! Huống chi tao còn là cha mày!"

Ngôn Hoài: "Đó là ngài muốn đuổi người, căn bản không xứng xưng một tiếng cha."

Đối diện với Ngôn Sơn Huy đang phát hỏa phía trước, Ngôn Hoài móc ra di động, mở mã QR WeChat, "Dựa theo điều kiện lần trước ngài nói, Ngôn tiên sinh ngài trước chuyển khoản, sau đó chúng ta nói đến chuyện khác."

Ngôn Sơn Huy xanh mặt chuyển qua một số tiền.

"Xem ra mày là thật sự thiếu tiền, tao hôm nay tới là muốn cho mày một cơ hội hưởng phúc, mày sẽ cùng Cố gia liên hôn."

____________________________________________

Lời editor: Đây là lần đầu tui edit truyện nên có phần lúng túng, nếu tui sai ở đâu các bác cứ nhiệt tình góp ý nha, tui sẽ sửa đổi

׺°"˜Cảm ơn đã ủng hộ˜"°º×

(_/)

(•.

•)

(>❤.