Lão Đại thuộc giống chó husky thuần chủng, bình thường nó đã mang bộ mặt ngáo đá. Giờ dưới bàn tay Ôn Hàn chăm sóc, Lão Đại không chỉ mặt vừa ngáo ngơ mà còn vừa béo múp như lợn.

Bách Dạ ê răng nhìn nó chạy vác theo cái bụng tưng lên tưng xuống trượt một đường dài mới chạy tới chỗ hắn, Lão Đại mặt ngáo dù bị tiếp xúc ma sát với mặt sàn bao nhiêu lần vẫn cố ngẩng đầu lên khoe cái khăn đỏ buộc quanh cổ.

Chú ta huýt cái mũi chảy nước bày ra dáng vẻ cực kỳ ra chảnh cún khoe khoang tên được thiêu trên khăn, nó nào biết rằng với sự phối hợp của cái khăn này. Nó không khác là trẻ thiểu năng hay đi lạc là bao, Bách Dạ mím môi cố giữ vững hình tượng lạnh lùng xoa đầu nó một cái.

Miễn cưỡng lắm khen nó một câu " Đẹp trai lắm! "

Lão Đại nghe hắn khen, tai chú vểnh lên thật cao, cao hứng lắc đuôi qua lại, lắc mông ngậm bát đến chỗ Ôn Hàn đang đứng bếp.

Bách Dạ thấy nó đi mất dạng sau nhà bếp, tay cho vào trong bao lấy ra một hộp mứt hồng trông ngon bắt mắt sải chân dài hướng phòng bếp đi qua.

Hắn mặt lạnh tanh không nhìn ra chút thành ý nào nhét vào ngực Ôn Hàn hộp mứt nhà làm.

" Cho cậu "

" Ồ, có quà cho tôi nữa à! Cảm ơn nhé, Bách tiên sinh " Ôn Hàn tập mãi thành thói quen, bỏ qua bộ mặt khó ở của Bách Dạ hào sảng nhận lấy bốc một miếng ăn thử.

Ngon ghê~

Bách Dạ cứ đứng chôn chân ở nhà bếp không đi, nhíu mài một lúc mới nói thẳng vấn đề tụ trong lòng đã lâu.

" Tôi kêu Bách Dạ, tùy tiện gọi gì cũng được nhưng đừng gọi Bách tiên sinh, nghe quá khách sáo tôi không thích " liếc nhìn xuống hộp mứt trong tay Ôn Hàn, nãy giờ đứng nhìn y ăn hắn có chút thèm thế là hắn duỗi tay ra cướp một miếng trên tay Ôn Hàn đang định ăn.

Ôn Hàn bị cướp đồ ăn, học khôn đậy hộp mứt lại.

" Ân, đã biết. Gọi anh là Bách Dạ "

Bách Dạ hài lòng tính sờ đầu y nhưng Ôn Hàn nhanh chân lùi về sau né tránh.

Tay dừng ở khoảng không làm hắn có cảm giác hụt hẫng đôi chút.

" Ôn Hàn "

Ôn Hàn ngẩng đầu chớp mắt nhìn hắn ứng một tiếng " Ân "

" Ôn Hàn "

" Sao vậy? Tôi ở đây mà! "

" Ôn Hàn "

" Nè, giở chứng gì vậy? "

Bách Dạ banh mặt nghiêm túc nói: " Thuận miệng gọi thử, cậu đáp lại làm gì? "

Ôn Hàn cứng họng "... "

Lật cái bàn, hắn có biết đây là cách xã giao thông thường không hả? Anh kêu thì tôi trả lời đó là lẽ tự nhiên, y đáp lại là sai sao?

" Ôn Hàn, thấy tôi đẹp trai nên đỏ mặt à? "

Gương mặt hắc ám không thấy ánh dương của Bách Dạ bất chợt phóng đại, Ôn Hàn không kịp phòng bị trở tay không kịp bị hắn ép vào một góc bếp.

Ôn Hàn trước giờ không có tật nói lắp bây giờ bị hắn doạ sợ nói lắp bắp không nên lời " K...không có, anh n...nói bậy "

Nếu là lúc bình thường có lẽ y còn bổ sung thêm vào một câu, cho dù trai đẹp trên đời này chết hết cũng không ai cấp bằng công nhận anh đẹp trai đâu, bớt ảo tưởng đi chàng trai à!

Ôn Hàn run đến lợi hại, chống tay trước ngực hắn yếu ớt phản kháng.

Bách Dạ hiếm khi chơi đến vui vẻ như vậy, cười vô cùng bất lương liếm liếm môi mỏng, cúi thấp đầu híp mắt đào hoa xem tên mặt đỏ lên như đít khỉ trong vòng tay.

" Thật không? Nếu là thật sao lại không dám nhìn thẳng vào mắt tôi hửm? " Âm cuối cùng hắn còn cố ý phối vào trong đó chút gì đó mùi gian tình khiến người khác không thể nào không liên tưởng ý nghĩ đen tối.

Nói xong hắn thậm chí còn chơi ác, thè lưỡi ra liếm nhanh trên má Ôn Hàn một cái nhanh gọn.

Ồ, ngọt nị như kẹo nhỉ?

Thưởng thức được tư vị mới lạ, Bách Dạ chưa đã thèm lại cúi xuống vừa cắn vừa liếm má Ôn Hàn cho đến khi y hai chân mềm nhũn đứng không vững mới thôi.

Ôn Hàn khoé mắt đỏ ửng, dưới chân như bôi một lớp dầu mỡ đứng mãi không vững được, may còn có Bách Dạ ở bên cạnh nhanh tay đỡ y kịp thời tránh té ngã.

Bách Dạ đỡ y ngồi vững trên một cái ghế nhỏ, ăn qua không ít đậu hủ từ Ôn Hàn nên có vẻ tâm tình không tồi vươn tay ra ở chóp mũi Ôn Hàn sủng nịnh quẹt nhẹ một cái.

Lúc trước cắm hắn ở mông không biết bao nhiêu ống tiêm nay ăn lại chút đậu hủ, y còn dám phản kháng hắn sao?

Bất tri bất giác nhìn qua cái môi hồng hồng đang đóng mở kia, hắn bỗng dưng yết hầu lăn lộn một vòng có chút ham muốn đi nhấm nháp lấy.

Đầu nghĩ ngợi nhưng thân thể hắn lại nhanh hơn một bước, nhân lúc Ôn Hàn còn chưa tỉnh táo lại liền cúi người hôn trộm lấy môi y như chuồn chuồn đạp nước.

Lúc này ở một góc xó xỉnh nào đó trong tâm hắn có gì đó chậm chạp nảy mầm, đến lúc hắn phát giác được rễ hạt giống đã cắm sâu mấy thước không cách nào nhổ ra được nữa rồi.

Ôn Hàn đúng lúc tỉnh lại, đầu óc còn chưa hoàn về nên đành ngây ngốc mở mắt ra nhìn hắn hôn bản thân, chờ hắn buông tha môi mình, y còn chậm chạp đưa tay lên môi sờ thử.

Hắn hôn y?

Mẹ nó, hoá ra hắn là gay a!

Bách Dạ hôn được y rồi, liếm liếm môi cười tà mị đáp lại tiếng lòng của Ôn Hàn: " Đúng vậy, tôi là gay hơn nữa là trời sinh đã cong như nhang ung muỗi. Chàng trai à! cậu thành công chọc được tâm tôi rồi, Vui vẻ không? "

Ôn Hàn tức đến khoé môi chảy một dòng máu dài: "... " Đi con mẹ nó chọc mông anh ấy! Vui cái con khỉ khô ý!