Dòng nước lạnh lẽo từ vòi hoa sen chảy xuống, người đàn ông ngẩng khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ, dòng nước chảy xuống toàn thân, máu nóng sôi trào trong cơ thể dần dần lắng lại.
Trọn vẹn trong mấy phút, Thẩm Thính mới đóng vòi hoa sen lại, anh đi đến trước gương lau hơi nước ở phía trên đi. Trong gương, trên khuôn mặt ướt át của người đàn ông mang theo mấy phần bất đắc dĩ.
Anh biết rõ tình cảm của mình đối Khúc Kim Tích.
Thẩm Thính vẫn luôn là một người tỉnh táo, nhưng bây giờ anh lại hoàn toàn không tỉnh táo, nghĩ kỹ một chút, dường như toàn bộ đều là do Khúc Kim Tích.
Là một người chưa từng thích ai bao giờ, cũng chưa từng theo đuổi con gái, nên cách Thẩm Thính theo đuổi con gái không được giống bình thường.
Nói đúng hơn, anh chính là kiểu thẳng nam khó theo đuổi người khác ―― thích người ta nhưng anh lại không nói, cũng không biểu hiện ra.
Không ai dạy anh cách theo đuổi con gái nhà người ta như thế nào, đến mức anh chỉ có thể dựa vào bản năng mà tìm tòi.
Khúc Kim Tích là của anh, anh vô cùng chắc chắn điểm này.
Nhưng mà cô sợ anh, thậm chí anh còn không thể chắc chắn cô có thích anh hay không.
Việc này khiến Thẩm Thính có chút ảo não, còn có chút lực bất tòng tâm, khuôn mặt anh bình tĩnh nhìn hình ảnh phản chiếu của mình ở trong gương, nhớ lại lúc nãy bản thân mình đã mất khống chế thì âm thầm thở dài.
Người đàn ông ba mươi tuổi giờ phút này chỉ có thể một mình buồn bực trong phòng tắm để mặc cảm xúc phức tạp không biết xử lý như thế nào trong lòng, và cả... giải toả.
Lúc này Khúc Kim Tích đang mặc một chiếc áo thật mỏng, vô lực dựa người vào phía sau cửa, chậm rãi trượt xuống, vô thức cắn ngón tay.
Tâm trạng phức tạp.
Cô đúng bị sắc đẹp mê hoặc mà.
Sắc mặt cô đỏ hồng, trong đầu cô không ngừng nhớ lại khung cảnh kiều diễm mấy phút trước. Đôi môi nóng hổi, bàn tay nóng rực, kiềm chế nhưng lại nóng bỏng nhiệt tình... Cô lặng lẽ vén quần áo lên, trên làn da trắng tuyết có in một dấu đỏ tươi.
Mặt Khúc Kim Tích càng lúc càng nóng, cô có hơi không thở được, dứt khoát đặt mông xuống, bắt đầu hít thở sâu.
Mặc dù thế nhưng cô vẫn cảm thấy thiếu dưỡng khí như cũ. Cô nghĩ có thể trong phòng hơi ngột ngạt, thế là cô đi ra mở cửa sổ. Khí lạnh ập tới, cô rùng mình một cái, cảm giác nóng cháy không ngừng ăn mòn cơ thể kia cuối cùng giảm đi rất nhiều.
Tỉnh táo một hồi lâu, mãi đến khi cơ thể cảm thấy hơi lạnh, lúc này Khúc Kim Tích mới đóng cửa sổ lại nằm lên giường.
Nhưng mà khi nhắm mắt lại, tất cả đều là dáng vẻ dụ dỗ cô của tên đàn ông kia.
Khúc Kim Tích: "..."
Cô bọc lấy chăn mền, im lặng hò hét ở trong lòng, dường như cô có thể thông qua động tác này để ném hình ảnh của tên đàn ông đang quyến rũ cô kia ra khỏi đầu.
Sống hơn hai mươi tuổi, đây là lần đầu tiên Khúc Kim Tích tiếp xúc thân mật với một người đàn ông như vậy.
Khúc Kim Tích đã từng vì kiếm tiền, mà học tập đủ các loại kỹ năng, làm sao có thời gian để mà yêu đương, cho dù có người muốn theo đuổi cô, hoặc là muốn kết thân với cô nhưng đều bị cô từ chối.
Yêu đương có gì tốt? Đàn ông có gì tốt? Có thể so sánh với vàng bạc châu báu không?
Đương nhiên, thỉnh thoảng khi cô nhìn thấy mấy đôi tình nhân ân ái cũng sẽ hâm mộ, mấy giây qua đi, cô lại khôi phục tỉnh táo, nên làm gì thì làm cái đó.
Cô vẫn cho là có định lực rất tốt đối với sắc đẹp, mặc dù mấy lần trước cô đều bị sắc đẹp của Thẩm Thính mê hoặc nhưng cô đều kịp thời dừng lại.
Không nghĩ tới lần này...
Thiếu chút nữa!
Chỉ còn thiếu một chút nữa!
Trong lòng Khúc Kim Tích tự phỉ nhổ chính mình.
Nếu tiếp tục như vậy thì không được.
Sở dĩ Thẩm Thính thay đổi thái độ đối với cô là bởi vì cô có thể biến thân, anh coi cô là thú cưng mà thôi. Cô xưa nay không cảm thấy Thẩm Thính có thể thích mình, anh chán ghét nguyên chủ như vậy, mà sau khi mình xuyên qua cũng chưa có làm cái gì có thể khiến anh thích mình.
Khúc Kim Tích xoay người nằm lỳ ở trên giường, buồn bã nghĩ, thủ tục ly hôn nên đưa vào danh sách quan trọng cần phải thực hiện thôi.
Lúc trước, bởi vì xảy ra tai nạn xe cộ rồi còn biến thân nên trì hoãn, hiện tại... Dù sao chỉ cần cô chú ý một chút mà thôi, không cần phải làm phiền người giám hộ.
Dù cho... dù cho cần người giám hộ thì cũng có thể giải trừ quan hệ vợ chồng giữa hai người trước đã.
Không phải, nhỡ đâu lần sau Thẩm Thính lại đột nhiên yêu cầu cô thực hiện nghĩa vụ vợ chồng nữa thì sao, lần này cô có tránh được nhưng lần sau cô còn có thể tránh được hay không.
Cộc cộc cộc.
Cửa đột nhiên bị gõ vang.
Suy nghĩ hỗn loạn của Khúc Kim Tích bỗng nhiên bị cắt ngang, toàn bộ căn hộ chỉ có cô và Thẩm Thính, người gõ cửa còn có thể là ai?
Cô chui từ trong chăn ra nhưng không lên tiếng.
Mấy giây sau, cô nghe được âm thanh của Thẩm Thính: "Đã biến trở về rồi thì em tự sắp xếp vé máy bay để về nhà tảo mộ đi, bao giờ xong thì nói với tôi."
Khúc Kim Tích không lên tiếng, vểnh tai lên nghe âm thanh ở bên ngoài. Sau một lát, cô nghe được tiếng bước chân xa dần thì biết ngay là Thẩm Thính đã trở về lầu hai.
Cô thở ra một hơi.
Suýt nữa thì quên mất việc cô phải về quê tảo mộ, đầu tuần ông cụ Thẩm đến đây đã cố ý nhắc nhở bọn họ rồi.
Ngày mai sẽ phải trở về.
Thẩm Thính và cô cùng về quê, vậy chẳng phải hai người bọn họ sẽ phải sớm chiều ở chung với nhau ít nhất là hai đến ba ngày sao?
Khúc Kim Tích nuốt nước bọt, trong nháy mắt cô có xúc động không muốn cùng Thẩm Thính trở về.
Nhưng mà... dường như ở sâu trong lòng cô vẫn hi vọng anh có thể trở về cùng với mình.
Điên rồi.
Khúc Kim Tích chui đầu xuống gối, quyết định không nghĩ gì nữa, đi ngủ trước, khi nào tỉnh ngủ lại nói!
Sau đó cô nằm mơ.
Điều đáng sợ đó là nội dung giấc mơ lại là cô và Thẩm Thính ở trên giường làm cái việc mà lúc nãy chưa hoàn thành, Khúc Kim Tích bị dọa tỉnh lại, ôm lấy chăn mền ngồi dậy, xoa xoa gương mặt đang nóng lên.
……..
Điện thoại và cục sạc điện thoại đều ở trên lầu hai, cô căn bản không biết bây giờ là mấy giờ, nhưng nhìn bên ngoài trời đã sáng thì chắc cũng không còn sớm.
Giờ này nhất định Thẩm Thính đã đi làm rồi.
Khúc Kim Tích mất một lúc để bình tĩnh lại.
Cô cũng không còn là thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi, cô đã là một người phụ nữ trưởng thành, nên đối với loại chuyện này cũng bình tĩnh hơn một chút.
Mặc dù cô chưa từng có nói chuyện yêu đương, ngoại trừ Thẩm Thính thì cũng chưa từng tiếp xúc thân mật với bất cứ người đàn ông nào khác, nhưng mà cô là một người phụ nữ thành thục cho nên ban đêm nằm mơ tới những hình ảnh không đứng đắn thì cũng không phải là chuyện gì lạ.
Mà những chuyện không nên xảy ra thì cũng không xảy ra, vậy nên cô không cần thiết phải suy nghĩ nhiều về vấn đề này.
Khúc Kim Tích bình tĩnh lại, trên người vẫn là bộ quần áo ngày hôm qua, cô tranh thủ cầm bộ áo ngủ sạch sẽ, chuẩn bị đi tắm rửa.
Đi đến phòng khách, ánh mắt nhìn qua.
Khúc Kim Tích: "..."
Ai đến nói cho cô vì sao người đàn ông đang ôm laptop ngồi ở trên ghế sô pha phòng khách vì sao lại ở chỗ này.
Cô nhìn đồng hồ treo tường, đa mười một giờ hai mươi hai phút, giờ này mà anh còn chưa đến công ty sao!
Nghe thấy tiếng động, Thẩm Thính ngước mắt nhìn qua.
Khúc Kim Tích vừa muốn ngáp một cái lập tức đổi thành ợ hơi.
Thẩm Thính bình tĩnh thu hồi ánh mắt, không nói gì.
Khúc Kim Tích nhân cơ hội này xông vào phòng tắm.
Cô lề mề nửa giờ mới bước ra khỏi phòng tắm.
"Đặt vé máy bay trước đi." Thẩm Thính cũng không ngẩng đầu lên nói.
Khúc Kim Tích "A" một tiếng.
Điện thoại đặt ở trên bàn trà cách anh không xa, Khúc Kim Tích đi tới, Thẩm Thính dùng máy vi tính gõ chữ, một ánh mắt cũng không nhìn cô.
Khúc Kim thấy thái độ này của anh không có gì thì cô cũng trở nên thoải mái hơn, cầm điện thoại di động lên đặt vé máy bay: "Nhanh nhất là hai giờ rưỡi chiều, được không?"
"Ừm."
"Vậy tôi mua nhé?"
"Được."
"..."
Khúc Kim Tích chậm chạp không mua, cô do dự hết lần này đến lần khác. Cuối cùng đè xuống rung động trong lòng, cô vẫn cảm thấy muốn Thẩm Thính trở về cùng mình: "Cái kia... Công việc của anh bận rộn như vậy, nếu không..."
Thẩm Thính ngẩng đầu, ánh mắt thâm thúy nhìn về phía cô.
Câu nói kế tiếp của Khúc Kim Tích làm sao cũng không thể nói ra miệng.
Cô dứt khoát cắn răng một cái: "Thật ra hiện tại tôi cũng không còn dễ biến thân như trước, sức khỏe của ông nội cũng rất ổn định. Cho nên, cho nên tôi cảm thấy... Tôi cảm thấy đơn ly hôn của chúng ta có thể ký rồi."
"Anh không phải đã ký rồi sao, chỉ còn tôi vẫn chưa ký, hiện tại tôi có thể ký... ký..." Âm thanh của cô càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến mất ―― bởi vì đàn ông đối diện đã kép máy vi tính lại, sau đó đứng lên.
Áp lực đột nhiên ập tới.
Ngoài dự đoán là người đàn ông chỉ chỉnh lại ống tay áo và góc áo của mình, cũng không đi tới chỗ cô. Cô ngơ ngác nhìn.
Mấy giây sau, anh cởi cúc áo đầu tiên, nói: "Liên quan tới chuyện ly hôn, tôi không đồng ý."
Trong lòng Khúc Kim Tích nhảy một cái, ngây ngốc hỏi: "Vì sao?"
Thẩm Thính nghiêng đầu, liếc nhìn cô một cái: "Em muốn ly hôn thì ly hôn, không muốn ly thì không ly hôn à, nào có chuyện tốt như vậy."
"Vé máy bay hai giờ rưỡi chiều, hiện tại đi thay quần áo, chuẩn bị hành lý, sau một tiếng nữa chúng ta xuất phát." Nói xong anh trực tiếp đi hướng phòng bếp, bổ sung một câu: "Buổi sáng ông đã gọi điện thoại giục một lần."
Khúc Kim Tích đi hai bước, cuối cùng đành phải xám xịt trở về phòng.
Đợi cô thu dọn xong hành lý, phòng ăn đã dọn xong cơm trưa, Thẩm Thính cởi tạp dề, nhìn cô một cái, Khúc Kim Tích ngoan ngoãn đi qua, ba món mặn một món canh, vô cùng phong phú.
Hai người im lặng dùng cơm trưa, Khúc Kim Tích tự giác đi rửa chén, chờ cô rửa xong thì phát hiện Thẩm Thính mở vali của cô ra, nhét quần áo của mình vào.
Khúc Kim Tích: "???"
Bang một tiếng, Thẩm Thính khép vali màu hồng lại, thần sắc tự nhiên rút tay ra: "Chuẩn bị xong rồi?"
Khúc Kim Tích gật đầu.
"Còn cái gì cần phải làm nữa không?"
Khúc Kim Tích lắc đầu.
"Đi thôi."
Khúc Kim Tích vội vàng đi lấy túi xách, vốn định lấy cái túi mà mình hay dùng, ánh mắt lại nhìn thấy cái túi màu vàng, tay không bị khống chế cầm lấy đeo lên. Cô đi theo sau lưng Thẩm Thính, cùng nhau ra khỏi cửa.
Mắt Thẩm Thính nhìn cô đeo cái túi màu vàng, khóe miệng nhẹ nhàng giương lên.
Quê của nguyên chủ ở một cái thôn nhỏ thuộc Thành phố M, đi máy bay đến Thành phố M rồi phải đi xe vào trong thôn. Máy bay bay suốt ba giờ, họ không thể đến thôn ngay trong ngày nên chỉ có thể tìm khách sạn ở Thành phố M để ở lại.
Khúc Kim Tích cố ý không có mua chỗ ngồi gần Thẩm Thính ―― cô đặt cho Thẩm Thính khoang hạng nhất, còn mình đặt khoang vip.
Mãi đến khi đến sân bay, Thẩm Thính mới biết được cô sắp xếp như thế này.
Vừa đến sân bay, Khúc Kim Tích tự động cách xa Thẩm Thính ít nhất mười mét, cho dù có người nhận ra Thẩm Thính thì họ cũng tuyệt đối sẽ không chú ý tới cô.
Thẩm Thính mang theo vali màu hồng nhìn Khúc Kim Tích lén lút ở phía xa, tức cười!
"Người kia hình như là Thẩm Thính."
"Không có khả năng, làm sao Thẩm Thính có thể một thân một mình đến sân bay."
"Đúng đấy, đoán chừng chỉ là vẻ ngoài trông giống chồng tôi thôi."
"Làm sao Thẩm Thính lại kéo một cái vali màu hồng được, quá nữ tính, đó căn bản không phải phong cách của anh ấy."
"Nhưng thật sự rất giống mà, các cô nhìn ảnh chụp trên mạng xem có phải rất giống bóng lưng kia không?"
"... Con khỉ, không thể nào."
Khúc Kim Tích cảm thấy tách ra đi thật sự là lựa chọn sáng suốt nhất, xem đi, Thẩm Thính quả nhiên đã bị nhận ra.
Một truyền mười mười truyền trăm, một đám con gái vây quanh anh.
Người vây quanh nhiều, người đi qua đường thấy tình cảnh như vậy cũng không kiềm chế được cơn tò mò, dẫn đến người vây quanh càng nhiều hơn.
Khuôn mặt của Thẩm Thính giấu sau kính râm và khẩu trang trở nên u ám, đối mặt với câu hỏi thăm của fan, anh trả lời: "Về quê tảo mộ người thân, phiền mọi người nhường đường một chút, đừng chen lấn, có được không?"
Thấy anh đáp lại, các cô gái thi nhau thét lên, cũng may phần lớn đều là người tương đối lý trí, cũng không có chen lấn quá phận.
Ỷ vào ưu thế về chiều cao, Thẩm Thính nhìn thấy Khúc Kim Tích đang đứng bên cạnh một cái áp phích ở phía trước, dùng áo lông thật dày che kín mình chỉ để lộ hai con mắt, ngay cả quỷ cũng không nhận ra cô.
Thẩm Thính: "..."
Nếu như anh không đoán sai, cô nhóc này đang cười nhạo anh.
Một lát sau, con mắt thâm thúy bỗng nhiên híp lại ―― trong tầm mắt, một người đàn ông tuổi trẻ tới gần Khúc Kim Tích, đưa tay vỗ vỗ bờ vai của cô.