Sáng sớm Thẩm Kế đã bị mẹ Thẩm sai đi đến viện điều dưỡng đón ông cụ Thẩm.

Từ sau khi ông cụ nghe được tin Khúc Kim Tích và Thẩm Thính quay phim cùng nhau, tâm trạng của ông ấy rất tốt, khoảng thời gian ở viện điều dưỡng còn mập lên một chút. Thấy cháu trai lớn, ông cụ cười không khép miệng, nói thẳng Thẩm Kế cao to lên rồi.

Thẩm Kế: "..."

Sau khi ngồi lên xe, ông cụ vừa nghe thấy chuyện tối hôm qua Khúc Kim Tích và Thẩm Thính về nhà cũ cùng nhau, vui vẻ vỗ lên đùi một cái nói: "Ta biết ngay là Tiểu Thính ở cùng với Kim Tích một khoảng thời gian thì nhất định sẽ thích con bé mà."

"Ông nội, ông nói cứ chắc chắn như vậy." Thẩm Kế cố ý nói, "Nhưng sao lúc trước con lại nghe nói em dâu có chút không hiểu chuyện, náo loạn làm ra không ít chuyện cười."

"Nói bậy." Ông cụ Thẩm phùng mang trợn mắt nói, "Tính khí của cô gái nhỏ bình thường không phải đều thích ồn ào hay sao? Lại nói trước kia Tiểu Thính vẫn luôn lạnh nhạt với Tích Tích, con nói cô gái nhỏ làm sao chịu đựng được chứ."

Thẩm Kế gật đầu: "Dạ dạ dạ."

Thì ra lúc trước em trai bảo bối của anh ta vẫn luôn lạnh nhạt với Khúc Kim Tích, vậy sao anh đột nhiên lại đối xử tốt với người ta? Chẳng lẽ chợt phát hiện chân thiện mỹ của em dâu?

"Tối hôm qua hai đứa bọn nó có ở cùng một phòng hay không?" Ông cụ Thẩm hỏi.

"Hai vợ chồng không ngủ cùng phòng thì ngủ ở đâu?" Thẩm Kế chính mắt nhìn thấy hai người đi vào cùng một phòng.

Ánh mắt của ông cụ sáng lên.

"Hơn nữa không bao lâu sau, Tiểu Thính còn sai quản gia dời ghế sa lon trong phòng em ấy đi." Thẩm Kế đã quen với tính nhiều chuyện của ông cụ.

Ông cụ suy nghĩ chậm chạp, có chút kỳ quái hỏi: "Nó dời ghế sa lon làm gì?"

"Nói là ghế sa lon bị hỏng." Trong đôi mắt hồ ly của Thẩm Kế đầy ý cười, "Cho nên phải chuyển ra khỏi phòng."

"Đây chính là ghế sa lon định chế ở chỗ thầy Từ Viên, cả năm nó mới trở về nhà một lần, đang êm đẹp sao ghế sa lon lại bị hư."

"Đúng vậy." Thẩm Kế gật đầu đồng ý, "Con cũng cảm thấy kỳ quái."

"Cho nên con đã đi xem thử." Anh ta cười hì hì xoa cằm nói, "Ghế sa lon không bị hư hỏng gì cả, vẫn dùng tốt."

Nói xong anh ta mỉm cười nhìn ông cụ, thấy ông cụ vẫn chưa hiểu, Thẩm Kế chỉ có thể nói rõ hơn một chút: ""Trong phòng chỉ có một cái giường thôi ạ."

Lần này ông cụ Thẩm kích động đến mức thiếu chút nữa trực tiếp đứng lên trong xe: "Vậy không phải ta có hy vọng được ôm cháu trai rồi sao?"

Cho đến khi về nhà cụ, nụ cười trên mặt ông cụ vẫn không biết mất, cũng không để người khác đỡ mà tự mình xuống xe, ngay cả quải trượng cũng không cần: "Tích Tích, Tích Tích đâu?"

Mẹ Thẩm nghênh đón: "Cha, ngài đi chậm một chút."

Ông cụ Thẩm không thấy Khúc Kim Tích, cũng không thấy Thẩm Thính thì hỏi: ""Tiểu Thính và Tích Tích đâu?"

Sắc mặt của mẹ Thẩm có chút kỳ quái, sau một lát bà mới nói: "Còn ở trong phòng ạ."

“Mười giờ rồi vẫn còn ở trong phòng?" Thẩm Kế xem náo nhiệt không chê chuyện biến thành lớn, "Hai người này làm gì vậy, con đi gọi bọn họ."

"Chờ chút..." Mẹ Thẩm vừa muốn ngăn cản nhưng tốc độ Thẩm Kế rất nhanh, không thể làm khác hơn là dừng lại. Vả lại, bà cũng đang đợi có người gõ cửa xem thử đã xảy ra chuyện gì.

Bà ngại gõ cửa phòng con trai nhỏ, tính tình này của con trai lớn đúng lúc thích hợp với hoàn cảnh này.

Trái lại, ông cụ Thẩm không đi góp vui, cười ha hả nói: "Không sao, không sao, vợ chồng son hiếm khi về nhà một lần, ngủ lâu một chút cũng không có gì."

Ông cụ lại vô cùng vui vẻ với chuyện kiểu này, đừng nói ngủ đến mười giờ, ngủ đến trưa ông cũng không để ý.

Mẹ Thẩm: "..."

Bà chỉ là vui mừng vì người một nhà cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên chứ không phải cùng với những người khác trong nhà họ Thẩm.

Ông cụ Thẩm tổng cộng có ba nam một nữ, không tính đến những người cùng họ khác, mẹ Thẩm cũng không muốn giao tiếp với mấy người chị em dâu khác cho lắm.

"Thẩm Thính, mười giờ rồi, ông nội đã về, nhanh cùng em dâu ra ngoài đi." Thẩm Kế gõ cửa rầm rầm, mặt đầy vẻ cười đễu, "Chẳng lẽ hai đứa muốn ông nội tự mình lên mời hai đứa sao?"

Ở trong phòng lúc này, Thẩm Thính đã sớm sửa soạn xong, tay ôm một quả bí đỏ tròn vo nhìn về phía ngoài cửa sổ, chìm vào suy tư.

Bí đỏ nhỏ cũng không có cách nào phản ứng bất cứ điều gì.

Trên thực tế, sở dĩ Thẩm Thính không đi ra khỏi phòng là vẫn luôn nghiên cứu làm sao mới có thể làm cho Khúc Kim Tích biến trở lại.

Biến thành động vật nhỏ thì qua hai ngày là biến trở lại, biến thành những vật thể không có sinh mệnh không thể động thì khi té xuống bể nát sẽ lập tức biến trở về.

Nhưng biến thành quả bí đỏ nhỏ... Đây là lần đầu tiên Khúc Kim Tích biến thành rau quả.

Nghiêm túc mà nói, rau quả thuộc về vật thể có sinh mệnh, không có cách nào chắc chắn rằng cắt một dao thì Khúc Kim Tích sẽ biến trở lại, có bị thương hay không, chuyện này có chút khó giải quyết.

"Cô đúng là đã đưa cho tôi một vấn đề khó khăn."

Bí đỏ mập mạp: "..."

QAQ

Sau khi vang lên tiếng đập cửa, Thẩm Thính sửa soạn lại giường thành có một người đang nằm, để quả dưa nhỏ tròn vo bên giường rồi anh mới đi mở cửa.

"Em dâu đâu?" Chỉ thấy Thẩm Thính đi ra, Thẩm Kế nhướng mày.

"Cô ấy bị cảm, người hơi sốt nhẹ, mới vừa uống thuốc nên ngủ rồi." Thẩm Thính cau mày nói: "Không muốn làm phiền đến mọi người cho nên chưa nói."

Thẩm Kế lễ phép liếc mắt một cái, quả thật trên giường có một đống nhô lên.

Anh ta nói sâu xa: "Lời này em nên nói với mẹ và ông nội."

Khúc Kim Tích nghe được tiếng đóng cửa, cô biết Thẩm Thính và Thẩm Kế đã rời đi.

Cô buồn rầu nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, không biết khi nghe lý do của Thẩm Thính xong, người nhà họ Thẩm có tin hay không. Ở trong ngày sinh nhật của mẹ chồng mượn cớ sốt cao không đi ra khỏi phòng, chỉ sợ ấn tượng của mẹ Thẩm đối với cô lại càng kém hơn.

Nói không chừng còn cho là cô cố ý.

Thôi thôi.

Dù sao người nhà họ Thẩm cũng có ấn tượng không tốt với cô, Khúc Kim Tích nghĩ đến phương hướng xấu nhất, việc cần làm lúc này là cố gắng biến trở về.

Dưới lầu, sau khi nghe Thẩm Thính giải thích nguyên nhân Khúc Kim Tích không xuất hiện, ông cụ vừa nghe xong, lập tức nóng nảy: "Sao lại bị bệnh! Ta đi xem thử."

"Ông không thể đi, tránh lây bệnh cho ông." Thẩm Thính vừa nói vừa liếc nhìn Thẩm Kế.

Làm anh cả, Thẩm Kế thỉnh thoảng cũng rất đáng tin, lập tức nói: "Ông nội, con mới vừa nhìn thử rồi, quả thật em dâu bị sốt rất nghiêm trọng, nhưng cô ấy là người trẻ, uống thuốc hạ sốt là không sao rồi. Nếu lây bệnh qua cho ông, không phải cô ấy sẽ tự trách áy náy sao?"

Ông cụ vừa nghe thấy vậy thì chần chờ.

"Vậy mau đi mời bác sĩ Trần đến khám cho Tích Tích, lỡ như..."

"Nào có nhiều lỡ như như vậy, ông nội không cần lo lắng đâu."

Sắc mặt của mẹ Thẩm khó coi, hôm nay là sinh nhật của bà, con dâu lại bị bệnh không thể gặp người, bên ngoài nhìn vào giống như cố ý nhắm vào bà.

Uổng công cho bà tối hôm qua còn thay đổi ấn tượng tốt về cô.

"Mẹ đi xem thử." Mẹ Thẩm nói.

Thẩm Thính không nhanh không chậm ngăn cản: "Mẹ càng không thể đi, hôm nay mẹ là người được chúc thọ."

"Sao nó lại bị bệnh, nó...." Mẹ Thẩm càng nghĩ càng tức giận.

"Là vấn đề của con." Thẩm Thính nói, "Tôi hôm qua con để cô ấy bị lạnh."

Mẹ Thẩm: "..."

Những người khác: "..."

Mẹ Thẩm không nói ra được lời tiếp theo, bà nhìn Thẩm Thính giống như không quen biết đứa con trai bảo bối này của mình.

Sắc mặt của Thẩm Thính không chút thay đổi giống như đang nói chuyện rất bình thường, nhưng bầu không khí lại yên tĩnh và lúng túng, cuối cùng ông cụ Thẩm ho khan một tiếng: "Sau này con cũng không thể ăn hiếp Tích Tích như vậy nữa!"

"Dạ." Thẩm Thính gật đầu.

Hiếm thấy được mẹ Thẩm cảm thấy lúng túng, bà dứt khoát đi đến phòng bếp. Thím Xuân đang bận rộn với hai người giúp việc nữ nữa, thấy bà đi vào, thím Xuân vội vàng nói: "Phu nhân, sao bà lại đến đây?"

"Tiểu Ngải." Mẹ Thẩm do dự một chút, gọi cô giúp việc, "Cô bưng một ly sữa bò đến phòng của Tiểu Thính, hỏi mợ chủ cần gì."

Nếu thật sự bị con mình dày vò nên mới bị bệnh, bà là mẹ chồng, dù không thích con dâu thì cũng phải thể hiện một chút.

Giáo dưỡng của mẹ Thẩm không cho phép bản thân khi biết con dâu bị bệnh lại không quan tâm, không hỏi thăm.

"Dạ." Tiểu Ngải lập tức làm theo.

"Chờ một chút." Mẹ Thẩm gọi cô ấy lại, Thẩm Thính đang ở phòng khách, Tiểu Ngải đi lên lầu thì lập tức anh có thể thấy được, vì không muốn tăng thêm sự lúng túng nên mẹ Thẩm nói: "Cô đi từ hành lang phía Tây đi."

Đi thông lên lầu hai có hai nơi, một là phòng khách, hai là cầu thang của hành lạng phía Tây.

Được dặn dò, Tiểu Ngải lặng lẽ bưng ly sữa bò leo lên cầu thang của hành lang phía Tây lên lầu hai, cô ấy thành thật đi tới trước cửa phòng Thẩm Thính, nhẹ nhàng gõ cửa: "Mợ chủ, tôi là Tiểu Ngải, bà chủ bảo tôi đưa sữa bò cho cô."

Bên trong không có tiếng động, đợi một lát sau thì Tiểu Ngải mới nói: "Tôi đi vào để trên bàn cho cô nhé."

Cô ấy cẩn thẩn đẩy cửa vào, liếc mắt nhìn giường, không dám nhìn kỹ mà vội vàng đặt sữa bò lên bàn trà nhỏ rồi nói: "Mợ chủ, cô cần gì cứ sai bảo tôi, bà chủ nói cô không cần khách sáo."

Khúc Kim Tích: "..."

Cô cũng không dám thở mạnh một chút nào.

Cô cho là chỉ có Thẩm Thính có thể ra vào căn phòng này nhưng không nghĩ đến đột nhiên lại xuất hiện một người giúp việc, còn là do mẹ Thẩm kêu lên.

Nhất định bất mãn cô không xuống lầu nên bà cố ý sai người khác đến thăm dò cô.

Khúc Kim Tích chỉ có thể im lặng nói trong lòng, nhanh đi đi, nhanh đi đi.

Nào ngờ Tiểu Ngải lanh mắt thấy bên cửa sổ sát giường lại đặt một quả bí đỏ tròn vo.

Lấy tư cách là người giúp việc, hôm qua cô ấy ở phòng bếp giúp mẹ Thẩm xử lý nguyên liệu, vì mẹ Thẩm làm canh bí đỏ nên nguyên liệu nấu canh vẫn là do cô ấy đi mua.

Bởi vì bí đỏ có vẻ ngoài xinh xắn đáng yêu nên cô ấy có ấn tượng rất sâu với chúng. Đột nhiên nhìn ở chỗ này có một quả bí đỏ nhỏ giống y như đúc, Tiểu Ngải theo bản năng dụi mắt một cái.

Nhưng quả bí đỏ nào cũng như nhau, xuất hiện một quả bí đỏ giống với quả bí đỏ hôm qua cũng không có gì lạ, nhưng tại sao phòng cậu chủ lại có một quả bí đỏ?

Chẳng lẽ tối hôm qua lúc trở về nhà, cậu chủ có mang theo một quả bí đỏ?

Tiểu Ngải không thể nào hiểu được, tò mò và nghi ngờ làm cho cô ấy không tự chủ đi lên bế quả bí đỏ lên.

Bởi vì sự chú ý đều đặt trên quả bí đỏ, cô ấy cùng không nhìn về phía giường nên cũng không phát hiện, dưới chăn toàn là gối.

"Cô đang làm gì vậy?" Một giọng nói bất ngờ làm Tiểu Ngải sợ run cả người, cô ấy ngẩng đầu lên, phát hiện cậu hai không biết đã xuất hiện ở cửa từ lúc nào.

Thẩm Thính lạnh lùng đi đến, da đầu của Tiểu Ngải tê dại, không được sự đồng ý của chủ nhân mà tự tiện cầm đồ của chủ nhân sẽ bị đuổi việc.

"Cậu hai, tôi, tôi..." Cô ấy quýnh lên liền cà lăm, cộng thêm ánh mắt âm trầm quá đáng sợ của Thẩm Thính, Tiểu Ngải sợ đến mức thiếu chút nữa khóc lên, tay mềm nhũn, quả bí đỏ rơi từ trên tay xuống, rơi đến mép giường, "Ba" một tiếng rơi xuống sàn nhà, cuối cùng nhanh chóng lăn đến chân Thẩm Thính.

Chỉ nghe một tiếng ken két, bên ngoài quả bí đỏ nhỏ nứt ra một khe hở.

Sắc mặt Thẩm Thính thay đổi.

"Thật xin lỗi cậu chủ, tôi..."

"Đi ra ngoài!"

Tiểu Ngải hoảng sợ chạy ra khỏi phòng, ở cầu thang đụng phải Thẩm Kế.

"Hoang mang rối loạn cái gì? Không đúng, cô đi lên lầu lúc nào?" Thẩm Kế không có gì, trái lại Tiểu Ngải bị đụng té xuống đất.

Cô ấy đỏ mắt nghẹn ngào nói: "Tôi, tôi làm bể quả bí đỏ của cậu hai."

"Quả bí đỏ?" Đầu óc Thẩm Kế mơ hồ, đi vòng qua Tiểu Ngải tới phòng Thẩm Thính, mời vừa tới cửa nhìn thấy Thẩm Thính đang dè dặt nâng một quả bí đỏ, sắc mặt khó coi đến cực điểm.

Lần đầu tiên Thẩm Kế nhìn thấy Thẩm Thính lo lắng phập phồng như vậy, ngay cả lúc cha mất, tâm trạng của anh cũng rất bình tĩnh. Ý thức được tình hình nghiêm trọn, Thẩm Kế thu lại thần sắc đùa giỡn, cất tiếng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Một quả bí đỏ mà thôi, không đến nổi phải làm như vậy chứ?

Thẩm Thính hoảng sợ nâng quả bí đỏ đã bị nứt một vết lớn, theo bản năng nói: "Bí đỏ bị thương nên chữa thế nào?"

Thẩm Kế: "Hả?"