Đang giữa mùa hè, tiết trời oi ả ngột ngạt đã lâu, mãi giờ ông trời cũng chịu làm việc tốt, một hồi sấm sét gió mưa đã gột sạch cái oi nóng ngày hạ, mang tới hơi mát mơn man.
Đồng thời, đợt mưa gió tới bất thình lình này cũng khiến Thẩm Thính không thể không tạm thời trú lại.
Khúc Kim Tích mở hé cửa sổ, gió thổi lùa vào.
“Mưa to như thế, lại đang là đêm, lái xe xuống núi rất nguy hiểm. Anh ngồi đó một lát trước, đợi mưa ngớt hẵng đi cũng không muộn.” Khúc Kim Tích đứng cách Thẩm Thính ra xa, tránh anh ta lại lầm tưởng cô có ý đồ bất chính, đồng thời trên mặt cố gắng thể hiện ra vẻ lo lắng chân thành.
Thẩm Thính ngồi lại về ghế. Căn phòng khách lặng ngắt như tờ, chỉ nghe được tiếng mưa gió ngoài cửa sổ và tiếng sấm động chốc chốc lại vang.
Khúc Kim Tích thầm muốn lên tầng, cảm thấy có lẽ Thẩm Thính không muốn ở cùng phòng với mình. Nhưng còn việc ly hôn, bất kể đối phương có tin hay không, cô cũng phải nói đến khi anh ta tin mới thôi.
Do vậy cô đứng yên tại chỗ, sắp xếp lại câu từ, định bụng nói thêm lần nữa.
Không ngờ Thẩm Thính đã lên tiếng trước. Anh nhìn Khúc Kim Tích mở cửa sổ xong thì đứng yên bên ô cửa không cử động: “Cô thật sự muốn ly hôn?”
“Đúng!” Cô gật đầu đáp như đinh đóng cột.
Thẩm Thính không lộ vẻ gì: “Cô muốn thứ gì?”
“Tôi không cần gì cả.” Khúc Kim Tích vội đáp, “Chỉ cần ly hôn là được rồi.”
Dứt lời, ngó thấy nét mặt Thẩm Thính thoáng vẻ giễu cợt, cô chợt bừng tỉnh. Biểu hiện của cô chênh lệch với nguyên chủ quá nhiều, chính vì vậy mới khiến Thẩm Thính ngờ rằng cô đang có rắp tâm xấu.
Được rồi, thời buổi này nói thật thì chẳng ai tin, cứ bắt cô phải làm nữ phụ ác độc mới chịu.
Khúc Kim Tích hít thở sâu, sắc mặt thoắt chốc thay đổi. Cô nhìn Thẩm Thính, biểu cảm trở nên kìm nén, rồi trước ánh mắt Thẩm Thính lại ra vẻ như bị lột trần. Cô cúi đầu, cơ thể khe khẽ run lên, chân giật giật muốn bước, khi ngẩng đầu lên lại, gương mặt đã có vẻ tức tối.
“Anh không tin tôi… Được, tôi sẽ nói thẳng vậy.” Cô nói, “Tôi muốn mượn tên anh để bớt phải đi đường vòng trong giới, anh đồng ý chứ?”
“Không được.” Hai chữ lạnh tanh.
Khúc Kim Tích lập tức trưng ra biểu cảm không cam tâm.
“Tôi biết anh không thích tôi, anh cũng muốn ly hôn. Tôi cũng biết điều anh lo lắng, anh sợ kích thích tới ông nội. Thế này đi, chúng ta ly hôn, tôi chỉ yêu cầu anh cho tôi một bộ phim, phía bên ông tôi sẽ tự đi nói.”
“Với địa vị của anh, tôi nghĩ tìm cho tôi một bộ phim là việc không thể đơn giản hơn. Hơn nữa, tôi muốn diễn nữ chính.” Cô siết nắm đấm, “Tôi cảm thấy yêu cầu tôi đưa ra không phải là quá phận.”
Cô quan sát kĩ càng biểu cảm trên mặt Thẩm Thính, từ đó suy ra ý nghĩ của anh. Hiềm nỗi người này kiểm soát nét mặt đỉnh quá, cô nhìn mãi vẫn chẳng trông ra anh đang nghĩ gì.
Nghĩ thêm chốc nữa, Khúc Kim Tích quyết định thêm một liều thuốc kích thích: “Tôi và anh đã kết hôn, tài sản của anh, theo luật tôi có thể được chia một nửa. Bây giờ tôi không cần tài sản, chỉ yêu cầu một bộ phim. Vụ giao dịch này, với anh hẳn là không thiệt thòi gì.”
Dứt lời bóng đèn trong đầu bỗng vụt sáng, cô bước lên hai bước, nhìn Thẩm Thính với vẻ tình tứ dịu dàng đau khổ tội nghiệp: “Nếu những yêu cầu trên anh đều không đồng ý, vậy tôi có thể đổi lại, đêm nay chúng ta cùng…”
Cô ném cho Thẩm Thính một ánh mắt quyến rũ.
“Khúc Kim Tích!” Gương mặt bình tĩnh của Thẩm Thính cuối cùng bị đập tan, đầu mày giật giật, hẳn nhiên đang cố gắng kìm chế.
Anh biết Khúc Kim Tích thích mình, nếu cô chịu an phận giữ mình, chỉ một tờ giấy kết hôn thôi, anh cũng chẳng để ý tới thế.
Nhưng cô nàng này cứ năm lần bảy lượt chạm tới giới hạn của anh, nếu không vì ông nội, anh đã ly hôn từ lâu.
Nếu giờ cô ả đã chủ động đề nghị ly hôn…
Mắt Thẩm Thính lạnh đi: “Như cô mong muốn, để đền bù, tôi sẽ đề cử cho cô một cơ hội thử vai, còn liệu có giành được vai không thì phải xem bản lĩnh của cô.”
“Đơn ly hôn tôi sẽ cho luật sư mang tới.” Anh đứng dậy, không thể nấn ná thêm một giây, nhấc áo vest đi thẳng.
Khúc Kim Tích trông ra phía ngoài. Bấy giờ mưa đã ngơn ngớt, sấm chớp không còn. Đã vậy cô cũng chẳng ngăn nữa.
Cứ nghĩ chẳng lâu nữa mình sẽ ly hôn với Thẩm Thính, từ nay về sau không còn nguy cơ lãnh cơm hộp kết vai, hòn đá đè nặng trong tim Khúc Kim Tích được dỡ bỏ.
“Tuyệt lắm!”
Đêm nay Khúc Kim Tích ngủ say sưa, sớm hôm sau bụng réo gọi dậy mới nhớ ra tình cảnh mình chỉ còn mười ba tệ rưỡi(1) dính túi, trong tủ lạnh còn hai gói mì, ngoài ra thì chẳng gì hết.
(1) Ở trên khi Khúc Kim Tích lấy đồng hồ về thì là mười ba ngàn rưỡi, chắc tác giả nhầm.Cực chẳng đã cô lại đành đun nước úp mì, trong lúc đợi mì chín, cô mở điện thoại lục đến số của Mạnh Thiên Hạo, bấm gọi đi.
Nào ngờ cái tên bám váy đó lại dám cúp cuộc gọi.
Khúc Kim Tích mở wechat, nhắn tin cho Mạnh Thiên Hạo –
Khúc Kim Tích: [Trả tiền!]
Khúc Kim Tích: [Không trả tiền, tôi sẽ đăng hình ảnh của hai chúng ta với cả nhật ký trò chuyện công khai lên mạng. Đằng nào tôi cũng đầy scandal, không sợ.]
Trong điện thoại có lưu không ít ảnh nguyên chủ và Mạnh Thiên Hạo ôm ấp nhau, có cả ghi chép trò chuyện có thể chứng minh. Cặp sừng cho Thẩm Thính vẫn chưa cắm chắc lên đầu.
Tin nhắn mới gửi đi, Mạnh Thiên Hạo đã gọi điện tới.
Khúc Kim Tích chờ hơn hai chục giây mới nhận máy, nghe giọng thở hồng hộc của Mạnh Thiên Hạo đầu kia: “Khúc Kim Tích, cô điên rồi hả? Có phải cô thay lòng rồi, cô…”
“Không không không, đính chính tí này, tôi chưa từng có tình với anh, đâu ra mà thay lòng. Chơi chơi thôi mà, bộ tưởng tôi không biết trừ tôi ra anh còn qua lại với cô A bà B nào nữa hả?”
Mạnh Thiên Hạo nghẹn lời, hơi chột dạ, lại có phần thẹn quá hóa giận vì bị lột trần. Từ bao giờ cô ả này trở nên tinh ranh thế rồi? Rõ ràng trước kia ngu ngốc lắm mà.
Hiểu rõ Khúc Kim Tích đã quyết tâm đòi tiền, anh ta tức tối dọa dẫm: “Cô không sợ tôi tiết lộ quan hệ của cô và Thẩm Thính ra ngoài?”
“Anh nói đi, tôi xem ai thèm tin.” Khúc Kim Tích thong dong cất tiếng, “Cho anh một phút suy nghĩ, tôi nói được làm được.”
Xong cúp máy cái rụp.
Một phút sau, Khúc Kim Tích nhận được ba mươi ngàn chuyển khoản từ Mạnh Thiên Hạo qua wechat: [Tích Tích, nếu em thiếu tiền, lúc nào cũng có thể tìm anh. Ban nãy là anh không đúng, anh không nên nói em như thế. Bất kể em và Thẩm Thính có quan hệ thế nào, anh sẽ luôn là người yêu em nhất. Chúng ta ở bên nhau lâu như thế, chẳng lẽ em không tin anh hay sao?]
Da gà da vịt trên tay tức thì nổi hết lên trông thấy.
Khúc Kim Tích: [Lúc trước tôi chỉ bắt anh trả một trăm ngàn, nhưng suất đi thảm đỏ của anh cũng do tôi bỏ tiền mua, tám mươi ngàn, tổng cộng một trăm tám mươi ngàn.]
Khúc Kim Tích: [Hạn cho anh ba ngày trả hết, đây là lòng nhân từ cuối cùng tôi cho anh.]
Tay trắng không sợ mất của.
Bây giờ tuy có vẻ cô đã được tẩy trắng nhưng rất nhiều fan không tin trò này, trừ hotsearch là đã mất, người mắng Khúc Kim Tích vẫn còn vô số.
Mạnh Thiên Hạo muốn chen vào giới giải trí tất phải yêu tiếc chính mình, một trăm tám mươi ngàn này, anh ta nhất định sẽ trả.
Một lát sau, Mạnh Thiên Hạo nhắn một câu: [Khúc Kim Tích, cô được lắm.]
Khúc Kim Tích: “…”
Có tiền trong tay, Khúc Kim Tích vững dạ hơn nhiều, làm ổ trong biệt thự hai ngày, đói thì gọi đồ ăn giao tới.
Cùng lúc ấy, cô phát hiện trong gara ngầm của biệt thự có một chiếc xe đang đậu.
Có xe có nhà có cả tiền gửi ngân hàng, tháng ngày này quả là sung sướng.
Nhớ tới cụ Thẩm, Khúc Kim Tích sửa soạn thay bộ đồ khác, ra ngoài tới bệnh viện thăm cụ.
Cụ Thẩm thấy cô tới thì rất vui.
“Kim Tích, cháu có uất ức gì cứ nói với ông, ông còn đây, ông bảo vệ cháu.” Ông cụ vỗ nhẹ lên tay Khúc Kim Tích, lòng bàn tay ấm nồng, ánh mắt tỏa ra vẻ trìu mến và quan tâm.
Khúc Kim Tích thầm mắng nguyên chủ một trận, một ông lão một lòng một dạ nghĩ cho mình như thế, yêu thương mình như cháu gái ruột như thế, não cô nàng đứt dây hay chập mạch mới có thể không ngừng kích thích ông cụ phát bệnh.
“Cháu không việc gì, giờ cháu tốt lắm ạ.” Khúc Kim Tích nhân thể che lương tâm khen cả Thẩm Thính, đuôi mắt cười cong cong, “Ông đó, ông mau khỏe lại đi.”
Cụ Thẩm được cô dỗ nở cả lòng, vô cùng mừng rỡ, gật gù: “Ừ, ông phải mau chóng khỏe lên, thế thì mới bế cháu trai được!”
Nụ cười trên mặt Khúc Kim Tích sượng cứng.
Nhớ tới bộ dạng Thẩm Thính tránh mình như tránh rắn rết, cô lại thấy nhọc tim.
Khúc Kim Tích ở với cụ Thẩm suốt buổi, chờ cụ ngủ rồi mới rời đi.
Lên xe, điện thoại rung lên, là tin nhắn chuyển khoản từ Mạnh Thiên Hạo.
Trong vòng ba ngày Mạnh Thiên Hạo đã lục tục gửi trả toàn bộ số tiền, đây là lần trả cuối. Cô định nhắn lại một tin kích thích đối phương chút nữa, ai dè tin gửi đi lại hiện ra dấu chấm than màu đỏ, gửi thất bại.
Khúc Kim Tích: “…”
Uầy, thật không phong độ.
Đang định khởi động xe thì chuông điện thoại reo, trên màn hình hiện ra hai chữ “Thẩm Thính”.
Khúc Kim Tích: “???”
Có ý gì đây?
Lần trước gọi vào số này chẳng phải là số không tồn tại?
Ôm một bụng hoài nghi mà nhận máy, bên tai là giọng nói Thẩm Thính xa cách hững hờ, lại êm tai cùng cực: “Cô đang ở đâu?”
Đúng là Thẩm Thính!
Thế tại sao lần trước gọi lại báo số không tồn tại?
Chẳng lẽ trước đó anh ta chặn số nguyên chủ?
Khúc Kim Tích cảm thấy có khả năng mình đã mò tới chân tướng, gỡ gạc cho mình chút hình tượng: “Không phải anh bảo tôi có thời gian tới thăm ông à, tôi mới ra khỏi bệnh viện.”
Hình như không ngờ sẽ nghe được câu trả lời này, Thẩm Thính dừng lại giây lát rồi nói tiếp: “Đơn ly hôn tôi đã bảo luật sư mang tới Thịnh Cẩm Loan, luật sư đang chờ ngoài cửa.”
“Được, giờ tôi về ngay.” Khúc Kim Tích dứt lời, ma xui quỷ khiến sao lại hỏi một câu, “Anh không tới hả?”
“Tôi đã kí rồi.” Ý ngầm bảo cô kí xong là được.
“Ờ.” Khúc Kim Tích: “Thế cơ hội thử vai của tôi…”
“Tôi chưa bao giờ nuốt lời.”
Đầu kia kêu tút tút tút, máy bận. Khúc Kim Tích xì một tiếng. Cô cũng chỉ thuận miệng hỏi vậy cho đúng với tính cách nguyên chủ.
Rốt thì đã có một trăm tám mươi ngàn lót túi, còn có một cơ hội thử vai. Với địa vị của Thẩm Thính, chắc chắn cơ hội này rất chất lượng.
Cuộc sống tươi đẹp ơi, mị tới đây!
Cất điện thoại đi, Khúc Kim Tích vui vẻ gạt số, chiếc xe hòa vào con đường trước mắt.
Do vui quá, cô bật nhạc trên xe, trong lúc dừng đèn đỏ thì hạ gương ngắm nghía nhan sắc của mình. Thấy môi hơi khô, cô lấy son dưỡng ra tô một đường.
Tất thảy đều rất bình thường, cho đến khi rẽ từ đường chính sang đường nhánh. Con đường này hướng lên lưng núi, xe cộ thưa thớt dần.
Giữa chừng có dừng đèn đỏ một lần. Đang yên lành, từ làn cây xanh ven đường đằng trước chợt có một con mèo hoang lao ra. Đồng tử trong mắt Khúc Kim Tích co rụt, muốn tránh nhưng đã chậm, theo bản năng đánh mạnh vô lăng về bên phải.
Một tiếng ầm vang, xe tông đổ rào chắn, lao thẳng vào làn cây xanh, trượt về trước thêm mấy mét mới dừng lại. Khúc Kim Tích chỉ cảm thấy mọi thứ trước mắt không ngừng thay đổi, kế đó ngực va phải thứ gì, cơn đau ùa tới, mắt tối sầm, rồi thì chẳng biết gì nữa.
Con mèo hoang mới lao ra kia dừng cơ thể lại, ngoái nhìn chiếc xe có ô cửa sổ đã vỡ nát, cặp mắt xanh biếc lập lòe, lông toàn thân dựng đứng, kêu mấy tiếng meo meo rồi chột dạ vùng chân chạy khỏi.
Không biết bao lâu sau, Khúc Kim Tích tỉnh dậy. Ngay khoảnh khắc mở mắt, cô nhận ra ngay có điều bất ổn.
Cúi đầu nhìn, thấy người mình những lông là lông, bàn tay biến thành măng cụt hồng hồng, toàn thân cô như hóa đá.
— Cô, thế mà biến thành một con mèo con lông trắng!!!
Khúc Kim Tích: “……………………………”
“Có bị thương không, cần tôi giúp chứ?” Xe cộ đi qua phát hiện nơi này xảy ra tai nạn, tài xế dừng xe hớt hải chạy lại. Kính cửa sổ bên ghế lái đã nát bấy. Nhìn vào trong, túi khí an toàn bung ra đã xì vỡ, khoang xe rỗng tuếch không bóng người.
Nghe tiếng người, Khúc Kim Tích vô thức muốn tránh đi. Tài xế thấy túi khí vỡ phát ra tiếng thì vươn tay vào lôi ra, tức thì trông thấy một con mèo con cỡ lòng bàn tay ngồi trên ghế, bốn cái chân nho nhỏ run lên liên hồi, vụt chui xuống dưới ghế.
Những chiếc xe dừng lại xem tai nạn ngày một nhiều. Có người báo cảnh sát.
“Kì lạ thật, bên trong chẳng có ai, có mỗi một con mèo.”
“Xe tông thành như thế, giả mà có người, hẳn là phải bị thương nặng.”
“Chắc không phải bị bắt cóc đó chứ.” Có người tư tưởng lớn.
“Tội con mèo con, hình như người nó dính máu.”
“Bắt nó ra đi, toàn là miểng thủy tinh thế.”
Thế là có người khom lưng vươn tay, cưỡng chế bắt Khúc Kim Tích đang náu dưới ghế ra.
Lúc này đầu óc Khúc Kim Tích trắng xóa, theo quán tính không dám để họ bắt ra, ai mà biết những người này muốn làm gì mình. Cô cào vào bàn tay thò tới, kế đó lủi ra ghế sau xe.
Cho đến khi cảnh sát tới, nghe nói trong xe không người nhưng lại có một con mèo con, con mèo rất cảnh giác, ai định bắt là cào ngay kẻ đấy.
Một viên cảnh sát trẻ tuổi đầu lóe bóng đèn – không ngờ anh chàng lấy từ xe cảnh sát ra một quả bóng len, nhặt cành cây làm thành cây gậy chọc mèo xinh xinh.
Anh chàng đặt cây chọc mèo xuống dưới ghế, lắc qua lắc lại.
Khúc Kim Tích suýt điên mất. Bởi vì cô nhận ra sức chú ý của mình bị cái cây chọc mèo kia hút lấy, cơ thể không nghe khống chế tự động đi ra.
Đừng có tới đây!
Cô không ngừng co về sau.
Tiếc thay sự chẳng như ý –
Ngay khi hai chi trước của cô không nghe sai bảo mà bắt lấy cây chọc mèo rồi bị viên cảnh sát thành công ôm lên, cô lặng ngắt không động cựa, cặp mắt to đẹp đẽ nhìn viên cảnh sát nọ chằm chặp.
“Này nhóc, mày an toàn rồi.” Viên cảnh sát tưởng cô hoảng sợ, dịu giọng dỗ dành.
Khúc Kim Tích giơ hai chi trước nhỏ xíu, bịt kín mắt không thiết sống nữa.
Không, anh không hiểu nỗi đau của tôi.
Tựa như ngày trắng không hiểu sắc đen của đêm tối.