Có một số thói quen hình thành chỉ trong một ngày.

Từ buổi tối đầu tiên cùng Trác Hựu Niên trò chuyện qua video, mỗi buổi tối sau đó dường như trở thành một giao hẹn giữa bọn họ, ngay cả Phùng Hiểu Hiểu cũng mau chóng học thành thói quen.

Bọn họ bình thường sau tám giờ trước chín giờ là trò chuyện qua video, bởi vì Phùng Hiểu Hiểu thường ngủ vào lúc chín giờ.

Từ khi có bố, cô bé nhanh chóng gần gũi với anh, giống như mấy năm trước Trác Hựu Niên cũng ở bên cạnh cô bé.

Phùng Hảo ăn dấm hai hôm, sau khi phát hiện con gái vẫn thân với mình nhất, cô lại tò mò vì sao như vậy, chẳng lẽ sự vất vả bốn năm trời của cô thua kém mấy ngày ở cùng của Trác Hựu Niên?

Cuối cùng cô chỉ có thể giải thích là sự trói buộc của huyết thống, hơn nữa nếu thật sự tính toán từ khi cô và Trác Hựu Niên gặp nhau cho đến khi xác lập quan hệ yêu đương thực ra cũng chưa tới nửa tháng.

Lâm Sảng biết điểm này bèn đánh giá: “Cho nên Hảo Hảo à, cậu hãy thừa nhận đi, cậu chính là kẻ mê sắc đẹp.

Năm năm trước là vậy, năm năm sau vẫn vậy, không trị được.”

Không trị được thì không trị được thôi.

Phùng Hảo suy nghĩ, dù sao Trác Hựu Niên mang khuôn mặt tuấn tú, có tiền lại có năng lực, ngược lại bản thân cô không có điểm gì thu hút người khác, có thể ở bên Trác Hựu Niên thêm một phút đồng hồ đều là kiếm lời.

“Anh Trác, anh đã làm một vụ buôn bán lỗ lã rồi.” Phùng Hảo ôm con gái, nhìn Trác Hựu Niên trong video đang dùng ngón tay thon dài cài nút tay áo của âu phục.

Trác Hựu Niên hình như biết lúc này cô đang suy nghĩ gì, anh cố ý thấp giọng hỏi: “Đẹp không?” Nghe ra dường như đang cười.

“Đẹp.” Phùng Hảo nói thành thật.

Phùng Hiểu Hiểu hoan hô theo: “Bố đẹp.”

“Vậy em xem đi.” Dưới góc phải màn hình xuất hiện một bàn tay, đưa cho Trác Hựu Niên một chiếc đồng hồ, anh cầm lấy đeo lên.

Không biết là cố ý hay vô tình, anh đeo rất chậm, động tác hết sức đẹp đẽ.

Phùng Hảo cảm thấy mình đang xem quảng cáo đồng hồ nam, nhưng không buồn tẻ như xem các quảng cáo khác.

Cô xem mà tâm tình kích động, trong đầu phát ra mưa bình luận “Làm nhiều lần đi, tôi xem được”, nhưng sau khi Trác Hựu Niên mang đồng hồ xong thì nói: “Anh phải đi làm việc.”

Trong nước mới vào đêm không lâu, anh ở bên kia chính là sáng sớm, bắt đầu một ngày mới.

Phùng Hiểu Hiểu giơ lên nắm tay nhỏ bé của mình với màn hình: “Bố cố lên!”

Trác Hựu Niên ừm một tiếng, ánh mắt dịu dàng trong trẻo: “Được.” Sau đó anh ngước mắt nhìn Phùng Hảo, nhìn cô nói, “Người đầu tư sẽ không chỉ nhìn lợi nhuận ngắn hạn.”

Phùng Hảo chớp mắt mấy cái: “Anh có ý gì?”

Trác Hựu Niên dường như bị biểu cảm ngớ ra của cô chọc cười, khóe miệng anh hơi cong lên: “Anh sẽ không thiệt thòi.”

Cho tới khi tắt cuộc trò chuyện, Phùng Hảo nói với Lâm Sảng về việc này mới hiểu được ý của Trác Hựu Niên.

Lâm Sảng nói: “Ý của anh ta là, tương lai của cậu rất đáng mong chờ.”

Phùng Hảo được người mình thích khích lệ, còn được người như Trác Hựu Niên khẳng định giá trị, trong lòng cô vui sướng, nhưng nhìn thấy Lâm Sảng đang thu dọn đồ đạc, cô không cười được nữa: “Giờ mới mấy ngày, cậu muốn đi rồi.”

Lâm Sảng xếp quần áo bỏ vào va ly hành lý, cô ấy ngửa đầu nhìn cô: “Giọng điệu này của cậu sao giống như sinh ly tử biệt thế, chẳng phải tớ về quê thôi à, nhiều nhất là nửa tháng sẽ quay lại.”

“Nhưng sau khi cậu trở lại thì sẽ ở thành phố H.” Phùng Hảo dựa cánh cửa, tâm trạng sa sút nói, “Tớ vốn cho rằng cậu về nước rồi chúng ta có thể sống cùng nhau.”

“Lời này của cậu giống như tớ bội tình bạc nghĩa với cậu ấy.” Lâm Sảng đứng lên lấy một chồng quần áo khác trên giường bỏ vào va ly, “Không thì cậu chia tay với Trác Hựu Niên, hai chúng ta thử xem?”

Phùng Hảo nói: “Cậu quả nhiên bắt đầu thầm mến tớ từ hồi cấp hai.”

“Không phải cậu thầm mến tớ sao?” Lâm Sảng vừa nhét một số hộp lớn hộp nhỏ vào hai bên va ly, vừa lý luận với cô bạn, “Mỗi ngày cậu làm cơm cho tớ, luôn cho tớ mượn sổ sao chép, trước khi đi vệ sinh cũng muốn hỏi tớ có đi không.

Bị em trai bắt nạt thì khóc to cũng không tức giận, em gái tớ nói câu là tớ do mẹ nhặt về thì cậu xắn tay áo đánh nhau với nó, nhưng lại không đánh thắng.”

“Tớ thắng mà.” Phùng Hảo cãi lại, “Tớ đánh trúng nó bảy lần, nó chỉ đánh trúng tớ năm lần.”

Lâm Sảng nghiêng đầu liếc nhìn Phùng Hảo, lạnh lùng nói: “À, cậu rất giỏi đánh với đứa nhỏ hơn mình bốn tuổi còn đánh thắng nữa.”

“Em gái cậu khác biệt.” Phùng Hảo giải thích, “Sức chiến đấu của nó đừng nói lớn hơn bốn tuổi, ngay cả lớn hơn mười tuổi cũng đánh rất hăng.

Cắn xé kéo tóc, còn nhỏ đã giống người đàn bà đanh đá, cũng không biết học ai.”

“Thì học mẹ tớ đấy, hồi nhỏ mẹ tớ là trùm trong thôn, không ai dám chọc bà ấy.” Cô ấy dừng một chút, “Hồi nhỏ cảm thấy rất lợi hại, giờ vẫn vậy.”

Lại nói nữa, hai người bắt đầu tố nhau “những năm tháng bị ăn đòn”, Phùng Hảo mau chóng ngừng lại: “Này này này, trật đề tài rồi.

Sáng mai tớ còn phải đưa cậu đi.”

“Không cần.” Lâm Sảng đóng va ly, một chân đè lên trên khó khăn kéo khóa lại, Phùng Hảo đi qua giúp đỡ, sau khi kéo lại xong hai người đối mặt nhau, “Đi về một chuyến hai tiếng đồng hồ, hơn nữa lúc tớ đi cậu phải đưa Hiểu Hiểu tới trường.”

Phùng Hảo đưa mắt nhìn Phùng Hiểu Hiểu ngồi ngay ngắn trước bàn vẽ tranh ở trong phòng khách, cô quay đầu lại nói: “Được.”

Ngày hôm sau Phùng Hảo làm một bữa sáng phong phú.

Ăn xong rồi Phùng Hảo đưa Phùng Hiểu Hiểu đến trường, Lâm Sảng kéo va ly đến nhà ga.

Sau khi trở về Phùng Hảo tưới nước cho hoa, nằm trên sô pha xem phim, cả buổi sáng trôi qua như vậy, bữa trưa tùy tiện ăn một chút, rồi nằm sấp trên sô pha cảm thấy buồn chán.

Khi con người đã quen với cuộc sống phong phú, đột nhiên rảnh rỗi sẽ không thích ứng cho lắm.

Sau khi từ thành phố H trở về, ban ngày Phùng Hảo cùng Lâm Sảng đi dạo phố, dạo chơi thắng cảnh lớn nhỏ tại phố S và những tiệm ẩm thực nổi tiếng nhiều lần, chỉ còn lại mấy chỗ gần cuối tuần sẽ dẫn Phùng Hiểu Hiểu đi bổ sung.

Lúc này Lâm Sảng không ở đây, con gái thì đến trường, Phùng Hảo bận rộn gần mười hôm nhất thời không biết mình muốn làm gì, không muốn xem phim, cửa hàng tiện lợi cô đã có thể buông tay không quản, Trác Hựu Niên ở nước ngoài, vả lại bên kia đã là đêm khuya.

Nghĩ đến Trác Hựu Niên, Phùng Hảo trở mình, cô bấm mở vòng bạn bè của anh, vẫn trống rỗng.

Cô lẩm bẩm: “Anh ấy căn bản không có khả năng đăng lên vòng bạn bè.” Thế là cô thoát khỏi vòng bạn bè, mở ra nhật ký trò chuyện với Trác Hựu Niên, xem từ dòng thứ nhất đến dòng cuối cùng, sau đó cô phát hiện mình hơi nhớ Trác Hựu Niên.

Loại cảm xúc này rất mới lạ đối với Phùng Hảo, cô chưa bao giờ yêu đương, vậy nên chưa từng hiểu được cảm giác nhớ nhung một người, lúc này lướt xem hết lần này đến lần khác nhật ký trò chuyện không nhiều với anh, thế mà cũng cảm thấy vui vẻ chẳng thể đè nén khóe miệng cong lên.

Cô cảm thấy thể nghiệm này rất tốt đẹp.

Tuy nhiên Phùng Hảo nhanh chóng cảm thấy không tốt lắm.

Trác Hựu Niên nhắn lại cho Phùng Hảo vào đêm khuya, nói tiếp theo sẽ bận rộn có lẽ thời gian không khớp.

Sau đó anh giống như thật sự biến mất, đừng nói trò chuyện qua video với cô và Đoàn Đoàn, ngay cả WeChat cũng không có.

Càng gay go hơn chính là Phùng Hảo phát hiện sau khi cô cho phép Trác Hựu Niên chiếm giữ một phần thời gian của mình, anh bỗng nhiên biến mất, cô không biết mình muốn làm gì vào thời gian đặc biệt để trống cho anh.

Rồi sau đó, Trác Hựu Niên bắt đầu xuất hiện trong thời gian khác không thuộc về anh.

Vào thời gian buổi tối hay trò chuyện qua video, cô sẽ không ngừng xem di động, chẳng có lòng dạ làm chuyện khác.

Lúc nấu cơm cô sẽ suy nghĩ: trong món gà nướng khoai tây có thịt gà, anh Trác chắc là không thích.

Khi làm dâu tây sẽ nghĩ tới mứt dâu mà Đoàn Đoàn tặng cho anh hồi trước không biết ăn hết chưa? Đoàn Đoàn thích như vậy, anh chắc là cũng thích, mấy hôm nay tìm thời gian làm thêm một ít, bằng không sẽ qua mùa dâu tây.

Phùng Hiểu Hiểu cũng có tình huống giống cô.

Nhưng cô bé có thể nói với mẹ “Mẹ ơi con nhớ bố”, lấy di động của Phùng Hảo gửi tin thoại cho Trác Hựu Niên, Phùng Hảo lại dường như trở nên rụt rè không dám mở WeChat nói một câu với Trác Hựu Niên: “Anh Trác, em nhớ anh.”

Phùng Hảo chỉ vào hình đại diện của Trác Hựu Niên nói: anh Trác, anh rất biết lấy đi trái tim của người ta.

Để dời đi sự chú ý, Phùng Hảo tìm chuyện cho mình làm.

Ban ngày cô chạy xe điện dẫn Phùng Hiểu Hiểu được nghỉ lễ tiết thanh minh qua lại trong thành phố, một ngày đi xem mấy cửa hàng, buổi tối cùng con gái làm mứt dâu, nghiên cứu đồ ngọt mới.

Chờ Phùng Hiểu Hiểu ngủ rồi, cô cầm giấy bút vẽ tranh, tham khảo một số phong cách trang hoàng của cửa hàng bánh ngọt, thiết kế trang trí cửa hàng của chính mình.

Kết quả cô không nhớ Trác Hựu Niên nữa, bản thân cô thức đêm đến mức mắt thâm quầng, mọi người đều thấy được vẻ bơ phờ.

Ngày đầu tiên qua kỳ nghỉ tiết thanh minh, Trác Hựu Tư tới đón Tôn Giai tan học thấy vậy quan tâm hỏi: “Hảo Hảo, có phải em sinh bệnh không?”

“Không có.” Phùng Hảo ngáp một cái, hỏi lại, “Sao chị hỏi vậy?”

Trác Hựu Tư đáp: “Sắc mặt em trông không tốt lắm.”

Phùng Hảo nói: “Thức đêm thôi.”

“Có phải nhớ em trai chị nên buổi tối không ngủ được không?” Trác Hựu Tư mỉm cười nháy mắt với cô, cố ý nói rất mập mờ.

Phùng Hảo vốn muốn nói không phải, nhưng nghĩ đến ngọn nguồn mình thức đêm là vì Trác Hựu Niên, cô đành phải mỉm cười.

Trác Hựu Tư thấy cô không nói gì coi như ngầm thừa nhận, chị nhiều chuyện hỏi: “Niên Niên biết không?”

Phùng Hảo nói: “Chị đoán xem.”

“Cậu ấy khẳng định không biết rồi.” Trác Hựu Tư chẳng do dự nói, “Nếu cậu ấy biết thì bây giờ chắc chắn về nước rồi.”

Phùng Hảo cảm thấy lời này chỉ là trêu ghẹo cô.

Tính cách của Trác Hựu Niên sao có thể vì chuyện tình cảm mà bỏ xuống công việc quan trọng.

Nhưng cô chỉ cười, cùng Trác Hựu Tư trò chuyện một lúc, sau khi nhà trẻ tan học mỗi người dẫn một đứa nhỏ về nhà mình.

“Hôm nay con có thể nhìn thấy bố không?” Đây là câu mà Phùng Hiểu Hiểu một ngày hỏi hai ba lần trong hai ngày liên tiếp.

Phùng Hảo gỡ ra chìa khóa xe, nắm tay Phùng Hiểu Hiểu đi về phía thang máy: “Mẹ cũng không biết nữa.”

Phùng Hiểu Hiểu buồn bã nói: “Đoàn Đoàn rất nhớ bố.”

Phùng Hảo bấm nút thang máy đi lên, cô cúi đầu nhìn con gái rồi khom người bồng cô bé lên, hôn một cái trên má nói: “Vậy chờ bố về, phạt bố chơi cùng Đoàn Đoàn được không?”

“Được ạ.” Cuối cùng Phùng Hiểu Hiểu vui vẻ một chút.

Phùng Hảo thấy vậy bèn mỉm cười, cô bế con gái vào thang máy, bấm nút tầng lầu hỏi cô bé: “Vậy Đoàn Đoàn có thể suy nghĩ trước bảo bố chơi gì với con? Ngắm hoa nhé? Mẹ thấy hoa tử đằng đang nở, bảo bối muốn đi xem không?”

Phùng Hiểu Hiểu cố gắng suy nghĩ hoa tử đằng có hình dạng gì, nhưng cô bé hoàn toàn không nghĩ ra: “Là bông hoa màu tím ạ?”

“Đúng vậy.” Phùng Hảo đáp lại, “Màu tím, rất xinh đẹp, giống như thác nước ấy.”

Phùng Hiểu Hiểu hỏi: “Vải bông là gì ạ?”

(*) thác nước 瀑布-pùbù / vải bông 布布-bù bù

Thang máy tới nơi, Phùng Hảo bế con gái ra thang máy, vốn muốn sữa lại là “thác nước” không phải “vải bông”, nhưng nghĩ đến hình dạng thác nước đổ xuống lại nghĩ đến tấm vải trắng, cô cảm thấy từ này rất đáng yêu: “Là…”

Cô mới nói một chữ liền ngừng lại, bởi vì cô nhìn thấy Trác Hựu Niên đứng ở cửa..