Cùng Nàng Nói Chuyện Trăm Năm

Chương 17: Nếu người nở nụ cười, đó là chùm pháo hoa đẹp nhất

Đêm xuân tĩnh lặng, lòng người thì như sóng vỗ, dào dạt không yên. Kỳ Mặc Vũ vừa nhận được tin nhắn Khuất Tĩnh Văn chuẩn bị đến đón đến đón liền không thể ngồi yên, vội lao ra cửa.

Dì Phó thấy nàng vội vội vàng vàng liền kêu lại: "Tiểu Vũ, mặc áo khoác vào. Bên ngoài lạnh lắm."

Kỳ Mặc Vũ lúc này mới sực nhớ ra bản thân chạy vội quá nên quên mất. Nàng đang diện trên người chiếc váy hoa màu xanh vô cùng xinh xắn mà mất cả buổi chiều mới có thể chọn ra được.

Sau khi bị nhắc nhở, Kỳ Mặc Vũ liền trở lại phòng lấy áo khoác lông cừu mặc vào. Vừa đủ ấm áp nhưng vô tình che hết thảy chiếc váy mà nàng cất công lựa chọn.

Nhưng mà nghĩ kỹ cũng không sao. Kỳ Mặc Vũ nàng không nên là đứa trẻ khiến người khác lo lắng.

Lần nữa trở xuống thì xe của Khuất Tĩnh Văn cũng đã dừng trước cổng. Kỳ Mặc Vũ chạy đến ngoắc ngoắc, khuôn mặt tràn ngập gió xuân không thể che giấu.

Khuất Tĩnh Văn cho xe dừng lại, chủ động bước xuống.

"Khuất lão sư."

"Mặc Vũ."

Đêm tối như tranh vẽ, mỹ nhân nở nụ cười. Kỳ Mặc Vũ định vòng qua lên xe thì Khuất Tĩnh Văn ngăn lại.

"Ba mẹ em có nhà không, trước tiên phải chào hỏi tránh họ lo lắng."

Kỳ Mặc Vũ ngớ ra, trước giờ nàng đi chơi với Hồ Nhã Hinh đều là cứ như vậy mà chạy đi. Nhưng mà nghĩ lại Khuất Tĩnh Văn lo lắng không sai. Dù sao Hồ Nhã Hinh quá quen thuộc còn Khuất Tĩnh Văn ba mẹ Kỳ lại không biết là ai. Nếu họ có ở nhà, đúng là phải chào hỏi.

"Ba mẹ em không có ở nhà, mai họ mới về. Em đã xin phép, cô đừng lo."

Khuất Tĩnh Văn nghe vậy cũng yên tâm, lúc này mới vòng sang mở cửa xe cho Kỳ Mặc Vũ. Kỳ Mặc Vũ trong lòng vừa vui vẻ vừa ngượng ngùng, cái này cũng quá chu đáo rồi đi.

1

Ổn định chỗ ngồi, Khuất Tĩnh Văn mới khởi động xe: "Vĩnh Thành có một nơi gọi là Hoa Yên Đài, nghe nói hôm nay có bắn pháo hoa. Tôi đưa em đến đó."

Kỳ Mặc Vũ từng nghe qua chỗ này nhưng chưa đến lần nào. Đương nhiên là đi với Khuất Tĩnh Văn thì dù đến đâu cũng được nhưng cái tên này càng khiến nàng cảm thấy thích thú hơn.

Kỳ Mặc Vũ vui vẻ đáp: "Dạ được."

So với Kỳ Mặc Vũ hôm nay trông rất dịu dàng thì Khuất Tĩnh Văn lại diện một bộ đồ mười phần soái khí. Quần da ôm, áo thun trắng cùng áo măng tô màu be, tôn lên dáng người hoàn hảo.

Khi chiếc xe đã yên ổn lăn trên con đường nhựa, Kỳ Mặc Vũ mới loay hoay tìm chủ đề nói chuyện cùng Khuất Tĩnh Văn.

"Khuất lão sư đến Vĩnh Thành khi nào?"

Khuất Tĩnh Văn cho xe dừng đèn đỏ, quay sang nhìn Kỳ Mặc Vũ một cái rồi mới trả lời: "Vừa sáng nay."

Sáng vừa đến Vĩnh Thành, tối đã đến gặp nàng, điều này khiến Kỳ Mặc Vũ âm thầm cảm thấy vui sướng.

"Là đến chúc Tết ông bà ngoại ạ?"

Kỳ Mặc Vũ đúng là biết còn cố hỏi.

Khuất Tĩnh Văn gật đầu.

"Đã lâu rồi không đến Vĩnh Thành ăn Tết, không khí nơi đây đúng là tốt hơn Bắc Thành rất nhiều."

Bắc Thành thời gian này rất lạnh, Vĩnh Thành ôn hòa hơn nhiều do có nhiều sông suối ao hồ và cây xanh. Nhịp sống nơi đây cũng vô cùng chậm rãi.

"Mọi người đều cho rằng nơi này nhàm chán, chẳng qua là vì họ ở lâu nên thấy mọi thứ quen thuộc, muốn tìm những thứ mới mẻ. Nhưng đối với em chính những thứ quen thuộc này mới cho chúng ta cảm giác an toàn."

Lời này của Kỳ Mặc Vũ thật không giống cô gái chỉ mới vào đại học, nghe qua giống như đã từng trải rất nhiều.

Khuất Tĩnh Văn bật cười, không phải là nụ cười chuẩn mực thường thấy mà chính là sự vui vẻ, chân thành xuất phát từ tận trái tim.

"Mặc Vũ, không biết còn tưởng em đã ba mươi rồi đó."

Kỳ Mặc Vũ gằn giọng: "Không giống sao?"

Đôi mắt Khuất Tĩnh Văn vì cười mà trở nên long lanh, thấy Kỳ Mặc Vũ làm trò lại càng thêm thích thú: "Giống, giống lắm."

Khoảng cách dần bị lấp đầy, trong xe chỉ còn lại hơi thở ấm áp cùng những tiếng cười giòn tan cho đến khi chiếc xe dừng trước cửa Hoa Yên Đài.

Có vẻ như mọi người đều đã xem pháo hoa đêm giao thừa nên hôm nay ở đây cũng không quá đông đúc, vừa lúc lại đúng ý Khuất Tĩnh Văn và Kỳ Mặc Vũ. Vốn cả hai người đều không thích sự ồn ào.

Nhân viên hướng dẫn hai người đi đến địa điểm xem pháo hoa. Nơi này chia thành hai khu vực, một khu vực dùng để ngắm pháo hoa từ trên cao, chỗ còn lại là ở một bãi cỏ rộng lớn để tự mình trải nghiệm đốt pháo tầm thấp.

Khuất Tĩnh Văn quay sang hỏi ý kiến Kỳ Mặc Vũ: "Mặc Vũ, em muốn lên trên hay là ra ngoài kia?"

Xem pháo hoa từ trên cao thì đã quá quen thuộc, Kỳ Mặc Vũ lại muốn tự mình đốt pháo hơn nên đã đề đề nghị với Khuất Tĩnh Văn muốn ra bãi cỏ ngoài kia.

Thế là hai người chọn một khoảng trống tương đối yên tĩnh còn sót lại tại bãi cỏ. Nhân viên sau khi chuẩn bị dụng cụ và hướng dẫn thì rời đi, để hai người tự do trải nghiệm.

Kỳ Mặc Vũ không đợi được liền chạy đến đốt lên đợt pháo hoa đầu tiên, tay còn cầm mấy cây bắt đầu xoay vòng. Ánh sáng phát ra sáng rực cả một vùng, nụ cười xinh đẹp của Kỳ Mặc Vũ cũng theo đó mà bừng sáng.

Khuất Tĩnh Văn yên lặng đứng ở một bên quan sát, đáy mắt muốn bao nhiêu dịu dàng có bấy nhiêu dịu dàng, nhưng thật ra chính bản thân cô cũng không hề hay biết.

Kỳ Mặc Vũ mải mê chơi một hồi mới nhớ ra còn có Khuất Tĩnh Văn. Nàng phủi phủi tay rồi mới chạy đến chỗ cô, nắm lấy đôi bàn tay xinh đẹp.

"Khuất lão sư, đến chơi cùng em, rất vui nha."

Không đợi Khuất Tĩnh Văn đồng ý, Kỳ Mặc Vũ cứ như vậy mà kéo cô đi. Khuất Tĩnh Văn bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng trên môi là nụ cười sủng nịch không che giấu.

1

Hai bàn tay vốn dĩ đang bị hơi lạnh vây lấy, cứ như thế mà dần trở nên ấm áp. Vào thời khắc này, thật dễ khiến cho người ta có thêm những suy nghĩ xa xăm.

"Lão sư cầm đi, em sẽ đốt nó lên."

Kỳ Mặc Vũ phân phát cho Khuất Tĩnh Văn hai cây pháo nhỏ, bản thân thì cầm lấy bật lửa, đốt cho mình xong lại đến lượt Khuất Tĩnh Văn.

"Khuất lão sư, làm như này."

Nàng vừa nói vừa ghép hai cây pháo vẽ thành hình trái tim, nụ cười từ đầu đến cuối vẫn chưa dừng lại. Khuất Tĩnh Văn nhìn nàng rồi học theo động tác, gương mặt cũng trở nên rạng rỡ.

Cùng với tiếng cười nói không ngừng, âm thanh bắn pháo hoa cũng vang lên, cái này là do nhân viên phụ trách đốt cho những ai muốn ngắm pháo hoa từ xa, nhưng thực ra đứng tại vị trí hai người vẫn có thể nhìn thấy.

"Khuất lão sư, cô nói xem có phải chúng ta lời rồi không? Vừa được đốt, vừa được ngắm pháo hoa."

Khuất Tĩnh Văn ngẩng mặt nhìn về phía phát ra chùm tia sáng sau đó lại nhìn Kỳ Mặc Vũ: "Là do em biết chọn."

Kỳ Mặc Vũ vì lời khen này mà tỏ ra kiêu ngạo. Tiếp đó hai người ăn ý cùng hướng về phía bên kia, chiêm ngưỡng thứ ánh sáng kỳ ảo mang theo nhiều nguyện ước.

Màn đêm tĩnh lặng chỉ còn lại tiếng pháo hoa hết vang lên rồi lại tắt. Ánh sáng như chiếc máy chiếu thu hết những thời khắc tốt đẹp. Chiếc bóng của hai người cũng theo ánh sáng mà in lên bãi cỏ, vô cùng xinh đẹp.

Khi âm thanh nhỏ dần, Kỳ Mặc Vũ mới lấy trong túi áo ra một thứ gì đó. Nàng nắm nó trong tay, rụt rè từng chút mới dám mở lời.

"Khuất lão sư, tặng cho cô."

Khuất Tĩnh Văn nghiêng đầu nhìn sang, lại nhìn đến chiếc túi thơm màu đỏ trong tay Kỳ Mặc Vũ, không khỏi cảm thấy bất ngờ.

"Đây là?"

Kỳ Mặc Vũ nắm lấy bàn tay Khuất Tĩnh Văn, sau đó đặt vào: "Đây là quà sinh nhật muộn. Thật ra em mới biết sinh nhật cô qua miệng của Nhã Hinh. Hôm qua đi chùa mới đến gặp đại sư xin một lá bùa bình an đặt trong chiếc túi thơm này, xem như quà sinh nhật. Chúc cô mỗi phút mỗi giây đều như ý."

Kỳ Mặc Vũ miệng thì giải thích nhưng cũng không dám ngẩng đầu, không biết tại sao nàng luôn cảm thấy rất không tự nhiên khi nhìn vào mắt Khuất Tĩnh Văn. Vì mỗi khi nhìn vào sẽ có một tia lửa phát ra khiến nàng toàn thân run rẩy.

"Khuất lão sư, cô sẽ nhận nó chứ?"

Nàng vừa hỏi vừa thấp thỏm.

Khuất Tĩnh Văn bật cười, quà đã đặt vào tay còn hỏi có nhận không, thật đúng là làm người khác cảm thấy nàng thật đáng yêu.

"Cảm ơn em, tôi rất thích."

Khuất Tĩnh Văn nói yêu thích cũng không phải là lời lịch sự. Cô cầm lấy chiếc túi thơm nhìn ngắm, còn ngửi lấy hương thơm tinh tế tỏa ra.

"Là trầm hương."

Kỳ Mặc Vũ gật đầu, tiếp xúc thời gian dài đương nhiên không thể không biết Khuất Tĩnh Văn yêu thích mùi hương này. Nàng chỉ mượn hoa kính Phật.

"Khuất lão sư, sinh nhật vui vẻ."

Đây là lần đầu tiên nàng chúc mừng sinh nhật Khuất Tĩnh Văn, dù có hơi muộn màng. Thời điểm không quan trọng, quan trọng là tấm lòng.

Trong lòng Khuất Tĩnh Văn dấy lên từng đợt sóng, ngọt ngào da diết. Hai mươi tám năm qua cô nhận hàng ngàn lời chúc, hàng trăm món quà nhưng không hiểu sao lại cảm thấy cái này là đặc biệt nhất.

"Mặc Vũ, hôm nay tôi rất vui."

Đây là lời thật lòng. Sự vui vẻ xuất phát từ nội tâm chứ không phải là nụ cười giả tạo. Khuất Tĩnh Văn thừa nhận rằng Kỳ Mặc Vũ là một trong những người hiếm hoi có thể khiến cô cảm thấy thoải mái khi ở gần.

"Khuất lão sư, chúng ta sang đó chơi tiếp đi."

Kỳ Mặc Vũ nói xong liền chạy đi mất, nhịp tim của nàng đã không còn chịu sự kiểm soát của lý trí, phải nhanh chóng xóa đi sự ngượng ngùng này.

Khuất Tĩnh Văn dõi theo bóng lưng nàng, lại nhìn đến chiếc túi thơm xinh đẹp. Cô cẩn thận đặt vào túi rồi lại cùng nàng hòa vào cuộc vui.

Nếu người nở nụ cười, đó là chùm pháo hoa đẹp nhất. Nếu người bình an, đó là ước nguyện tốt đẹp nhất.

3

Thoải mái chơi đùa cả một buổi tối cũng đã đến lúc phải trở về. Lúc ngồi trên xe tâm trạng Kỳ Mặc Vũ vẫn còn lâng lâng.

"Khuất lão sư, khi nào cô về Bắc Thành?"

"Là ngày mai.", Khuất Tĩnh Văn đáp.

Dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng đáp án này không khỏi khiến Kỳ Mặc Vũ có chút thất vọng. Cái này cũng quá sớm đi, nàng thật ra còn muốn gặp Khuất Tĩnh Văn thêm nữa dù chưa chắc cô đã có thời gian.

"Vậy lão sư, đi đường nhất định phải cẩn thận."

Đến Vĩnh Thành là chuyện nằm ngoài kế hoạch, kỳ nghỉ Tết của Khuất Tĩnh Văn thật ra bận rộn hơn vẻ bề ngoài rất nhiều. Bình thường cô có thể thong thả, nhưng những ngày Tết cô luôn phải ở lại Khuất gia.

"Đợi em về lại Bắc Thành là có thể gặp nhau."

Lời này rất bình thường nhưng khi vào tai Kỳ Mặc Vũ lại giống như một lời ước hẹn. Nội tâm nàng chẳng mấy chốc lại vui vẻ.

"Được ạ."

"Phải rồi, lão sư đến đây vậy Đông Đông thế nào?"

Suốt buổi tối trong mắt chỉ có Khuất Tĩnh Văn, giờ đến lúc ai về nhà nấy mới hỏi đến Đông Đông. Sự quan tâm này thật khiến cho người ta mở mang tầm mắt.

"Người nhà giúp tôi chăm sóc, không chừng bây giờ nó đã chăn ấm nệm êm rồi, em không cần phải lo."

Kỳ Mặc Vũ vốn không hề lo lắng, nàng luôn tin tưởng Khuất Tĩnh Văn, chẳng qua là tìm thêm một chủ đề để nói chuyện mà thôi.

Nói thêm mấy câu nữa thì xe cũng đã dừng trước cửa nhà họ Kỳ, Kỳ Mặc Vũ tháo dây an toàn bước xuống.

"Tạm biệt Khuất lão sư."

"Tạm biệt, ngủ ngon."

Khuất Tĩnh Văn vừa nói vừa vẫy tay chào.

Đợi đến khi Kỳ Mặc Vũ đã vào nhà, Khuất Tĩnh Văn mới lấy chiếc túi thơm ra nhìn ngắm một lát rồi treo lên trước xe mình.

Nội tâm cô thầm nghĩ, trông cũng rất hợp mắt.

1

===

Tác giả có lời muốn nói:

Mọi người đã rung động chưa? Riêng tôi, tôi rung động rồi.