Thấy Triệu Thanh Xuyên chỉ lẳng lặng nhìn mình, tôi mất kiên nhẫn, kiên quyết đẩy cửa xuống xe.

Vừa nhấc một chân xuống đã nghe thấy Triệu Thanh Xuyên nói: “Cô đừng gây sự nữa, tôi lái xe quay lại là được chứ gì?”

Tôi đóng cửa xe, nhìn anh ta: “Nhanh lên đi.”

Triệu Thanh Xuyên nén giận, giẫm mạnh chân ga tăng tốc.

Tôi nhận ra thằng nhãi này thuộc loại bắt nạt kẻ yếu. Trong truyện Lưu Nhất là cô gái yếu ớt nên anh ta mới giở đủ trò ức hiếp. Giờ tôi phải cứng rắn với anh ta mới được, đương nhiên anh ta cũng ngoan ngoãn nghe theo.

Đúng là người có máu M.

Nửa giờ sau Triệu Thanh Xuyên lái xe về đến cửa khách sạn.

Anh ta vừa dừng xe tôi đã vội đẩy cửa chạy thẳng lên tầng, Triệu Thanh Xuyên phía sau gấp gáp hét lên: “Lưu Nhất, cô chạy chậm thôi, chậm thôi.”

Tôi ngoảnh mặt làm ngơ, chạy một mạch đến trước cửa thang máy. Cửa vừa mở ra tôi lập tức chui thẳng vào, đến khi ấn nút tầng mới hoảng sợ. Trời đất ơi… Hình như tôi không biết Lưu Hoành ở tầng mấy, trong truyện cũng không nhắc đến chi tiết này.

Tôi ngẩn người, Triệu Thanh Xuyên đã để xe vào khu đỗ xe xong.

Anh ta thấy tôi sững người trước cửa thang máy, trên mặt hiện rõ vẻ đắc ý: “Nhìn cô xem, cô chạy nhanh như thế, không biết số tầng còn đòi.” Nói xong anh ta ấn tầng tám, sau đó cùng tôi chờ thang máy đi lên.

Thang máy vừa dừng tôi lại không dừng vó ngựa chạy ra ngoài. Trên mặt đất trải thảm đỏ rất dày, tôi chạy được hai bước bỗng nhiên dừng lại. Cách đó không xa, một cô gái dựa người vào tường hành lang, đang ngửa đầu nhắm mắt thở hổn hển. Cổ váy của cô ấy bị xé hở một nửa, lộ ra làn da trắng như tuyết, trên đó nay toàn là vết xanh tím hòa cùng vết máu.

Hai tay cô ấy rũ xuống bên người, máu như dòng suối nhỏ từng giọt từng giọt tí tách rơi.

“Thẩm Lang… Thẩm Lang…”

Tôi ngây người hai giây, chạy tới nắm chặt tay anh, lúc này mới phát hiện trên cánh tay gầy gò hằn sâu một vết thương, da thịt xước xát, máu chảy ra không ngừng. Tôi sợ đến mức nước mắt giàn giụa, muốn đưa anh đến bệnh viện ngay lập tức, lại sợ nếu dùng sức vết thương sẽ chảy máu càng nhiều, chỉ biết chết cứng tại chỗ.

Anh nghe thấy giọng tôi chợt mở mắt nhìn, hàng mi dài che phủ đôi mắt, che đi hơn nửa ánh sáng trong đáy mắt.

“…Hạ Quy Tuyết.”

Anh như trút được gánh nặng, cơ thể thả lỏng ra, mềm nhũn dựa vào người tôi, ở bên tai tôi thều thào: “Tôi đã đặt mình vào thế hiểm thí nghiệm rồi, trong thế giới này sẽ sửa hết những chuyện ngoài ý muốn về theo đúng quỹ đạo, ép chúng ta phải đi theo mach truyện đã định sẵn.”

Lòng tôi chùng xuống, nhưng bây giờ không phải lúc nói chuyện, tôi đỡ Thẩm Lang, hỏi anh: “Không phải anh phải về công ty gặp người đại diện và gã đại gia kia sao? Sao lại xuất hiện ở chỗ này?”

Thẩm Lang thở hổn hển, tôi sợ hết hồn không ngớt lời: “Được rồi được rồi, anh đừng nói nữa, chúng ta tới bệnh viện trước đi.”

“Không sao đâu.” Anh khẽ cười, từ miệng Tô Vân Y nói ra, không biết có pha thêm chút cảm xúc nào khác không, hơi thở ấm áp vờn bên tai cùng mùi máu hòa với hương thơm thoang thoảng, mặt tôi thoáng chốc đỏ bừng.

“Người bên trong bị thương nghiêm trọng hơn tôi nhiều.” Anh nói.

Thẩm Lang kể lại, lúc nãy sau khi chào tạm biệt tôi thì anh vào thang máy, không để ý thang máy đang đi lên, đến tầng tám thì cửa mở, ở bên ngoài xuất hiện hai người đàn ông cao lớn. Anh chưa kịp phản ứng thì hai người kia đã nhìn nhau một cái rồi tiến lên bịt miệng anh, kéo anh ra ngoài lôi thằng vào phòng của Lưu Hoành.

“Dù Lưu Hoành uống say nhưng sức lực không nhỏ chút nào. Lúc tôi giãy giụa đã cầm cái cốc trên bàn đập vào đầu ông ta, thế mà ông ta lại trở tay nhặt mảnh vỡ thủy tinh cứa lại vào tay tôi.”

Tôi nâng cánh tay bị thương của Thẩm Lang, có lẽ do mất quá nhiều máu nên làn da trở nên trắng bệch, máu đọng lại trên bàn tay anh.

Anh vươn tay vuốt tóc tôi: “Sao lại có vẻ mặt này? Yên tâm đi, ông già kia bị tôi đạp cho một cước, sau đó còn bị gạt tàn đánh ngất, giờ chắc vẫn nằm vật trên đất.”

Không chờ tôi trả lời, Triệu Thanh Xuyên đứng bên cạnh đã kêu lên: “Tô Vân Y, cô dám đánh ngất nhà đầu tư?”

“Ừ.”

“Đó là nhà đầu tư đấy. Cô có muốn diễn nữa hay không?” Mặt Triệu Thanh Xuyên thay đổi nhanh đến chóng mặt, cuối cùng vẫn quay sang nói với tôi: “Lưu Nhất, cô đưa Tô Vân Y đến bệnh viện đi, tôi gọi cho người đại diện để cô ấy qua đây đàm phán.”

“Đàm phán thế nào?”

Triệu Thanh Xuyên dùng hành động thực tế trả lời câu hỏi của tôi.

Anh ta rút điện thoại ra gọi một cuộc, sau đó nói với người ở đầu dây bên kia: “Chị Tĩnh, bây giờ chị rảnh không? Có thể đến khách sạn Khải Đặc một chuyến không? Phải… Em gặp chút phiền phức. À… Em không cẩn thận đánh ngất nhà đầu tư.”

Nói xong câu đó Triệu Thanh Xuyên nhanh tay lẹ mắt cúp điện thoại của người đại diện mà anh ta gọi là chị Tĩnh trước khi chị ta nổi điên, sau đó đón lấy ánh mắt không tin nổi của tôi.

“Triệu Thanh Xuyên, anh còn nói anh không xuyên không.”

“Xuyên xuyên cái đầu cô, tôi sợ chuyện này không giải quyết được thì phim sẽ không đóng tiếp được nữa, được chưa?” Triệu Thanh Xuyên không nhịn nổi nói: “Đừng tưởng tôi không biết, gần đây công ty của Tô Vân Y đã bắt đầu có ý đóng băng hoạt động của cô ta rồi, để họ biết cô ta đánh nhà đầu tư nữa thì cô ta coi như tiêu đời. Nếu không diễn phim này, sao tôi có thể phát triển tình cảm với Tiểu Tuyền thông qua việc đóng phim được nữa?”

“?”

Mi mắt tôi giật giật: “Người anh em, nếu Tô Vân Y làm mất lòng nhà đầu tư khiến mình bị đóng băng triệt để thì Thủy Tuyền có thể một bước lên mây mà, thẳng tiến lên nữ chính đóng với anh đó không phải sao?”

Triệu Thanh Xuyên ngẩn người: “Ừ nhỉ, sao tôi không nghĩ ra nhỉ?”

Tôi: “…”

Triệu Thanh Xuyên do dự không biết có nên gọi cho người đại diện bảo chị ta không cần đến nữa hay không thì chị Tĩnh kia đã tới nơi rồi, xem ra trước đây Triệu Thanh Xuyên cũng gây ra không ít chuyện phiền phức, nếu không… chị ta cũng không thể thuần thục nhanh nhẹn thế này được.

Chị Tĩnh vừa đến đã hỏi thẳng Triệu Thanh Xuyên: “Người đâu?”

Anh ta chỉ tay vào cửa phòng bên cạnh: “Hôn mê trong đó.”

“Trên giường?”

“À… Trên sàn nhà.”

Chị Tĩnh hít một hơi thật sâu, chắc hẳn đang cố kìm nén lửa giận lắm: “Sao lại xảy ra chuyện này?”

Triệu Thanh Xuyên nghẹn họng, tôi nhanh nhẹn chĩa miệng vào: “Anh hùng cứu mỹ nhân.”

Vừa dứt lời chị Tĩnh đã quay sang, ánh mắt sắc bén nhìn tôi chòng chọc: “Cô là ai?”

“Tôi là trợ lý của Tô Vân Y, tên là Lưu Nhất.” Tôi đáp, não nhanh chóng nảy số, bắt đầu tự biên tự diễn: “Trong buổi nghi lễ khởi quay, ngài Triệu đây vừa gặp đã cảm mến Tô tiểu thư của chúng tôi, trong bữa tiệc mừng khai máy càng biểu hiện sự quan tâm của mình. Anh ấy còn nói riêng với tôi nhất định phải chăm sóc Tô tiểu thư cho tốt, nếu Tô tiểu thư có gì muốn nói với anh ấy thì đừng ngại. Không ngờ sau bữa tiệc khai máy Tô tiểu thư uống say, bị nhà đầu tư đưa đến chỗ này. Tôi lập tức chạy đi tìm ngài Triệu, anh ấy vừa nghe xong ngay lập tức chạy qua đây, vừa đẩy cửa xông vào đã phát hiện nhà đầu tư đang động tay động chân với Tô tiểu thư, vậy nên anh ấy cầm gạt tàn thuốc lên đánh ngất nhà đầu tư cứu Tô tiểu thư ra ngoài.”

Ban đầu tôi nói còn hơi vấp, không hiểu sao càng diễn càng trôi chảy, cuối cùng giả vờ cảm động vô bờ nhìn Triệu Thanh Xuyên: “Anh Triệu yên tâm, Tô tiểu thư chắc chắn sẽ cực kì cảm động vì hành động trượng nghĩa này của anh. Sau này anh cố lên, không biết chừng thật sự có thể thu phục được trái tim của cô ấy.”

Triệu Thanh Xuyên trợn mắt há mồm: “Lưu Nhất, cô thật sự có thể…” Chữ “diễn” bị hắn nuốt xuống bụng, bởi vì mắt tôi lóe lên ánh nhìn uy hiếp.

Triệu Thanh Xuyên tâm không cam tình không nguyện nói với chị Tĩnh: “Đúng, chuyện đúng là như vậy.”

Chị Tĩnh hít sâu một hơi, sau đó lại hít thêm hơi nữa mới nhìn sang Thẩm Lang mất máu quá nhiều, gần như rơi vào hôn mê bên cạnh, mặt vô cảm nói với Triệu Thanh Xuyên: “Chỗ này để chị xử lý, bây giờ cậu cùng Lưu… trợ lý Lưu gì đó đưa Tô tiểu thư đến bệnh viện đi, đừng để xảy ra án mạng. Còn nữa, chị sẽ gọi điện cho công ty để họ phái tiếp viện chờ dưới tầng, cậu không cần vào đâu, tuyệt đối đừng để đám ký giả bắt được.”

Triệu Thanh Xuyên giúp tôi đỡ Thẩm Lang gần như đã rơi vào hôn mê lên xe của hắn, sau đó chạy như bay đến bệnh viện.

Tôi ngồi ở hàng ghế sau, cẩn thận từng chút một để Thẩm Lang nằm gối đầu lên chân mình, còn không quên giúp anh che mặt.

Thẩm Lang khó khăn mở mắt nhìn tôi, từ góc độ này nhìn xuống, đuôi mắt anh nhẹ nhàng ngước lên, làn da trắng như tuyết lại được chút máu đỏ điểm xuyết càng thêm nổi bật, đôi mắt như đựng sương mù, như một con vật nhỏ mềm mại đáng yêu, ngay cả mái tóc cũng mềm mại luồn giữa những ngón tay tôi.

Tôi sờ mặt anh, thầm thì: “Anh muốn nói gì?”

Thẩm Lang thở gấp, tôi thấy bộ ngực của anh nhấp nhô kịch liệt hai cái mới nhỏ giọng trả lời tôi: “Hạ Quy Tuyết, làm con gái đúng là không dễ gì.”

Thẩm Lang nằm viện ba ngày. Ba ngày nay anh đã mua điện thoại mới, nhưng công ty chưa từng liên lạc lại với anh, giống như hoàn toàn quên mất mình có một nghệ sĩ.

Ngày thứ tư anh không ở lại được nữa, nguyên nhân là do ngày nào đạo diễn La cũng đến giục, ngồi trước giường bệnh anh ai oán: “Vân Y ơi, cô là nữ chính đấy, cô không đến trường quay, kinh phí cũng ngày càng cạn kiệt, không đóng tiếp được phim.”

Thẩm Lang cong môi, quay đầu nhìn tôi.

Tôi thành khẩn nói: “Đạo diễn yên tâm, vết thương của cô Tô đã lành rồi, cô ấy nói ngày mai sẽ xuất viện quay về đoàn phim ngay.”

Thẩm Lang: “?”

Có được câu trả lời thuyết phục, đạo diễn La như được hồi sinh, đứng lên nói thêm câu “Vân Y, cô dưỡng thương cho tốt vào nhé, ngày mai gặp lại” rồi đi thẳng.

Thẩm Lang quay đầu, nghiến răng nghiến lợi lườm tôi: “Hạ. Quy. Tuyết.”

Tôi tiện tay vơ quả táo trên đầu giường, vừa gọt vừa nói: “Đừng có giả vờ nữa người anh em, bác sĩ nói anh chỉ bị thương ngoài da thôi, ngày mai đổi thuốc lần nữa rồi chờ vết thương khép miệng là được. Anh kì kèo không muốn xuất viện, sợ quay về phải đóng phim à?”

Thẩm Lang cứng người: “Ừ.”

Tôi: “Hahahahahaha.”

Luận về diễn xuất của Thẩm Lang, hôm thử vai đó tôi đã nhìn rõ rồi. Dựa vào tài nghệ của anh, đừng nói là cầm kịch bản của Tô Vân Y trong truyện, nếu ném anh vào đám người diễn vai quần chúng, chỉ trả cát xê 200 cũng khó có đạo diễn nào tuyển anh.

Thẩm Lang nhận lấy nửa quả táo tôi vừa gọt xong đưa lên miệng cắn một miếng, than thở: “Làm sao bây giờ? Muốn mặc kệ hết tất cả nói với công ty một câu, tôi quyết định rời khỏi giới giải trí.”

“Vô ích thôi.” Tôi gặm quả táo rôm rốp: “Hôm trước anh cũng thử nghiệm rồi đấy thôi, dù chúng ta có cố gắng thế nào cũng không thể thay đổi tình tiết truyện. Nói không chừng hôm nay anh tuyên bố rời khỏi giới giải trí, ngày mai lại có chuyện gì đó xảy ra làm anh phải vào lại, đến lúc đó mất nhiều hơn được.”

Nhưng nói đến đây tôi lại nảy ra suy đoán, nếu tình tiết truyện không thay đổi được, vậy cứ đi theo tình tiết truyện đến cuối cùng, chúng tôi có thể trở về thế giới của mình không?

Lẽ nào tôi và Thẩm Lang không được phép đấu tranh, phải ngoan ngoãn ngồi đợi tình tiết truyện phát triển theo hướng vốn có của nó?

…Không được, tôi không thể nào tưởng tượng nổi thảm kịch Lưu Nhất trong truyện phải đối mặt với những chuyện tồi tệ ấy, thậm chí cuối cùng bị hủy dung. Vả lại giả sử tôi chết rồi lại phát hiện mình không quay về được, chẳng phải sẽ càng đáng thương hơn sao?

Nghĩ vậy tôi lập tức hỏi Thẩm Lang: “Được rồi người anh em, anh còn nhớ kết cục của truyện là gì không? Tôi mới đọc đến đoạn Lưu Nhất bị Mộ Dung Linh dùng tiền uy hiếp đã nóng máu không đọc nổi nữa rồi, tình tiết đằng sau tôi hoàn toàn không biết gì hết.”

“Hay thật đó người anh em, tôi cũng mới đọc đến đoạn Tô Vân Y bị tống vào tù.”

Tôi và Thẩm Lang mắt lớn trừng mắt bé, trong đầu hiện ra một ý nghĩ hoang đường, nhưng đây lại là suy đoán có căn cứ: “Không phải vì chúng ta chỉ đọc đến kết cục của Lưu Nhất và Tô Vân Y nên mới bị xuyên vào đây biến thành Lưu Nhất và Tô Vân Y đó chứ?”

“Thì ra là vậy?” Thẩm Lang như được khai sáng, vẻ mặt tràn đầy tiếc nuối: “Haizz, biết trước như vậy tôi đã đọc thẳng đến kết truyện rồi, vất vả lắm mới xuyên vào đây một lần, thế mà lại không được xuyên thành nữ chính được cả giới giải trí yêu thích.”

Tôi: “?”

Suy đoán kết cục tạm thời, tôi lại quay về vấn đề chính: “Được rồi, nếu đã không tránh được thì anh cứ quay về đóng phim tiếp đi. Lừa gạt sếp và công sức cả đời gây dựng sự nghiệp, cứ tiếp tục đóng phim, nói không chừng thật sự sẽ thành diễn viên thực thụ. Anh xem chúng ta ở thế giới thực đi, làm trâu làm ngựa trong chốn công sở, mức lương đáng thương như thế, người ta nằm mơ cũng muốn làm diễn viên, đóng đại một bộ phim cũng thu về hàng trăm đến ngàn vạn rồi.”

“Tôi không thích.” Thẩm Lang nói: “Trước khi xuyên vào đây tiền lương một năm của tôi đã hơn trăm vạn rồi.”

Tôi: “Câm miệng, Versailles*.”

*Versailles là một lâu đài nơi ở của các vị vua Pháp, biểu tượng của quyền lực và sự giàu có. Ở đây chí nói Thẩm Lang là người có tiền.

Ngày hôm sau Thẩm Lang quyết định xuất viện quay về đoàn phim đóng phim, trước khi đi anh thương lượng với tôi, quyết định để tôi làm trợ lý của mình, còn đề xuất mức lương khả quan đến nỗi tôi không từ chối nổi.

Tôi vẫn muốn suy nghĩ cho kĩ, vậy mà Thẩm Lang giơ tay lên xoa xoa đỉnh đầu tôi, híp mắt cười: “Không phải chứ Hạ Quy Tuyết, xuyên không thì cũng xuyên rồi, cô vẫn một lòng muốn làm trâu làm ngựa hả? Thử làm những nghề khác xem nào.”

Lúc anh giơ tay lên, hương gỗ trong trẻo lành lạnh vờn quanh, như bầu không khí mùa xuân hiện lên ngay trước mắt. Chuyện khiến tôi cảm động hơn chính là những lời anh vừa nói, chợt mở ra một con đường mới thắp sáng cuộc đời u ám vô vị của tôi.

Tôi đột nhiên cũng muốn đi trên con đường mình không biết rõ.

Tôi cúi đầu tránh bàn tay anh, miệng lẩm bẩm nói: “Tôi sợ anh chưa trả được lương cho tôi đã bị công ty cho đóng băng rồi.”

“Sao lại thế được? Tôi đường đường là nữ minh tinh, trong thẻ có hơn mười triệu đấy, tôi kiểm tra rồi.”

Quá đáng lắm rồi, tại sao không cho tôi nhập vào Tô Vân Y? Tôi cũng muốn cảm nhận niềm vui sướng khi được làm người phụ nữ xinh đẹp lắm tiền nhiều của mà.

Vừa đi đến cửa đoàn phim đã thấy khuôn mặt xám xịt của Triệu Thanh Xuyên, như thần gác cửa đứng ở đó vậy.

Đáng lẽ tôi không buồn nhìn mặt thằng nhãi này, nhưng hôm trước anh ta đã giúp chúng tôi giải quyết chuyện lớn như vậy, nên vẫn nhiệt tình chào hỏi anh ta: “Anh Triệu, buổi sáng tốt lành.”

Triệu Thanh Xuyên hung dữ trừng mắt lườm tôi: “Lưu Nhất, không ngờ cô lại phản bội Tiểu Tuyền.”

?

Anh ta lại phát điên gì đấy?

Tôi nghiến răng nghiến lợi, cười giả lả: “Lời anh Triệu nói tôi nghe không hiểu, có thể nói rõ hơn chút nữa được không?”

“Cô thật sự làm trợ lý của Tô Vân Y? Cô không biết Tiểu Tuyền vừa mới chập chững chân ướt chân ráo bước vào giới giải trí, chưa quen mội trường ở đây, em ấy càng cần cô hơn sao?” Triệu Thanh Xuyên tỏ vẻ đau lòng: “Chỉ vì Tô Vân Y nhiều tiền ư?”

“Phải đấy, tôi cũng không muốn đâu.” Tôi nói: “Nhưng chị ấy cho tôi nhiều lắm.”

Triệu Thanh Xuyên nghẹn họng: “… Sao cô có thể trọng tiền khinh bạn như vậy được?”

“Triệu đại thiếu gia à, đâu còn cách nào khác, tôi cũng chỉ là người bình thường thôi. Nhà anh có tiền, anh cũng có thể tự kiếm, nhưng tôi cũng phải ăn cơm chứ.” Tôi tiến lên trước một bước vỗ vỗ vai Triệu Thanh Xuyên, tiện tay đánh anh ta hai phát: “Thiếu gia này, nói suông thôi thì không có ý nghĩa gì đâu, anh thay Thủy Tuyền mỗi tháng trả tôi mười vạn tiền lương, tôi đảm bảo lập tức vứt bỏ Tô Vân Y, bỏ gian ác về với chính nghĩa.”

“Tôi sẽ cho cô mười một vạn.” Phía sau truyền đến giọng nói lười biếng của Thẩm Lang, trong cái lười biếng ấy lại pha lẫn âm thanh khàn khàn.

Anh tự tay kéo tôi về phía mình, đặt cằm lên bả vai tôi, ngước mắt nhìn Triệu Thanh Xuyên: “Lưu Nhất là người tôi để ý, không biết anh có bao nhiêu tiền, nhưng tôi sẽ trả nhiều hơn anh một vạn.”

Tóc anh mang theo một mùi hương rất nhạt, rủ xuống hai tai tôi, nhẹ nhàng lướt qua làm tôi ngứa ngáy.

Trái tim bỗng nhiên loạn nhịp.

Tôi cố gắng xoay người, nhưng không tránh né. Thẩm Lang dùng sức, còn ghé sát tai tôi thầm thì: “Đừng cử động.”

Triệu Thanh Xuyên hậm hực trừng mắt lườm Thẩm Lang: “Vong ân bội nghĩa. Biết thế tôi đã không cứu cô rồi.”

“Cảm ơn Triệu đại thiếu gia đã cứu tôi nhé.” Thẩm Lang nghiêng đầu cười, nhân tiện tựa đầu lên vai tôi: “Tiểu nữ vô cùng cảm kích, không có gì báo đáp, hay là lấy thân báo đáp nhé?”

“Cô! Vô liêm sỉ!” Triệu Thanh Xuyên giận dỗi quay đầu bỏ đi.

Thẩm Lang mặt không đổi sắc đứng thẳng người, cùng tôi đi vào trường quay, vừa vào đã thấy Thủy Tuyền mặc trang phục cổ trang, trên trán dán hoa, vẻ mặt muốn nói rồi lại thôi đi về phía chúng tôi.

Thẩm Lang chọc chọc tôi, nhỏ giọng nói: “Hạ Quy Tuyết, vất vả rồi.”

Tôi: “…”

Thủy Tuyền đi đến trước mặt chúng tôi, cậu ta nhìn tôi, cái nhìn này tràn ngập nỗi oán hận hệt như khi bị đàn ông phụ bạc, sau đó cậu ta nhìn Thẩm Lang, yếu ớt nói: “Chị Tô, em có thể nói với Lưu Nhất hai câu không?”

“Nói đi nói đi, cứ tự nhiên.” Thẩm Lang nhanh nhẹn lùi một bước, nhường lại sân chơi cho tôi và Thủy Tuyền: “Lưu Nhất chỉ là trợ lý của tôi, không phải nô lệ của tôi. Hai người cứ từ từ nói chuyện, tôi đi trang điểm thay trang phục.”

Nói xong câu đó Thẩm Lang vội đánh bài chuồn, để lại tôi và Thủy Tuyền đứng ở đó, cảnh tượng như một thằng đàn ông phụ bạc đối mặt với người yêu cũ của anh ta vậy.

Thủy Tuyền nhìn tôi thật sâu: “Tiểu Nhất, gần đây cậu sống có tốt không?”

Tôi cười haha hai tiếng: “Tốt lắm.”

“Chuyện của chị Tô tớ đã nghe anh Thanh Xuyên kể lại rồi. Tiểu Nhất, cậu chạy tới giúp chị ấy, trong lòng tớ rất vui, nói gì đi nữa sau này cậu sẽ ở đoàn phim, chúng sẽ vẫn có thể ở cùng nhau.” Thủy Tuyền nói xong những lời này lại nở nụ cười ngọt ngào: “Với lại, chúng ta vẫn là bạn thân, đúng không?”

Tôi: “Đúng… vậy.”

Thủy Tuyền hài lòng nhảy chân sáo bỏ đi. Tôi nhìn theo hướng cậu ta đi, phát hiện Triệu Thanh Xuyên đang đứng bên đó, ánh mắt phức tạp nhìn tôi chằm chằm.

Mấy ngày sau đó tôi ở trong đoàn phim tận mắt chứng kiến Thẩm Lang ngày một trưởng thành. Nói gì đi nữa trước khi xuyên không anh cũng là nhân tài IQ cao ngất ngưởng, bị đạo diễn mắng đi mắng lại, sau nhiều lần hô cắt cuối cùng cũng lấy được cảm hứng diễn xuất. Mặc dù diễn xuất vẫn cứng đơ và giả trân, nhưng đã tốt hơn nhiều so với lúc thử vai rồi.

Đương nhiên so sánh với Thủy Tuyền vẫn khác nhau một trời một vực, còn so với Triệu Thanh Xuyên ấy mà, chỉ có thể nói, ngang sức ngang tài.

Lúc hai người họ làm trò, đạo diễn ngồi sau máy quay từ cau mày đến không biểu cảm, sau đó cúi đầu, cuối cùng nổi lên thích thú.

Trong khoảng thời gian này ảnh đế Mộ Dung Linh cũng đến xem một lần, hắn đến đúng lúc Triệu Thanh Xuyên và Thủy Tuyền đang diễn cảnh con nhà giàu gặp cô ca kĩ thanh lâu.

Theo kịch bản là Triệu Thanh Xuyên trêu đùa vài câu, thế mà thằng nhãi này không biết lượng sức mình tự thêm râu ria, tay cầm lời thoại còn ôm lấy Thủy Tuyền.

Anh ta đọc xong đoạn này, lúc tôi ngoảnh lại thì khuôn mặt của ảnh đế đã đen như đít nồi rồi.

Lúc nghỉ ngơi thường thường Thẩm Lang chỉ làm hai chuyện: Học thuộc lời thoại, và cầm một quyển sổ ghi ghi chép chép.

Tôi hỏi anh ta: “Anh làm gì thế?”

“Viết code.”

Tôi không hiểu ý: “Viết code?”

“Nói đúng ra là đang tìm con đường cách mạng tự cứu lấy mình.” Thẩm Lang ngước mắt lên nhìn tôi: “Vừa nãy gọi cho cô một cốc trà sữa rồi đấy, chắc sắp giao đến nơi rồi, cô ra ngoài lấy đi nhé.”

“Ồ.” Tôi quay người định ra ngoài, ai ngờ vừa đến cửa bất giác quay đầu lại, phát hiện trong góc phòng chật hẹp ở phòng hóa trang có hai người, lại còn đứng trong bóng tối.

Là Mộ Dung Linh và Thủy Tuyền. Thủy Tuyền dựa vào tường, ngẩng đầu lên nhìn Mộ Dung Linh. Mộ Dung Linh chống tay lên tường, cũng cúi đầu nhìn cậu ta, ánh mắt sâu hun hút. Không biết Thủy Tuyền nói gì mà Mộ Dung Linh bỗng cúi xuống hôn lên môi cậu ta. Không thể ngờ được, tôi còn có thể tận mắt chứng kiến thần tượng nổi tiếng diễn trò tình ái, đột nhiên tôi không muốn đi lấy trà sữa nữa mà muốn ở lại đây xem trò vui.

Không ngờ Thủy Tuyền dùng sức đẩy ảnh đế ra, sau đó dáo dác nhìn xung quanh, hét về phía tôi: “Tiểu Nhất, cứu tớ với.”

Tôi: “?”

Trong truyện chẳng phải Thủy Tuyền e thẹn nửa chống cự nửa nghênh đón sao? Sao chi tiết này không ăn khớp gì thế?

Nhưng một khi Thủy Tuyền đã không muốn, tôi nhất định phải giúp cậu ta.

Vì vậy tôi bừng bừng khí thế đi tới, nói với ảnh đế: “Anh có biết tội quấy rối tình dục người khác sẽ bị bỏ tù không? Nghiêm trọng hơn sẽ bị tử hình đấy.”

Ảnh đế lạnh lùng nhìn tôi: “Bớt lo chuyện bao đồng đi.”

Tôi cười lạnh, quơ quơ điện thoại trong tay: “Nếu anh không đi thì tôi sẽ báo cảnh sát đấy.”

Ảnh đế bỏ đi, trước khi đi còn “trìu mến” nhìn tôi uy hiếp.

Đợi khi hắn đã đi xa Thủy Tuyền mới kéo nhẹ áo tôi nói tiếng cảm ơn.

Tôi thở dài, nhìn thẳng vào mắt cậu ta: “Cậu đã không thích sao lại không nói ra?”

Thủy Tuyền sửng sốt.

“Nhưng mà, trong lòng tớ thích anh ấy…” Cậu ta cố gắng giải thích.

Thật ư, thì ra Thủy Tuyền đã bắt đầu thích Mộ Dung Linh từ lúc này rồi.

Triệu Thanh Xuyên, anh đừng chối, anh thua rồi.

“Chuyện này không liên quan đến thích hay không thích. Cứ cho là cậu thích anh ta đi nữa, nhưng anh ta có những hành động xúc phạm cậu, cậu hoàn toàn có tư cách ngăn anh ta lại.” Tôi nói.

Thủy Tuyền nhìn tôi chằm chằm, trong nháy mắt đó, trong mắt cậu ta lóe lên tâm tình vô cùng phức tạp, phức tạp đến nỗi tôi khó có thể hiểu được. Mặc dù trông Thủy Tuyền có vẻ đã tỉnh ngộ, nhưng tôi rất sợ cậu ta lại quay về như lúc trước, hay ở trước mặt ảnh đế nói xấu tôi. Vậy nên tôi ngừng lại, xoay người rời đi, cầm cốc trà sữa quay về đoàn phim.

Buổi chiều diễn cảnh rơi xuống hồ nước, hoa khôi nổi danh kinh thành Thủy Tuyền trong vai ca kĩ thanh lâu Yên Liễu đang trên thuyền tiếp đãi phò mã của công chúa Trưởng Bình, sau đó công chúa Trưởng Bình rút kiếm lao tới, đạp phò mã xuống nước, còn cho Yên Liễu một bạt tai.

Chỗ này đáng lẽ chỉ đánh giả thôi. Nhưng trong truyện vì không ưa gì Thủy Tuyền nên Tô Vân Y biến giả thành thật. Cô ấy ra tay thật, nhưng lại cố tình NG* mấy lần, đánh cậu ta rất nhiều lần.

*NG (no good): Những cảnh phim phải quy lại

Triệu Thanh Xuyên lòng đau như cắt, sau đó lúc diễn đôi với Tô Vân Y cũng nhân cơ hội xuống tay độc ác với cô ấy. Mùa đông khắc nghiệt, Tô Vân Y còn đang trong kì kinh nguyệt, Triệu Thanh Xuyên không do dự đẩy cô ấy xuống hồ nước lạnh như băng.

Thẩm Lang chắc chắn sẽ không đánh Thủy Tuyền thật, thậm chí anh còn hận không thể để Thủy Tuyền đánh trả mình hai cái, nhưng tình tiết không thay đổi được như một bóng ma, lúc Thẩm Lang định đánh vào khoảng không, không hiểu tại sao Thủy Tuyền lại tiến lên trước hai bước, bàn tay của Thẩm Lang vừa hay nặng nề đánh lên mặt cậu ta.

Âm thanh lanh lảnh vang lên, tôi ngây người, Thẩm Lang cũng ngây người.

Đạo diễn La nhíu mày: “Cắt. Làm lại. Tô vân Y, tự dưng cô đờ người ra làm gì? Diễn tiếp đi chứ.”

Tôi run rẩy quay đầu lại, Triệu Thanh Xuyên thật sự đang đứng một bên hung ác nhìn Thẩm Lang đứng ở giữa sân.

… Toi rồi, có mười cái miệng cũng không giải thích được.