Quyển 6 –

Lượng chuyển chất dời thành công

Vân Hi cười khẽ, nắm tay thái hậu: “Nhi thần làm sao thành người tình cảm? Tâm không hổ cơ nghiệp tổ tông, hậu cung nhiều người thì nhiều thị phi. Như vậy không tốt lắm, sang năm tuyển tú, lần tới thì thôi. Như thế cũng bớt chút hao phí, cho nước cho dân cũng không là chuyện xấu gì!” Vân Hi im lặng một hồi, nhìn nét mặt bối rối của thái hậu, lại tiếp tục nói, “Nhi thần tất nhiên là biết, hậu cung phong phú đều không phải là vì thu nạp sắc đẹp tuyệt diễm. Hậu cung xưa nay vẫn có, được coi là căn cơ lâu dài và ổn định của hoàng thất. Nhưng nhi thần lại khó nói không bỏ được! Tổ tiên cũng có dạy, thời kỳ triều Phụng Nghi, hậu cung đông gấp mười lăm lần. Từ hoàng hậu, cho tới thị nữ thay quần áo, vạn người có thừa. Tổ hoàng đế từng than thở, Phượng Nghi tham lam hưởng thụ đến nước này, lẽ nào không mất nước? Bắt đầu từ triều đại khai quốc, số người trong hậu cung mỗi năm giảm dần. Nhi thần như thế, bất quá cũng là tuân theo lời dạy của tổ tiên thôi. Huống hồ lúc này chính sách mới đang mở rộng, quốc gia chọn lựa nhân tài không giới hạn trong đại tộc danh môn, cho dù là hàn sĩ nghèo hèn, phàm là có tài cán cũng không câu nệ thân phận. Nhi thần luôn chỉ cần có tài mà dùng, dưới chính sách mới, có phải hoàng thân quốc thích hay không đã chẳng còn quan trọng!”

Thái hậu lẳng lặng nghe hắn nói, không sai, nay thi hành chính sách mới, bần hàn nghèo khổ cũng có cơ hội. Cũng chính vì vậy, hoàng thân quốc thích vọng tộc các nơi luôn bất mãn. Triều đình mấy tháng qua vẫn giữ thái độ cứng rắn, nếu thấy không tuân theo, bất luận vị này cao quý ra sao đều dựa theo luật xử lý nghiêm khắc. Lúc này chờ thời cơ, khắp nơi lại tuyển tú đề bạt nữ nhi thế gia cũng không phải là chuyện tốt gì.

Thật ra thì Vân Hi nói rất hợp tình hợp lý, nhưng thái hậu làm sao không biết sự thận trọng của hắn? Nhất thời cũng cảm khái ngàn vạn, bà thở dài gật gật đầu: “Con có suy nghĩ này, thật là làm cho ai gia có chút không nghĩ tới! Nay mấy tòa cung viện ở Thọ Xuân Cung bên này, tất cả đều là người già, vườn hoa bên ngoài càng nhiều. Năm đó có bao nhiêu, ngay cả mặt tiên đế cũng chưa thấy qua? Ngẫm lại cũng thật là không có ý nghĩa!” Nhất thời bà lại đỏ mắt, “Nay thật sự là già rồi, thấy con nói vậy. Lải nhải cằn nhằn chọc người phiền toái! Thật sự là không còn dùng được.”

Vân Hi nghe xong thì trách: “Mẫu hậu đang tuổi thịnh, làm sao mà già. Trong mắt nhi thần, mẫu hậu vẫn còn như năm đó.”

“Hoàng thượng nay đã lớn, ai gia cũng rất yên tâm. Kỳ thật con nói cũng có lý, ai gia biết, cái đám trên triều kia ai có thể bớt việc? Ai cũng dựa vào, dựa vào rồi đẩy. Bàng quan, bỏ đá xuống giếng, ai cũng đều không thể khinh thường. Hoàng thượng muốn dùng bọn họ nắm bọn họ. Nào có một ngày bớt lo? Tiên đế hai mươi lăm tuổi đăng cơ, làm thái tử mười năm, đông cung đã chỉnh tề từ lầu. Như thế còn không yên lòng nửa khắc, tới cuối cùng cũng chưa dám thay đổi quy củ tổ tiên. Hoàng thượng nay bất quá cũng chỉ bằng tuổi tiên đế lúc đăng cơ, chúng đảng thượng vàng hạ cám trong mắt đều là lợi ích, nay công khai chính sách mới, bao nhiêu người nhìn hoàng thượng, lại nửa điểm không xuất hiện. Tiên đế năm đó bởi vì động võ với phía nam, cứ thế cả đám võ tướng có công trạng tất cả đều phong hầu bái tướng. Bọn họ hiện giờ cũng đã già, cầm không nổi đao thương nhưng cái vẻ kiêu ngạo lại càng lớn. Lúc trước hoàng thượng trị một Trần Thanh, những người giúp lão già kia không dám nói nửa câu. Nhưng ngoài sáng không kháng, ngầm không phục, tháng chín không phải xảy ra chuyện Cố Thành Hòa đó sao? Ai gia biết sự gian nan của con, nay hoàng thượng chỉ quan tâm triều đình, không cần để ý đến hậu cung. Ai gia ở đây ngày nào thì sẽ thay con trông coi ngày đó.” Thái hậu cười nhìn hắn, đột nhiên thấp giọng nói, “Tháng trước nói Lạc Chính Mịch tấu lên thỉnh cầu từ chức cáo lão! Hoàng thượng hẳn là đã cho phép? Lạc Chính Mịch kia từ lúc phong Hoài An Tư Mã cũng là cái chức ngồi chơi xơi nước. Triều đình bố trí mấy chức quan nhàn tản này đã lâu, không thể tin được hắn còn có phần tâm tư này thay triều đình suy nghĩ! Sang năm hắn giữ nguyên chức, đến kỳ hạn nghe nói hắn muốn chuyển nhà đến Cẩm Hương, muốn chuyên tâm xử lý chuyện hoàng thương.”

“Đúng là bởi vì chuyện Cố Thành Hòa hồi tháng chín mà nhi thần vẫn chưa ngộ ra. Cố Thành Hòa kia năm đó đất phong bất quá năm sáu trăm khoảnh, triều đình sớm đã phái người đo đạc vẽ lại, dùng hết mọi mánh khóe. Chỉ vì này mười mấy năm qua vẫn cường bá mà đạt được mấy ngàn khoảnh. Hắn sở dĩ dám làm đến nước này là vì muội muội hắn là cung nhân của tiên đế, thứ hai là vì đất phong hắn cách kinh khá xa.” Vân Hi vuốt mày, “Bảy tỉnh phía nam, hoàng thân quốc thích vọng tộc cũng có không ít, ngoài trừ Cố Thành Hòa này ra còn có Diệp gia, Diệp Vẫn Lương năm đó xuất thân An Dương, An Dương ở tỉnh Giang Đông tiếp giáp với tỉnh Miên Sơn, sau khi chết cũng được an táng ở cố thổ, con cháu sau đó cũng rời kinh về quê! Năm đó Diệp Vẫn Lương được truy phong Võ Thành Vương, sau khi hắn chết, Diệp Hách Ninh tiếp tục giữ tước vị, theo lệ thì giáng từ cấp Thành Vương xuống Quận Vương.

Nhưng tiên đế quý trọng công lao Diệp gia, cho Diệp Hách Ninh một cái chức ngồi chơi xơi nước, vẫn đặc biệt cho phép Diệp Hách Ninh giữ tước Thành Vương, thực ấp không thay đổi. Tháng chín năm nay Diệp Hách Ninh cũng đã chết, tới thế hệ con cháu của Diệp Hách Ninh thì không còn tư cách giữ tước Thành Vương. Lần trước, nội các cũng từng dâng sớ, Diệp Vẫn Lương kia chiến công hiển hách, thật là một lương thần, triều đình cũng khen thưởng con cháu ưu ái. Nhưng nghe nói sản nghiệp Diệp gia kia mấy năm nay tăng không ít, ngoại trừ An Dương thì mấy nơi liên quan đến Hương quận cũng đều chiếm rất nhiều.”

Thái hậu nghe xong, suy nghĩ một chút thì có hơi giật mình: “Như thế, con là muốn cho…”

“Lạc Chính Mịch tuy rằng xuất thân thương nhân, giao du giang hồ mấy chục năm, nhưng hắn làm đúng bổn phận, làm gì cũng có đạo lý. Năm trước, nhìn sản nghiệp buôn bán của hắn thì vô cùng rõ ràng ngăn nắp. Sản nghiệp này nay trải rộng mấy tỉnh phía nam. Người làm thuê ở điền nông cũng có không ít. Hơn nữa hiện tại Lạc Chính Khoan đang giữ chức môi giới cho hoàng thất. Lạc Chính Tân lại nhậm chức Hoài Nam thương hội. Như vậy, không phải so với chuyện triều đình trực tiếp phái giám sát tuần tra thẩm vấn càng dễ dàng hơn nhiều? Tuy rằng Lạc Chính Mịch không phải là quan chuyên quản lý, nhưng nếu giám sát ở địa phương thì nhất định là dư sức.” Vân Hi cười khẽ. Điểm ấy hắn đều nghĩ giống Phi Tâm. Mà thời cơ thì đã tới!

Thái hậu trầm mặc một lúc thì giương mắt nhìn hắn: “Lạc Chính Mịch kia khổ tâm kinh doanh như thế mới có ngày hôm nay. Cho dù chỉ là một chức quan ngồi chơi xơi nước cũng là một chức quan. Nữ nhi hắn lại mang long thai, nhưng hắn lại muốn về quê?” Thư này đến triều đình cũng đã được một thời gian. Lạc Chính Mịch kia trước đó đã có suy nghĩ này, thái hậu thật không ngờ.

“Thật ra thì chuyện triều đình, ai gia sớm đã không để ý tới. Bất quá gần đây có một số lão thần lại đây nói chuyện phiếm với ai gia. Con chớ để tâm!” Thái hậu tự thấy mình hơi lỡ lời, vội vàng nở nụ cười hạ thấp giọng. “Kỳ thật không phải là ai gia có thành kiến với Lạc Chính Mịch, mà là…” Nhất thời bà cũng nói không được nữa. Phi Tâm là một tay bà đề bạt. Cũng là vì điều này, bà mới cảm thấy không an lòng. Trước kia bà muốn chiếu cố Nguyễn gia, miễn cưỡng rất nhiều. Bây giờ không cần chiếu cố Nguyễn gia nữa, nhưng phải chú ý hoàng thượng. Lại sợ Quý Phi tính kế. Chuyện gì cũng nói đến thể diện, lại còn cấu kết với ngoại thần. Sợ là mang thai còn muốn phụ huynh vào triều!

Nhưng vừa nghe Lạc Chính Mịch muốn từ chức, thái hậu đột nhiên cảm thấy, có lẽ là chính mình cho tới nay đều nhìn sai Lạc Chính Phi Tâm. Nếu là Lạc Chính gia muốn vào triều, Lạc Chính Mịch dĩ nhiên là không chịu từ chức. Cho dù muốn trở về quê hương cũng sẽ đề cử con cháu mình đến kế nhiệm. Dựa vào địa thế Quý Phi hiện tại như mặt trời ban trưa, ở lại nhậm chức mới thuận tiện từng bước thăng chức. Nhưng bây giờ lại từ chức, trở về phía nam làm mật thám cho triều đình. Suy nghĩ một chút, Lạc Chính Mịch kia thật ra còn trung thành hơn một số quan to hiển vinh!

“Kỳ thật Phi Tâm sớm đã nói với nhi thần. Phụ thân nàng không có năng lực, cũng không muốn tung hoành ở quan trường. Bất quá là muốn tăng danh dự gia đình, từ bỏ tác phong thương nhân thôi.” Vân Hi nói. “Nhi thần luôn biết dùng người. Cũng không quản thân thiết mà chỉ cần có tài là tiến cử. Năm trước nhi thần mang Lạc Chính Anh về là do thấy hắn là người thành thật, lại có võ nghệ. Giữ ở điền nông thật ra là uỷ khuất hắn. Cũng không phải bởi vì hắn là thân thích của Phi Tâm. Hơn nữa Lạc Chính Anh cần rèn luyện nhiều hơn. Nếu hắn không cọ sát, tự mình sẽ không gánh được trọng trách. Nay Lạc Chính Mịch đã là hoàng thân quốc thích. Thay vì để hắn dây dưa ở trong quan trường, không bằng thi triển sở trường của hắn, làm chút chuyện cho triều đình.”

Việc buôn bán trải rộng khắp các tỉnh phía nam, vì triều đình mà làm tai mắt ở địa phương, phản hồi thái độ của hoàng thân quốc thích và dân chúng ở phía nam đối với chính sách mới. Thứ nhất là có thể rời xa tranh chấp đảng phái trong triều đình, loại trừ sự phòng bị cuối cùng của thái hậu đối với Phi Tâm. Thứ hai, bảo toàn một nhà Lạc Chính vinh hoa phú quý. Lại không cần dấn thân vào quan trường, ngày ngày sánh vai với âm mưu. Như thế mới là hạnh phúc lưỡng toàn!

Chuyện này, thái hậu nhất định có nghe thấy, cho dù bà đối với biểu hiện của Phi Tâm gần đây khá vừa lòng, cũng như với nhà Lạc Chính gia ở phía nam. Vân Hi không cần nói trực tiếp, chỉ cần mượn miệng của mấy lão thần, so với chính hắn nói thì tốt hơn nhiều!

Thấy thái hậu ra vẻ trầm tư, Vân Hi cũng có chút hoảng hốt, trong khoảng thời gian này thì không có bão táp gì cả, mà là yên lặng quan sát lượng tăng chất dời. Trong chuyện này, cẩn thận, lớn mật, kiên nhẫn đều thiếu một thứ cũng không được. Phi Tâm đang có thai, là thời cơ bắt đầu bước đầu tiên. Hơn hai tháng ngây ngô hồn nhiên đã làm cho thái hậu dần dần tiếp nhận diện mạo hoàn toàn mới của nàng. Tiếp theo cho phi tần xuất cung, mượn chuyện này mà thăm dò người nắm quyền Lâm Tuyết Thanh, quả nhiên nàng ta tạo ra tin đồn làm cho thái hậu phát hiện. Như vậy, thăm dò một người biến thành hai người, thái độ của thái hậu đối với việc này như thế nào là có thể chứng minh hiệu quả Phi Tâm khờ khạo mấy tháng ra sao.

Kết quả như Phi Tâm đoán, thái hậu không chịu tin, thậm chí khiển trách Lâm Tuyết Thanh. Đây là tất nhiên, theo mức độ sủng ái cũng tốt, mà theo địa vị thân phận cũng tốt, ưu thế của Phi Tâm đều rất rõ ràng. Trương Mỹ Nhân năm năm không được sủng, cho dù làm ra vẻ không để ý tới, sang năm cũng sẽ bị nội phủ đuổi ra cấm cung, chuyển đến biệt uyển. Phi Tâm căn bản không cần thiết đi đối phó với một người bé nhỏ không đáng kể như vậy. Không có động cơ, đương nhiên không đủ để tin! Cho nên lúc Phi Tâm xử lý Hoà Tần trước đó phải chuẩn bị bốn tháng, nhưng xử lý Trương Mỹ Nhân bất quá cũng dùng một tháng. Hơn nữa nàng cố ý đem hai tang lễ quá gần, chính là muốn người ta chú ý.

Nếu Lâm Tuyết Thanh bất động, Phi Tâm cũng sẽ không để ý tới. Nhưng nàng ta có hành động gì, để lộ tin tức đến tai thái hậu, kết quả có thể tưởng tượng được.

Mà cuối cùng, đó là tấu chương của Lạc Chính Mịch làm cho thái hậu hiểu ra, Phi Tâm căn bản không muốn cho phụ thân huynh đệ vào triều, càng không nghĩ tới để cho bọn họ lạm dụng chức quyền trên triều. Hắn và Phi Tâm đều hiểu được, thế gian này hạnh phúc nhất vĩnh viễn không phải là vương quyền! Cuộc đời này, bọn họ nhất định là đã đứng ở vị trí cao nhất, nắm giữ thiên hạ, khống chế sinh tử. Cũng đã định trước phải mưu mô, bụng dạ nham hiểm! Nhưng ít ra, âm mưu không hề mai một tình cảm, hai bên sưởi ấm cho nhau.