Quyển 5 –

Yến hội chẳng mấy yên bình

Yến hội chẳng mấy yên bìnhTheo thường lệ, các cung đều phải chuẩn bị lễ vật hoặc là tự mình tập hí khúc ca múa để góp vui, ai nấy đều nhiệt tình. Hôm nay đến tham dự, có thể nhìn ra, từ cách trang điểm và y phục cũng thấy phong phú mê mị. Trước kia hoàng thượng tương đối vừa ý thì cũng mạnh dạn thể hiện, Hoa Mỹ Nhân từng nhảy múa uốn éo như rắn mà thắt lưng cũng như bị chặt đứt.

Lúc ấy Phi Tâm cũng có mặt, nhìn thấy mà mặt đỏ như máu, bản thân thiếu điều muốn chạy trối chết. Bây giờ nàng luôn tịnh dưỡng ở Cúc Tuệ Cung, mọi việc không để ý tới, cũng không biết có phải ra vẻ hồn nhiên lâu ngày mà thấy vui thật, hay là cảm xúc thật sự, lúc này nhưng lại tuôn trào ra! Không phải vậy thì chính là diễn, thái hậu sao có thể dễ dàng lừa gạt. Thật ra thì không phải diễn trò, là nàng bất tri bất giác đã thành thật!

Bây giờ Đức Phi và Tĩnh Hoa Phu Nhân cùng nhau giám sát hậu cung, Đức Phi hiện tại thu lại cơn tức trong lòng, lúc nào cũng lựa ý hùa theo thái hậu. Hơn nữa hoàng thượng lúc này bận rộn muốn phát khùng lên, căn bản không đếm xỉa đến chuyện hậu cung.

Tinh Hoa đã sớm phân phó các cung chớ có ngồi lộn xộn, cứ theo yến tiệc lần trước là tốt rồi! Tiệc lần này cũng cho các cung có thời gian thể hiện, nhất thời lễ vật các cung đều được trình lên, hà bao túi hương tinh xảo, thi từ ca phú các loại đủ cả, ngoại trừ mấy thứ này thì các cung đều trình diễn nghệ thuật. Tĩnh Hoa Phu Nhân cũng bớt phóng túng lại, chỉ vỗ trống một đoạn ngắn. Nhưng nàng dù sao cũng là một người thông minh, lúc vừa bắt đầu thì đã đổi sam. Mặc trên người chính là loại gấm Phi Tâm tặng cho nàng, tay áo hoa sen tầng tầng như sóng vô hạn, vạt áo xoay xoay như mây khói. Lúc ấy hai ánh mắt Đức Phi bốc hỏa, mà dáng vẻ mọi người thì khác nhau! Phi Tâm tuy rằng không làm lão tăng ngồi thiền không di chuyển không động đậy như ngày trước nhưng vẫn biết mượn cơ hội này mà nhìn sắc mặt mỗi người.

Trước kia nàng không có hứng thú tranh đua, mà nếu có ý muốn tranh, ông trời cũng sẽ không cho nàng cơ hội, khiến cho nàng cảm thấy hết sức không thú vị! Hơn nữa sau khi Vân Hi đến thì cũng không biết là hắn chê nàng không thú vị hay là chuyện rượu nàng hứa hẹn trước đó, dù sao thì hắn cũng không để ý tới nàng. Từ lúc đi vào điện đến lúc ngồi xuống, nếu không phải nói chuyện phiếm với thái hậu thì cũng lười biếng xem ca múa trong điện, coi nàng như trong suốt vậy!

Hắn gạt nàng sang một bên, Phi Tâm như ngồi trên đống lửa. Nàng ngắm hắn mấy lần, thấy hắn vừa nói vừa cười nhìn Ngô Mỹ Nhân múa mắt đi mày lại. Phi Tâm vốn rất ảo não, lúc này sự vô lễ cũng có thể hiện rõ ra. Bây giờ nhìn đôi mắt quyến rũ của hắn mà ngọn lửa trong đầu cọ tới cọ lui muốn vọt ra, tay cầm ly rượu cũng run run. Nàng có phần giận dỗi, dường như cái gì sống nguội cũng muốn bỏ vào trong miệng. Một hồi Tú Linh thấy nàng ăn nhiều quá mức, lại tới thêm rượu cho nàng. Nàng nhìn ly rượu trái cây trong tay nhưng không uống, lại đổi một ly rượu trắng! Thường Phúc cũng không dám khuyên nhủ, chỉ đành đứng đấy trông chừng nàng. Nàng ở bên này không vui, xách cả bình rượu đổ ra tô, mượn rượi tưới buồn!

Ngô Mỹ Nhân múa hơn phân nửa thời gian, Lâm Tuyết Thanh lại cúi người lên trên điện, lặng lẽ ra ngoài cửa điện.

Phi Tâm cũng biết nhất định nàng ta có chuẩn bị, lại càng cảm thấy mình không có tài cán gì. Thật ra thì trước đó Phi Tâm cũng chuẩn bị, lúc ấy ngoại trừ muốn ủ một vò rượu ra thì còn muốn tăng can đảm múa một điệu. Nhưng khổ luyện mấy tháng, trước khi đến lúc thì vẫn còn nhút nhát, hôm nay thấy mọi người như vậy, càng thấy thẹn thùng!

Ngô Mỹ Nhân múa xong, một loạt thị nữ thái giám theo tiết tấu trong nháy mắt cất giọng. Ngoài điện đã vang lên nhạc khúc. Một nhóm chín vũ cơ áo trắng điểm xuyến hoa hồng, di chuyển như làn sóng, đang ôm lấy Tuyết Thanh tựa như tiên nữ từ trên cung trăng xuống! Nàng ta một thân áo lụa tuyết trắng, ống tay áo đính chuỗi thủy tinh óng ánh. Trên trán đeo vòng thủy tinh trong suốt, càng lộ vẻ mắt ngọc mày ngài! Phi Tâm nhìn sững sờ, lại liếc trộm Vân Hi, thấy vẻ mặt hắn cũng có chút ngẩn ngơ. Trong lòng chợt đau nhói. Ghen tị hóa ra là tư vị này. Nàng thật sự là hiểu rồi!

Phi Tâm nhìn một chút, mắt cũng ẩm ướt. Nhìn điệu múa lượn vòng kia, lướt qua thành áng mây lớn. Nàng cầm ly rượu, cong khuỷu tay đang muốn uống, đột nhiên cánh tay nàng run lên. Chén rượu không đổ vào trong miệng, mà toàn bộ đều đổ lên trên mặt. Nàng hoảng hồn bừng tỉnh lau mắt. Thường Phúc bên cạnh cũng đỡ lấy, thấp giọng hỏi: “Nương nương?”

Phi Tâm tiến lại gần bậc thềm. Bên này Tiểu Phúc Tử đỡ nàng mở lời. Tinh Hoa quay đầu lại nhìn nàng, mới vừa rồi thấy nàng bỗng nhiên rót một ly rượu. Tinh Hoa cho là nàng đã say rồi. Gần đây Phi Tâm ăn uống thả cửa, cho nên lần này đặc biệt phân phó cho nô tài đừng để nhiều rượu ở chỗ nàng ngồi, nhưng mà lại để rất nhiều trái cây tươi ngon cho nàng! Kết quả vừa khai tiệc, miệng nàng đã không nhàn rỗi. Ăn rồi lại uống rồi lại ăn, khiến cho Tinh Hoa càng nhìn càng vui. Quả thật là khác trước!

Vân Hi vừa thấy, thấp giọng nói: “Mẫu hậu cho nàng trở về đi, tránh cho một hồi say rượi đến phát điên, quấy rầy niềm vui của mẫu hậu.” Đợi Tinh Hoa phân phó xong, hắn đứng dậy đi qua chỗ nàng. Chư phi ngồi trên điện vừa thấy hoàng thượng đứng dậy thì cũng vội vàng đứng dậy theo. Tinh Hoa giơ tay, ý bảo mọi người tiếp tục vui vẻ. Nhưng Lâm Tuyết Thanh đang múa, thoáng chốc lại lung tung không có trật tự!

Phi Tâm liếc mắt. Thật ra thì nàng cũng không say. Chẳng qua là cảm thấy không còn mặt mũi nào. Thường Phúc vừa mới đỡ lấy thì nàng như muốn mượn dốc xuống lừa, muốn nhân cơ hội chuồn đi. Nhưng không ngờ lại có bóng người thoáng vụt qua, Vân Hi lại vọt tới. Phi Tâm bị hắn kéo tay, không thể không đứng dậy. Vừa nhấc mắt đã thấy hắn lườm nàng! Phi Tâm bị khiếp sợ, thiếu chút nữa không giả bộ được. Vừa định đứng dậy nói chuyện thì lại nghe hắn thì thầm: “Nàng dám tỉnh lại thử xem!”

Phi Tâm vừa nghe, lập tức nhắm mắt lại. Phịch một cái, cả người bỗng đảo về phía trước bất tỉnh. Nàng nghĩ không nên ngã về phía sau, ngộ nhỡ hắn không đỡ nàng chẳng phải là rất mất mặt?

Vân Hi nghiến răng nghiến lợi. Đã sớm đồng ý với hắn muốn đích thân chưng cất rượu, nhưng cái đồ nhát gan này đến bữa tiệc thì bắt đầu nơm nớp lo sợ. Hôm nay toi công tới thì thôi, còn làm ra cái bộ dạng ăn uống thả cửa, thứ gì cũng không liên quan tới nàng!

Vốn hắn cũng đã nghĩ xong, nếu nàng ngã về phía sau thì hắn sẽ đưa tay tóm ngực nàng cho nàng mất mặt! Nhưng nàng cũng coi như là thông minh mà ngã về phía trước, Vân Hi tức giận muốn đẩy nàng về phía Thường Phúc, nhưng kẹp cả buổi vẫn chưa ra tay! Ánh mắt hắn nhìn nàng chợt loé, hắn vòng qua hành lang bên góc điện, đi thẳng ra sau điện, lên liễn trở về.

Phi Tâm giả vờ nhắm hai mắt, ngửi thấy mùi đàn hương trên người hắn, đột nhiên bao nhiêu phiền muộn vì thiếu nước đều tan thành mây khói. Nàng nắm chặt y phục của hắn, hơi mở nửa con mắt, thấy hắn chống khuỷu tay như có điều gì suy nghĩ. Nàng vội vàng nhắm mắt lại, không nhìn hắn nữa. Đột nhiên cảm thấy trên đỉnh đầu nặng trĩu, bàn tay hắn phủ lên, không động đậy cũng không nói lời nào. Phi Tâm không khỏi mở mắt, giương mắt nhìn hắn cười với nàng, một nụ cười phong tình vạn chủng nhưng như từng cơn gió lạnh!

Mặt nàng nhất thời đỏ ửng, bất tri bất giác, tính tình nàng đại biến không còn là diễn kịch nữa, mà là nàng thật sự thay đổi! Trước kia nàng chưa hề biết, cũng sẽ không hiểu tâm tình. thế mà lúc này lại muốn tuôn trào ra! Nếu chẳng qua chỉ là diễn kịch, thái hậu làm sao có thể dễ dàng lừa gạt. Thật ra thì không phải là diễn, mà vô tình nó đã thành thật!

“Thần thiếp cũng chuẩn bị.” Phi Tâm hít sâu một hơi, thấp giọng nói. Nàng không muốn để hắn hiểu lầm nữa, cũng không muốn có hiểu lầm nào khác, “Rượu kia ủ chả ngon tí nào!”

“Trẫm biết nàng không chịu lấy, không phải là nó không ngon, mà là không đạt đến tiêu chuẩn của nàng!” Vân Hi vỗ về mặt nàng, khen ngợi một hơi, hắn kỳ thật biết rõ. Chẳng qua vừa rồi, hắn cũng có chút làm bừa thôi! Hoá ra giữa nam nữ khó khống chế tính tình nóng nảy như vậy, lúc nào cũng chui tới chui lui quấy nhiễu người!

Hắn vỗ về đầu nàng, đột nhiên còn nói: “Mấy lễ vật này, chỉ coi trọng tấm lòng, cũng không nhất định phải ưu việt! Người cho và người nhận đều có lòng cũng không sao!”

Nàng thật sự nhìn hắn, nàng cũng vừa học được!

×××××××××××××

Vào nội điện Cúc Tuệ Cung, Vân Hi liền bị Phi Tâm ấn đến phòng khách sau điện ngồi xuống. Hắn nhất thời không rõ tình hình mà nhìn nàng, nàng mím môi cười: “Thần thiếp chuẩn bị như vậy, vốn ngại trình ra. Mấy năm nay thần thiếp thật sự là tay nghề không quen, cho nên hoàng thượng nói rất đúng, hoàng thượng chờ một chút nhé!” Vừa nói vừa dẫn Tú Linh ra ngoài chuẩn bị.

Vân Hi nghe xong thì trong lòng không khỏi nhảy loạn một trận. Thấy nàng cười lui ra ngoài, nhất thời hắn nói nhỏ: “Không phải rượu sao?” Mới vừa rồi ở Liễm Diễm Điện, thấy nàng ngồi xuống không lấy cái gì ra, hắn cũng không lấy làm lạ. Nhưng hắn nhớ mấy tháng trước nàng từng đáp ứng với hắn, tự nhiên trong đầu nghĩ một chút. Mấy ngày đầu tháng tám, Phi Tâm lại đây thăm hắn mấy hôm. Có nàng ở đó, chuyện ăn uống của hắn cũng bình thường trở lại, nàng thấy hắn bận rộn cũng rất đau lòng. Nấu canh, hầu hạ hết sức thoả đáng, mấy ngày kia cũng vô cùng ngoan ngoãn, không còn động một tí là lại nói đến quy củ, chọc hắn tốn hơi thừa lời.

Hắn vừa hưởng thụ trong đầu, vừa không muốn nàng để người ta lời ra tiếng vào như vậy. Bây giờ cũng thật sự kỳ quái, trước kia nàng bắt lễ thì hắn liền đạp nàng một cước. Bây giờ nàng buông tay chân ra, hắn lại không nỡ, hơn nữa còn sợ nàng gây ra thị phi khiến nàng khó xử.

Bản thân hắn không muốn giả bộ, thật ra thì hắn biết, cho dù hắn giả bộ hư tình giả ý với đám nữ nhân kia, nàng cũng chắc chắn thông cảm, nhất định là nhịn được. Nàng sống ở hậu cung cũng có thể an toàn chút! Nhưng hắn chính là không muốn để nàng phải nhịn, cứ nghĩ nàng nhịn đến bực bội thì hắn cũng khó chịu theo!

Nhưng tiếp tục như vậy cũng không phải lâu dài. Trên đời làm sao có một đôi mệt chết mệt sống như bọn họ? Thầm nghĩ muốn thủ một chỗ cũng phải ngó trước ngó sau, phiền não không dứt! Nhất thời càng có chút chờ mong, một hồi lại nghe thấy bên ngoài có tiếng sáo, âm trầm nuốt trọn, hơn nữa điệu hát lại có chút thê lương, nghe thấy mà trong lòng lại dấy lên chua xót.

Mấy ngày này lại tấu ca khúc này, Vân Hi đang trách mắng trong lòng, bỗng nhiên mắt hơi đông lại, men theo tiếng chuông lanh lảnh bên tai, vòng theo sóng biếc mà đến!