Quyển 3 –

Nổi hứng đi chơi nơi đồng hoang thôn nhỏ

Cỗ xe chầm chậm tiến bước, trước mắt là một màu xanh mơn mởn rộng mênh mông, vùng Hoài Nam Hoài Đông mấy năm nay sản lượng gạo rất cao. Lúc này lúa đã nhổ mạ, một số đang trổ bông, một mùi hương thơm mát. Cẩm Thái bắt đầu từ triều Xương Long đã chú trọng thủy lợi, triều đình ngăn hồ dẫn nước, hai góc hồ Thanh Dương là một ruộng lúa mênh mông. Một số vùng đồi núi cũng có cây bông gòn, lá trà, giương mắt nhìn xa, một màu xanh mát đập vào mắt, khiến tâm trạng người sảng khoái hẳn.

Bàng Tín đi theo hướng chỉ dẫn của Liên Hoa, qua khỏi mẫu ruộng đó bèn thấy một làng nhỏ. Nghe Liên Hoa nói, nơi này là Trần Gia Trang, ruộng tốt vùng này đều là của Trần Gia Trang. Trang chủ mở nhiều cửa tiệm trong Bình Châu, là một phú hộ Bình Châu. Về điều này thì Vân Hi cũng có nghe nói. Qua khỏi Trần Gia Trang, đi thêm một lúc bèn đến vùng ven liên thông giữa sông Hoài và hồ Thanh Dương. Người ở đây gọi nó là Đông Vịnh Tử, bốn bề bắt đầu nhấp nhô bất định, có đồi núi nhỏ, ruộng đất thì nơi này một mẫu nơi kia một mẫu, vũng trũng có không ít ao hồ, có lẽ đây chính là Liên Gia Trang. Nơi này tui không có ruộng đất mênh mông, nhưng cảnh sắc rất tuyệt, có thể nói vùng vịnh này chính là một mương máng quanh co khúc khuỷu, một bên là sườn núi, đất bằng bên kia chính là ruộng, trên sườn núi cũng có ruộng, xa xa lại thấy một hộ dân. Đường ngày càng khó đi, xe ngựa đi cực chậm.

“Sắp đến nhà tiểu nhân rồi, phía dưới kia có ao của nhà tiểu nhân, có con cá trắm đen to thế này này. Tí nữa sai Bằng Tử bắt một con cho các đại gia nhấm rượu.” Liên Hoa vừa chỉ trỏ vừa nói, “Một chút xíu tiểu nhân sẽ ra ruộng mò ốc, mẹ xào lên thì thơm hết biết! ” Liên Hoa bỗng dưng lại cong mắt lên, cười híp mí nói, “Tối nay Bình Châu sẽ phong thành, hay các vị đừng về. Ở nhà tiểu nhân không ạ? Rẻ lắm đấy! ”

Phi Tâm trừng mắt nhìn con bé, tâm tư buôn bán của tiểu nha đầu này thật không phải tầm thường, đưa họ đến nơi núi sâu hẻm hốc này, nay còn ôm cả việc ở trọ nữa.

“Những chiếc lều bên đó dùng để làm gì? ” Vân Hi thấy thứ gì cũng mới mẻ, bất chợt chỉ vào chiếc lều cỏ và hỏi, “Có người sống ở đó à? ”

“Dùng để trông chừng bờ ao, có mấy đứa con nít hay nghịch. Canh me đến mò cá, thông ao để cá chạy xuống nhà chúng nó. Nên bây giờ phải dựng lều lên! ” Liên Hoa nói, nhích mông khỏi ghế ngồi, xích lại gần.

“Ngươi cũng từng mò trộm phải không? ” Vân Hi khẽ cười trêu.

“Tiểu nhân mới không thèm làm những chuyện này. ” Liên Hoa vẻ mặt chính nghĩa lẫm nhiên?, “Trần Gia Trang giành ruộng tốt, trong ruộng nuôi cả cua, đặt lưới chài cá chặn ngay cửa sông, lại còn chặn ngay bên ngoài gia trang chúng tôi, tất cả đều về đây gom cá. Như vậy thật không cam tâm, đều tại bọn họ mà ra. Qua hết quả núi này chính là kênh phía Đông hồ Thanh Dương, phong cảnh đẹp lắm. Phía Bắc hiếm khi thấy được cảnh như vậy. ”

Phi Tâm không thốt lời nào, Trần Gia Trang chiếm hữu ruộng tốt, cá cua chắc còn béo to hơn nhiều so với nơi này. Tuy ở đây nhìn thấy non nước, cảnh đẹp tuyệt vời nhưng trông nhà cửa thì đã biết ngay nghèo không biết bao nhiêu so với gia trang lúc nãy.

Một lát sau, trong vịnh đã có bóng người, đó là một người con gái chân đang đạp chiếc chậu sành đỏ sẫm, tay cầm sào dài, uyển chuyển lượn tới lượn lui giữa ngõ hẹp quanh co, Dưới sông đầy rẫy những củ ấu mọc dại, thỉnh thoảng cô lại cúi xuống nhặt rồi lựa những củ đỏ cho vào chậu. Chẳng mấy chốc, chậu đã được phủ thành một lớp.

Trên đầu cô đội chiếc lá sen làm mũ, mái tóc đen nhánh bóng mượt buộc sau lưng, tư thế uyển chuyển mà cũng rất phóng khoáng Lúc ấy cô ta đã nhìn thấy chiếc xe trên bờ, Liên Hoa cũng nhìn thấy cô ta, thò người ra gọi hỏi: “Kim Tử tỷ, có thấy mẹ của muội ở đâu không? ”

Cô gái được gọi là Kim Tử ngẩng đầu nhìn, vẫy vẫy tay: “Không thấy đại nương đến. Hoa Nhi lại vào thành rồi à? ”

“Vâng ạ, kiếm được một mối lớn nè! ” Phi Tâm không nhìn rõ mặt con bé, nhưng nghe giọng nói rất đắc ý, lại còn vỗ vỗ cửa sổ được trạm khắc hoa để khoe với người ta: “Nói với mẹ một tiếng là muội dẫn đệ đệ ra ngoài, tối về trễ một tí. ”

“Biết rồi! ” Cô gái đáp lại, người cũng dần xa dần theo dòng nước.

Vân Hi kinh ngạc nhìn quang cảnh này, đột nhiên nói: “Ngươi bảo đưa ta đến mò cá, sông này làm sao có thể chứa nổi con thuyền nào. ” Đây rõ ràng chỉ là rãnh sông, lại còn rất chật hẹp, khắp nơi mọc đầy các loại thực vật, làm sao có thể chèo thuyền. Hơn nữa, nhìn nơi này như vậy thì làm sao có người chèo nổi thuyền.

“Đi lên phía trước kia chèo được đấy. ” Liên Hoa đỏ ửng mặt mày, sợ Vân Hi bảo nó lừa gạt, trong khoảnh khắc ấy giọng nói đã không còn kiên định như thế nữa, lén nhìn Vân Hi, “Chèo được mà. ”

“Cái này chơi thế nào? ” Vân Hi nhìn bóng người đã trôi xa đó, trong lòng tự dưng nổi hứng, “Thuyền thì ta cũng ngồi chán rồi, ngươi dạy xem làm cách nào để điều khiển cái chậu này? ”

“Vâng được ạ. Nhà tôi có chiếc chậu to, chứa được những hai người! ” Liên Hoa nghe thế vội vàng gật đầu, lại bắt đầu huênh hoang, cao giọng nói: “Đại gia lái xe, ngừng đi, đến rồi. ”

Phi Tâm vừa xuống xe, một mùi thơm mát phà tới khiến tinh thần cô sảng khoái hẳn. Rãnh sông trước mắt dần dần bị che khuất bởi một màu xanh nõn. Đối diện là ngọn núi xanh rờn, ở giữa là những ao cá, xa xa có những sườn núi rải rác là từng hộ dân cư. Chốc chốc lại có những người dân trong lòng mang ủng đội đấu lạp*, nhìn thấy cỗ xe ngựa, ai nấy đều dòm ngó từ xa, chẳng dám lại gần, mãi khi thấy Liên Hoa, họ mới cúi đầu bắt đầu bận rộn việc của mình, có lẽ con bé không phải lần đầu kéo được mối làm ăn lớn.

“Ao này là của nhà tôi, tí nữa cậu có thể mò hoặc câu, tùy ý cậu, bắt được đều là của cậu hết. ” Liên Hoa xuống xe, cởi cả đôi giày đang mang giắt lên eo, chân trần dẫn họ đến phía ao, cho họ nhìn cá trong đó: “Ngài nhìn xem, có cá đấy, cá lớn, không lừa đảo! ”

Liên Bằng cũng nhảy xuống theo, thấp hơn Liên Hoa một cái đầu, chẳng mấy chốc nó đã xắn quần lên, tỏ vẻ như thể chỉ cần Vân Hi nói một tiếng mò cá thì sẽ nhảy xuống ngay!

Ao cá không lớn, diện tích chỉ khoảng mười mấy trượng, bên cạnh có một túp lều nhỏ, trên đó treo chiếc đèn lồng rách rưới. Bên ao còn cập một chiếc xuồng rất nhỏ. Một lát sau, Uông Thành Hải đã chân trước chân sau chạy đến, nhìn xung quanh rồi khẽ hỏi: “Công tử, xe này đặt ở đâu? ”

“Dẫn vào trong kia, hoặc là đậu bên cạnh bờ ao? ” Vân Hi chỉ vào túp lều nhỏ đó, “Liên Hoa, ngươi cho ta thuê túp lều đó được không? Tối nay ta sẵn canh ao cá giúp ngươi. ”

“Hả? Làm sao dám như vậy? ” Liên Hoa chỉ vào túp lều nhỏ đó, chỉ tay về phía trước, “Nhà tôi ở phía trước kìa, có nhà trống, tốt hơn nơi này! Nơi này tối đến ếch kêu lớn tiếng lắm, ngủ không được. ”

Phi Tâm nhìn nơi này, mặt mày tái mét. Túp lều này đừng nói chuyện to nhỏ, ngay đến cửa còn không có, chỉ đặt một chiếc chiếu rách. Lại còn tối om, không biết đã bám bao nhiêu bẩn trong đó. Mà đừng nói đến bẩn hay không, chỉ mỗi côn trùng đã không chịu thấu, lại còn ở vùng thôn dã, nhiệt độ thấp hơn trong thành, ở một đêm người đã mất nửa mạng trước rồi!

“Chàng, ở nơi này chơi một lúc, tối về có được không? Có lệnh thông hành, chắc sẽ không dám không cho vào đâu chứ? ” Phi Tâm kìm nén khá lâu, kéo vạt áo y khẽ nói.

Vân Hi quay lại mỉm cười, kéo Phi Tâm lại rồi nói với Liên Hoa “Ngươi cứ kiếm cái chậu to dạy ta cách chèo đã, túp lều ngươi cứ để mặc cho ta. Mất mát thì ta đền! ” Nói xong, ra hiệu với Uông Thành Hải, bản thân y thì kéo Phi Tâm đi về phía bên sông, “Chúng ta đi dạo xung quanh, không đi xa!”

Phi Tâm để Vân Hi dẫn đi, bên này cây cỏ xum xuê, váy cô dài và tay áo lại rộng, kéo kéo vén vén rất bất tiện. Liên Hoa vừa gật đầu, Liên Bằng vội vàng chạy sang dẫn đường, rất tinh mắt giẫm bằng cỏ phía trước. Bàng Tín lệnh cho thuộc hạ giúp Uông Thành Hải chỉnh lý xe ngựa, hắn thì đi theo Phi Tâm và Vân Hi từ xa. Mẫu ruộng trước mắt này không phân chia trang hộ, thỉnh thoảng có người đi qua đi lại. Nhìn thấy bọn họ đều mỉm cười thân thiện , đường càng đi càng hẹp, có đoạn đường chỉ là một khoảng cách giữa ao và rãnh sông, xe hoàn toàn không đi lọt nơi này.