Ngày hôm sau, Thanh Sanh thức giấc, liền náo loạn đòi ra ngoài. Có vẻ như là vô cùng kiên định, dùng đủ biện pháp, làm loạn, khóc lóc, giận dỗi đều đã dùng cả, cho đến khi Đoan Nhược Hoa cùng Trữ Tử Mộc không còn cách nào khác ngoài thở dài thỏa hiệp. Chỉ là lần này Thanh Sanh sống chết cũng không chịu mặc nữ trang, tâm trí giản đơn như thế, cho rằng bởi vì nàng mặc nữ trang, cho nên người qua đường mới xì xầm bàn tán nàng.
Trữ Tử Mộc đành phải sai người mang nam trang tới, trường bào xanh thẫm, hoa văn thủy trúc đơn giản mà tinh tế thêu nổi quanh tà trường sam, ngoại bào khoác ngoài, cổ áo cứng cáp dựng đứng nửa phân, đai lưng lục thủy quấn vài vòng, bên hông dắt ngọc bội trắng, tóc búi trên đỉnh đầu, cố định bởi một trụ ngọc. Thanh Sanh học theo Trữ Tử Mộc, bày ra phong thái cao ngạo, nâng cằm nhếch môi, đột nhiên không khỏi làm cho người đối diện phải ngưng thần. Phong phạm vương giả, nửa phần nhu nhược lãnh đạm nửa phần phóng khoáng phong lưu, không thiếu văn nhã tiêu sái, tư thái này làm cho Đoan Nhược Hoa cùng Trữ Tử Mộc không hẹn nhau mà cùng hắng giọng đảo mắt. Đi trong thành Dương Châu, ba công tử hoa phục ngọc quan đi với nhau, mỗi người một vẻ, đương nhiên là hấp dẫn biết bao ánh mắt của thiếu nữ. Thỉnh thoảng lại có túi thơm bay cùng khăn lụa bay qua đây, nhưng đều đáp xuống mặt đường. "Tiểu thư nhà ta có lời mời vị công tử này hàn huyên gặp gỡ...", một tì nữ mặt mũi thanh tú chặn trước mặt ba người, trên mặt nổi lên một rặng mây đỏ, ánh mắt sáng rỡ nhưng không dám nhìn thẳng, có vẻ như là đang nói với Trữ Tử Mộc. "Bổn công tử không rảnh!", Trữ Tử Mộc thu lại nụ cười, hừ lạnh một tiếng, cũng không thèm nhìn một cái. Nàng còn đang bận lấy ngân lượng cho Thanh Sanh mua kẹo đường. "Kia... vị bạch y công tử này thì sao?", tì nữ kia vẫn không bỏ cuộc, quay sang nói với Đoan Nhược Hoa. "Đa tạ ý tốt của tiểu thư ngươi", Đoan Nhược Hoa có chút mất tự nhiên, cười nhạt tỏ vẻ áy náy, lãnh đạm mà nhã nhặn nói lời từ chối. "Thế còn...", tỳ nữ khó xử nhìn Thanh Sanh đang đứng không quan tâm, nói được hai chữ đã thấy hai người bên cạnh ném đến nàng một ánh mắt sắc lẹm như muốn lập tức chặn lời. "Ngươi... ngươi... các vị có biết tiểu thư nhà ta là ai chăng?", Tỳ nữ bị cự tuyệt, nhất thời vừa khó hiểu vừa xấu hổ, khuôn mặt nhăn nhó đỏ lên. Đã cất lời mời mọc mà mấy người này không có vẻ gì là quan tâm, thực đáng giận. "Là ai thế?", Thanh Sanh lúc này mới chú ý, thuận miệng hỏi một câu, vừa hỏi vừa cầm kẹo đường đưa lên miệng ăn ngon lành. "Chi nữ của Thứ sử Dương Châu Chu Hỗ Xương, gia thế đệ nhất nơi này, tài lực bạc triệu, hơn nữa, tiểu thư nhà ta xinh đẹp không ai dám hơn thua. Có thể gặp mặt được tiểu thư nhà ta, đã không biết bao nhiêu người tìm đủ mọi cách, đều bị xua như xua vịt", tỳ nữ kia dương dương tự đắc kể lể. "Nha...", Thanh Sanh nghe được câu trả lời của nàng, nhưng cũng không quan tâm, cùng lắm là chữ từ tai này bay qua tai kia, xoay người bày vẻ làm nũng, "Ta muốn ăn mứt quả...", Vân Khuynh thở dài một hơi, lại vội vàng móc ngân lượng Trữ Tử Mộc vừa đưa ra, chạy tới bên kia mua cho nàng. Ba người coi tỳ nữ kia như là không khí, không nói không rằng né nàng, bước thẳng, để lại nàng ngây người như tảng đá, trợn mắt nhìn bóng lưng mấy người kia càng ngày càng xa. Bên bờ Nam Hạ, liễu rủ như màn nhung, hai bên bờ sông là hoa quỳnh nở rộ. Hoa quỳnh đất Dương Châu vốn đã nổi danh tứ xứ, là loại hoa Quỳnh đẹp đẽ nhất Chu Hướng. Nhụy hoa trắng nõn như được đính ngọc trai, cánh hoa cũng trắng nõn như tuyết, không một vết bẩn. Mấy người ngồi trong đình tạ bên bờ sông, nhàn nhã thưởng trà ngắm hoa. "Tương truyền có một vị thượng thần, từ thời Bàn Cổ đã chôn một khối mỹ ngọc trong thiên cung. Ngàn vạn năm sau đó, từ chỗ ấy mọc lên một loài hoa tinh khiết không nhiễm bụi, cành hoa, cánh hoa đều là một màu trắng không tì vết, giống như một khối ngọc. Lúc ấy Thiên quân cùng Thiên hậu vô cùng yêu thích loài hoa này, vẫn thường gọi là hoa Bạch Ngọc", Trữ Tử Mộc bắt đầu kể, xưa nay nàng luôn rất có hứng thú với mấy chuyện dân gian liêu trai chí dị. "Một lần, các thượng thần có yến tiệc, bát tiên nhảy múa, do sơ ý mà vải lụa đã chạm vào cánh hoa, làm một cánh hoa bay xuống nhân gian", Đoan Nhược Hoa nhấp nhẹ ngụm trà, hương trà dịu nhẹ thanh mát, nàng vô cùng hưởng thụ. Khí tức trong trẻo cao lãnh của nàng, nhìn qua có mấy phần tương tự với thượng tiên trong truyền thuyết, mà nàng cũng vốn vô cùng yêu thích hoa quỳnh. "Đất Dương Châu này, hoa quỳnh cùng với thược dược là hai loài hoa nổi danh tuyệt thế. Nếu hoa quỳnh thanh u xa cách, hẳn là ta yêu thích thược dược hơn. Thược dược, nổi bật không thể lẫn, hồng hương tán loạn, thiên tư lệ chất trời sinh", Trữ Tử Mộc trời sinh khí chất bá vương, đương nhiên là không vừa mắt vẻ đẹp của hoa quỳnh. "Nếu như hoa là người, thược dược hẳn sẽ là ngươi", Đoan Nhược Hoa đặt chén trà xuống, nhàn nhạt tiếp lời. "Sai rồi. Thược dược cũng như mẫu đơn, chính vì rực rỡ diêm dúa, nên cũng chịu ánh mắt người đời. Ta thà rằng làm hoa quỳnh, chẳng phải sẽ dễ chịu hơn sao?", Trữ Tử Mộc nâng chén trà lên, giọng nói trầm tư, liếc nhìn Đoan Nhược Hoa, thấy sắc mặt nàng hòa hoãn cũng không nói thêm gì. Dư quang dừng lại trên thân ảnh màu xanh bên bờ sông. "Thanh Sanh, ngươi thích hoa gì?", Đoan Nhược Hoa thấy Thanh Sanh chạy tới, khóe miệng ngậm một nhánh cỏ xanh, nhẹ giọng hỏi. "Cái này...?", Thanh Sanh giơ lên một cây cỏ đuôi chó, Đoan Nhược Hoa đón lấy, cười nhẹ, trong mắt hoàn toàn là ôn nhu hài hước đan xen. --- Mặt trời lặn đằng tây, tà dương nhạt nhòa bởi ánh sáng từ đèn đuốc cùng với ánh nến nổi lên, những hàng đèn lồng đỏ treo cao, khắp đường lớn phố nhỏ trong thành Dương Châu đều tràn ngập tiếng ồn. Tiếng rao hàng từ những sạp hàng bên đường, tiếng chào mời từ những tửu lâu tiểu quán, tiếng tiểu nhị mời khách, tiếng dân chúng đàm tiếu bàn luận, còn có tiếng những nữ tử thanh lâu chào mời. Ở một góc phồn hoa rực rỡ đông đúc là Lâm Lập thanh lâu, đệ nhất thanh lâu ở Dương Châu, tiếng tốt đồn xa, đồn đến cả kinh thành. Nữ tử Dương Châu xinh đẹp như hoa như ngọc, một thân y phục mỏng manh, tư thái yểu điệu ngại ngùng, liếc mắt đưa tình. Dải lụa mỏng manh lướt nhẹ trong gió, rơi trên vai Thanh Sanh. Nàng ngẩng đầu, bắt lấy dải lụa đưa lên mũi ngửi, vô thức mở miệng, "Thơm quá nha... Mộc mộc, nàng đánh rơi khăn lụa này, chúng ta đi tìm nàng trả lại...", Trữ Tử Mộc quay đầu, thấy có nữ tử đang đứng trên lầu hai mị nhãn như tơ nhìn xuống, nàng tựa trên lan can gỗ, dung nhan mị hoặc xinh đẹp, lộ một mảng da thịt tuyết trắng trước ngực. Cách đó không xa là thân ảnh trường bào xanh thẫm đang đứng ngẩn người, Trữ Tử Mộc rùng mình lạnh sống lưng một cái, sải bước tới hất dải lụa khỏi tay Thanh Sanh, ném xuống đất, còn tàn bạo dẫm lên. Cầm cổ tay Thanh Sanh một đường thoát khỏi, bực tức không che giấu. Vừa mới tìm mua mứt quả cho Thanh Sanh, lại đi nhầm vào "phố hoa". Xưa nay nàng cậy mạnh tùy hứng, rong ruổi khắp nơi, nhưng cũng chưa từng tới nơi này, nhất thời không tránh được mờ mịt. "Cái kia..", Thanh Sanh bị Trữ Tử Mộc không nói không rằng lôi đi, trong tay còn nắm một mảnh lụa, quay đầu nhìn lại. "Công tử, vào đây ngồi đi", nước sơn đỏ thắm viết trên bảng lớn, ba chữ "Bách Hoa lầu". Nữ tử đứng trước cửa, ai nấy y phục đều mỏng manh, nồng đậm mùi song phấn, kiều diễm như hoa. Một người đang kéo kéo đai lưng Đoan Nhược Hoa, làm nàng khỏi khỏi lúng túng, chiết phiến trong tay làm một vật gián tiếp, giữ khoảng cách với nữ tử kia. "Vị cô nương này thỉnh tự trọng", Đoan Nhược Hoa bắt đầu khó chịu cất tiếng, mùi son phấn rẻ tiền cùng với hương vị trần tục tầm thường này làm nàng cau mày. "Công tử vốn tới đây để tầm hoan tác nhạc, sao lại nói đến hai chữ tự trọng a", nữ tử thanh lâu xung quanh chen lời, cười khúc khích thích thú. Nam tử bạch y này bộ dạng thanh lãnh như tiên, lại bày ra bộ dáng e lệ né tránh, làm cho người ta thích thú. "Xem ra là một tên mới lớn, vào đi, tỷ tỷ không thu tiền nha", tú bà từ trong bước ra, nhìn qua có thể thấy tuổi cũng khá lớn, trên tay khoác một dải lụa sặc sỡ. Trước ngực đồ sộ đung đưa theo bước chân, cười híp mắt liên tục. Đoan Nhược Hoa bỗng nhiên cảm thấy bí bách không biết nên làm thế nào, nàng cũng chưa từng trải qua tình cảnh thế này. Bốn phía quay lại, kéo nàng vào trong. "Sao tư thái yếu đuối còn hơn nữ tử thế này", có người lên tiếng, nàng chỉ còn cách đợi Vân Khuynh đến giải nguy mà thôi. Vân Khuynh không tìm được Thanh Sanh, bây giờ mới để ý thấy chủ tử đang lâm nguy, vội vàng chạy tới che phía trước. Chúng nữ tử thấy một nữ tử huyền y từ đâu chạy tới chắn trước người bạch y nam tử, sắc mặt hung dữ không vui, lúc này mới không vui vẻ mà đi ra chỗ khác. Ngay cả Trữ Tử Mộc cũng tự lo không xong, dung mạo của nàng bây giờ hại chính nàng rồi, trong nơi hỗn loạn cũng không biết phải làm thế nào. Trong cơn giận giữ, thẳng tay hạ xuống một cái tát trên mặt nữ tử kia, để lại dấu bàn tay sưng phồng trên gương mặt phủ một lớp phấn son của nàng. "Nha, sao công tử lại đánh người thế này?", nàng kia vẫn chưa chịu bỏ cuộc, bám lấy nàng. "Cút ngay, nếu không đừng trách bổn... bổn công tử không khách khí!", Trữ Tử Mộc tàn bạo mắng, chết tiệt, dám chạm nàng, đúng là mắt chó không biết nhìn người. Bộ dáng thịnh khí lăng nhân của nàng cũng dọa sợ bốn bề tứ phía rồi, tự nhủ người này hẳn không phải hạng lương thiện, chùn bước tránh xa. Trữ Tử Mộc lúc này mới quay đầu ngó nghiêng, nhưng phía sau lại không có một bóng người. Xác định là Thanh Sanh đã biến mất, lúc này Trữ Tử Mộc mới càng ngày càng mất bình tĩnh. Nàng, xưa nay không sợ trời không sợ đất, lại chỉ sợ mất người kia. Bốn phía náo nhiệt ồn ã, mà nàng lúc này lại chỉ có thể nghe được tiếng tim mình đập thình thịch, cuồng loạn như trống trận. ---Hết chương 73--- Editor lảm nhảm: Bánh bèo thì người ta chê, soái một cái là bị bắt cóc vào thanh lâu rồi đấy thấy chưa Sanh ơi là Sanh huhu~~~