Phủ Bình Tân hầu, Tiết Trường Khánh chậm rãi lau đi vết máu sền sệt trên tay. Mà dưới chân hắn là một thi thể phụ nữ tư thế vặn vẹo kì quái.

 

Trình Ôn nhận ra gương mặt này, là thích khách Thập Thất Nương. Chỉ là gương mặt xinh đẹp lại tàn nhẫn kia lúc này đã phủ một lớp tử khí xám xịt, miệng mũi chảy máu, chết không nhắm mắt.

 

“Cẩm y vệ đang tìm kiếm nhân chứng và vật chứng trên đường, mấy ngày này sẽ đến phủ Ứng Thiên.” Tiết Trường Khánh đem khăn tay dính máu ném sang một bên, nói với một người quỳ co ro trong phòng, một người đàn ông cường tráng lưng hùm vai gấu, “Giết sạch bọn họ, chỉ cần có một kẻ còn sống, kết cục của Thập Thất Nương chính là ngày mai của ngươi!”

 

Đôi mắt ông ta âm hiểm, trong lời nói mang theo sát khí nồng đậm, khiến cho người đàn ông cường tráng kia cũng bị khí thế của ông ta áp đảo đến không ngẩng đầu lên được, chỉ cúi đầu đáp: “Vâng, chủ tử!”

 

“Còn ngươi nữa, mấy ngày nay ngươi làm rất tốt, lòng trung thành đối với Tiết gia, bổn hầu đều thấy rõ.” Tiết Trường Khánh lạnh lùng nhìn Trình Ôn, “Cẩm y vệ sớm sẽ tra đến Át Vân sơn trang, vì để không mất mát gì, sổ sách sẽ đưa cho ngươi cùng Trương Tấn Hà giữ. Còn về mẫu thân ngươi, không cần lo lắng, Trương Tấn Hà sẽ không rời nửa bước thay ngươi ‘tận hiếu’, ngươi cứ yên tâm hoàn thành nhiệm vụ ta giao!”

 

Trình Ôn sao lại không nghe ra uy hiếp trong lời nói của Tiết Trường Khánh chứ? Trên mắt lướt qua sự hoảng hốt, vội bày tỏ: “Trình Ôn thề chết đi theo hầu gia!”

 

Một người có điểm yếu mới dễ dàng khống chế, Tiết Trường Khánh đối với phản ứng của hắn rất mãn nguyện, gật đầu nói: “Chờ sóng gió đợt này qua đi, bổn hầu sẽ lập tức sắp xếp hôn sự giữa ngươi và Vãn Tình, tương lai nhất định sẽ đưa ngươi tiến đến trời xanh.”

 

“Vâng! Trên triều đình, vẫn hoàn toàn trông cậy vào hầu gia coi trọng!” Trình Ôn chắp tay hành lễ, tay áo rộng che đi sự mỉa mai trong mắt hắn.

……

 

Từ Quốc Tử Giám quay về nhà đã là giờ chính tuất tối, Khương Nhan bận đến quên cả ăn cơm, tâm tình lại thoải mái chưa từng có.

 

Trong tay nàng cầm túi bánh mè sẵn tiện mua trên đường về, vừa ngâm nga tiểu khúc vừa đẩy cửa vào nhà, Cách đình viện có thể nhìn thấy ánh nến thắp sáng trong sảnh, thiết nghĩ là Đậu tẩu trước khi đi thắp lên cho nàng.

 

Hai vị cẩm y vệ hộ tống nàng về đến nhà liền rời đi, Khương Nhan liền xoay người khóa cửa, đi qua con đường đặt bàn đá tròn và xích đu, đi xuyên qua vài cây trúc xanh trong tiểu viện, chuẩn bị bước lên bậc thềm bỗng nghe thấy tiếng một viên đá bay đến, loảng xoảng bên chân nàng.

 

“Ai?!” Đang cảnh giác, lại là một viên đá nhỏ rơi xuống bên chân nàng, không hề sai lệch, vô cùng chính xác.

 

Lần này Khương Nhan nhìn rõ rồi, hòn đá nhỏ này từ trên mái lăn xuống, mà giọng của kẻ đầu sỏ từ trên nóc nhà truyền đến, xuyên qua đêm lạnh, “Tại sao khuya như vậy mới về?”

 

Phù Ly?!

 

Nghe thấy giọng nói này, tất cả phòng bị của Khương Nhan đều biến mất, trong lòng càng mừng rõ hơn. Nàng lập tức cắn một miếng bánh mè chạy về trong sân, vừa ngẩng đầu nhìn, liền thấy Phù Ly mặc cả người áo giáp cẩm y vệ gọn gàng, không đội mũ quan, một chân xếp bằng, một chân gập lại ngồi trên mái nhà của nhà Khương Nhan. Vì đêm nay không sao không trăng, nên cả người hắn thành một chiếc bóng đen thăm thẳm, không biết tại sao lại lộ ra vài phần cô liêu.

 

“Ta về Quốc Tử Giám một chuyến...Còn chàng, chàng ngồi trên mái nhà nhà ta làm gì?”

 

“Ngắm sao.”

 

“Mắt chàng không bị gì chứ? Đêm nay mây đen che kín trăng, nào có sao cho chàng ngắm chứ?” Khương Nhan cười nuốt xuống ngụm bánh cuối cùng, trái phải quan sát một lượt, dang tay hướng về phía Phù Ly trên mái nhà nói, “Mang ta lên trên, ta ngồi cùng chàng.”

 

Phù Ly ôm đao Tú Xuân, trong giọng thanh lạnh lộ ra vài phần không tự nhiên: “Tự nàng lên đi.”

 

Khương Nhan trợn trắng mắt, đi đến một bên góc tường trong sân lục lọi một lúc, phí công đem một thang trúc. Nào biết vừa đặt xong thang trúc, Phù Ly vừa rồi còn đang vờ ngồi ung dung lại không chịu ngồi yên, lưu loát tung người xuống đất, một tay ôm lấy eo nàng vừa điểm chân một cái, liền tung người lên bức tường viện, lại dọc theo tường viện vài bước, đem nàng ngồi ngay ngắn trên mái nhà.

 

Bất thình lình mất trọng lực khiến cho Khương Nhan tim đập rối loạn, bên hông dường như vẫn có thể cảm nhận được vòng tay kiên cố của Phù Ly, đó là một loại cảm giác khiến người khác cảm thấy yên tâm. Nàng ngồi trên mái ngói lạnh lẽo cứng ngắc, trên đỉnh đầu là bầu trời đêm chỉ cần giơ tay ra là có thể với tới, cảm nhận được gió lạnh nhè nhẹ lướt qua tai, nàng cuối cùng cũng từ sự khó chịu khi mất trọng lượng mà hoàn hồn lại, trừng mắt hỏi Phù Ly: “Không phải bảo ta tự lên sao? Thang đã đem đến rồi, chàng lại ôm ta làm gì?”

 

“Vừa rồi làm như thế, chỉ là muốn nàng nói hai câu năn nỉ ta.” Cách màn đêm mông lung, bóng dáng anh tuấn của Phù Ly chìm vào sâu thẳm, dường như trông càng đẹp mắt hơn bình thường. Hắn thản nhiên nhận lấy ánh mắt như đao của Khương Nhan, ngồi xuống bên cạnh nàng, dùng giọng chắc nịch nói, “A Nhan hôm nay tâm tình nàng không tệ nhỉ.”

 

“Đúng vậy, rất tốt. Trước đó ta rất không thích Sầm tư nghiệp, cảm thấy ông ấy quá cổ hữu quá nghiêm túc, nhưng cho đến hôm nay ta mới hiểu ra: Hóa ra ông ấy vẫn luôn thương yêu chúng ta, chỉ là chôn giấu dưới vẻ bọc nghiêm khắc bên ngoài.” Khương Nhan chống tay ra sau người, xoay mặt nhìn Phù Ly, gấp áo có vài nếp nhăn, ngược lại khiến nàng có cảm giác xinh đẹp ủy mị.

 

Dừng chút, nàng khẽ giọng hỏi, “Chàng đó, tại sao tâm trạng không vui?”

 

Phù Ly ngẩn người. Hắn cho rằng bản thân giấu tâm sự rất tốt, không ngờ vẫn không thể thoát khỏi con mắt của Khương Nhan.

 

Cũng có thể đây chính là sự ăn ý hiểu nhau.

 

“Mỗi khi tâm trạng chàng không tốt, sẽ thích một mình ngơ ngẩn ngồi trên cao.” Thấy hắn không nói, Khương Nhan cười nói, “Có chuyện buồn gì, có thể nói cho Tiểu Khương đại nhân ‘trời sinh xinh đẹp động lòng người, người đẹp miệng ngọt, tính tình hoạt bát, lại tài hoa xuất chúng’ nghe không?”

 

Trong mắt Phù Ly lộ ra ý cười nhàn nhạt. Khương Nhan ở đây sẽ luôn có cách giúp hắn xua đi sương mù, mây tan trăng sáng.

 

“Đêm qua, Mạnh đại nhân lệnh ta lấy tội ‘tham ô không làm tròn chức trách’ để tra khám Hàn Tây đại học sĩ ở Văn Uyên Các. Nhưng lúc ta cầm lệnh tra khám của Cẩm Y Vệ đến Hàn phủ, thứ nhìn thấy lại là một tòa tiểu viện rách nát cũ kĩ...” Nói đến đây, hắn đưa mắt nhìn đình viện của Khương Nhan, nâng cằm nói, “Chính là lớn như gian viện này của nàng, chỉ có bốn bức tường, chứa đầy mười mấy già trẻ lớn nhỏ.”

 

Đường đường là đại học sĩ ngũ phẩm, lúc ra nghênh tiếp Phù Ly còn chưa kịp đổi quần áo, chỉ khoác thường phục rửa đến bạc màu, lúc chắp tay thi lễ với Phù Ly cũng không dám giơ cao cánh tay, sợ sẽ lộ ra vết rách dưới nách. Phu nhân ông cũng chỉ mặc váy vải thô, đôi tay thô ráp như lớp gỗ sần sùi, đứa con mười tuổi của Hàn gia đến cả đôi giày đàng hoàng cũng không có, lộ ra ngón chân ở lỗ giày rách...

 

“Nhà quan thần nghèo như thế, Mạnh đại nhân lại định cho người ta ‘tội tham quan’.” Phù Ly nói đến lời này ngữ khí rất bình tĩnh, lại hệt như đang kể chuyện của người khác, sắc mặt chìm trong màn đêm thâm trầm, nhìn không rõ. Nhưng không biết tại sao, Khương Nhan lại cảm thấy tang thương.

 

“Xem ra là Mạnh Quy Đức có xích mích với Hàn đại nhân, có ý muốn làm khó mà cưỡng ép tội danh rồi.” Làm quan vài tháng, Khương Nhan đối với trò ngươi lừa ta gạt trong triều cũng có chút nhận thức, lăn lộn qua lại cũng chỉ là vài thủ đoạn như ‘vu oan hãm hại’, ‘kết bè kết phái’...

 

“Thế chàng...có theo lệnh tra Hàn đại nhân không?” Khương Nhan bất giác ngồi thẳng người, chậm rãi hỏi.

 

“Không, ta dẫn các huynh đệ quay về.” Phù Ly nói, “Công nhiên kháng lệnh, đình chức nửa tháng.”

 

Khương Nhan hồi lâu không nói, đau lòng vô cùng.

 

Phù Ly lại quay đầu nói: “Trà của Mạnh phủ thật khó uống.”

 

Người này vẫn luôn là mạnh miệng mềm lòng, có ngạo khí cũng có ngạo cốt, với tính tình bất khuất, không muốn thua ai, gì cũng muốn giành hạng nhất, bị đình chức nửa tháng trong lòng ắt hẳn không dễ chịu, cho nên mới đêm hôm khuya khoắt trèo lên mái nhà nhà nàng để giải buồn.

 

Nhưng Phù Ly có làm sai gì chứ? Hắn chỉ là giữ vững đạo nghĩa trong lòng mà thôi.

 

Nghĩ như thế, Khương Nhan rất muốn hỏi hắn một câu: Có hối hận khi chọn làm cẩm y vệ không?

 

Nhưng suy nghĩ vừa thay đổi, câu hỏi này thật sự không có ý nghĩa: Bất kể là văn thần hay là võ tướng, chỗ nào đều có bóng tối và ánh sáng cả, giống như trong màn đêm tối tăm vẫn sẽ có ánh lửa như đuốc của vạn nhà vậy.

 

“Phù Ly, chàng vẫn còn nhớ lúc loạn chiến ở Sóc Châu không, chúng ta lúc ấy trong cảnh trốn nạn chật vật lại gặp một thai phụ kia không?” Khương Nhan dịch đến gần Phù Ly, khuỷu tay nàng chạm vào khuỷu tay hắn, lại thuận thế quay đầu, dựa đầu lên vai hắn, tiếp “Khi ấy ta hỏi chàng ‘Cứu không’, chàng chỉ nói một chữ.”

 

Cứu.

 

Dường như chìm đắm vào chuyện cũ, thân người Phù Ly dần thả lỏng, đưa tay ôm lấy vai Khương Nhan, thấp giọng nói: “Nàng nhớ rõ những chuyện kia như thế, chẳng lẽ khi ấy đã thích ta rồi sao?”

 

Hắn áp giọng thật thấp, gợi lên sự quyến rũ không tên.

 

Khương Nhan phì cười nói: “Có lẽ thế chăng. Khi ấy ta đã cùng chàng đấu hơn nửa năm rồi, đó là lần đầu tiên cảm thấy chàng cao lớn, đáng tin cậy như thế. Tiểu Phù đại nhân của chúng ta trước giờ vẫn luôn nói đạo lý, có ngạo cốt, trong tay dù cầm đao nhưng trong lòng vẫn rất nhân từ...Trong lúc khó khăn phải tu dưỡng nhân đức, trong lúc thuận lợi cần giúp đỡ thiên hạ, ta cảm thấy chàng làm như thế rất đúng.”

 

Nói xong, trên đỉnh đầu không đáp, chỉ là cánh tay đang choàng vai nàng lại siết chặt hơn.

 

Khương Nhan chờ hồi lâu cũng không thấy hắn trả lời, bất giác muốn ngẩng đầu nhìn sắc mặt hắn, hỏi: “Chàng sao không nói...”

 

Lời còn chưa nói xong, Phù Ly đưa tay đem đầu nàng ấn vào vai mình, cánh tay khác có chút không tự nhiên che mũi, hắn giọng dối lòng nói: “Bỗng nhiên nói lời ngon ý ngọt, chắc chắn trong lòng làm chuyện xấu xa.”

 

Một trận gió thổi đến, làm mờ đi đôi mắt. Khương Nhan giãy giụa đứng dậy, nhìn gương mặt nghiêng của Phù Ly chìm trong đêm, thấp giọng cười hỏi: “Chàng xấu hổ sao?”

 

Phù Ly đưa tay che mắt nàng, không để nàng nhìn thấy vành tai đỏ ửng của mình.

 

“Ôi chao, chàng che mắt ta làm gì? Buông tay ra!” Khương Nhan không chịu thua, cố gắng kéo tay Phù Ly đang che mắt mình ra, hai người ở trên mái nhà ầm ĩ hồi lâu, quên đi toàn bộ buồn bực lo lắng của những ngày gần đây, nhẹ nhõm cả người.

 

Nào ngờ, chuyện ngoài ý muốn lại phát sinh vào lúc này.

 

Trong bóng đêm, khóe mắt Phù Ly nhìn thấy một chút hàn quang phát ra từ sau mái nhà đối diện – một người tập võ luôn rất nhạy cảm với ánh sáng lạnh lẽo này! Ý cười trên khóe môi bất giác cứng đờ, hắn dường như lập tức phát giác ra nguy hiểm, thấp giọng quát một tiếng “Cẩn thận”, thuận thế đẩy Khương Nhan ra!

 

Phập một tiếng, mũi tên bỗng xé gió mà lao đến!

 

Khương Nhan còn chưa kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì liền bị Phù Ly đẩy ngã, dường như cùng lúc đó, một mũi tên lướt qua chóp mũi nàng, mà nàng nhất thời mất đi cân bằng, lập tức thét lớn lăn xuống mái nhà!

 

“Khương Nhan!” Phù Ly giẫm lên ngói sứ nhanh chóng lao đến, ngay lúc Khương Nhan ngã xuống mái nhà đưa tay bắt lấy tay nàng.

 

Khương Nhan theo quán tính rơi xuống bị kéo lại khiến cổ tay nàng phát đau, dường như muốn trật khớp, đứt ra vậy! Nàng cắn răng hừ một tiếng, cơ thể treo giữa không trung không ngừng lắc lư, run rẩy nâng mắt nhìn, trong mắt Phù Ly ngập tràn sợ hãi, gân xanh nổi lên trên cổ, giọng nói trước giờ thanh lạnh trầm ổn phát run, gằn từng chữ một: “Giữ chặt ta!”

 

Nói rồi, hắn hướng về chỗ ở của mình quát: “Có thích khách! Đậu Chính đâu?!”

 

Thích khách đang nấp trong bóng đen ở mái nhà đối diện không từ bỏ, lại bắn vô số tên đến, từng tên đều là muốn lấy mạng hai người! Con ngươi của Phù Ly co rút, tùy ý tung người lăn xuống mái nhà chắn đi hai mũi tên kia, nhanh chóng trong không trung điều chỉnh tư thế, ôm cả người Khương Nhan vào lòng!

 

Cùng lúc đó, giáo úy canh gác trong phủ Phù Ly bị kinh động, lập tức cầm đao đuổi theo.

 

Rầm một tiếng vang lên, hai người ôm nhau ngã vào trong sân, cho dù Phù Ly bảo vệ nàng rất tốt nhưng sau đầu cùng sống mũi của Khương Nhan vẫn đau đớn, cảm giác mất trọng lực mãnh liệt cùng hoảng sợ giữa ranh giới sống và chết dọa nàng thở không nổi. Chỉ mở mắt, trong cổ họng như bị ai đó bóp chặt không cách nào thở nổi. Phù Ly khó khăn trở người đứng dậy, vỗ vỗ mặt nàng, hoảng hốt gọi: “A Nhan, nàng không sao chứ? A Nhan!”

 

Cái vỗ kia ngược lại gọi tỉnh thần trí của Khương Nhan, nàng lập tức ho vài tiếng, há to miệng thở dốc, còn chưa thuận khí liền từ trong lòng Phù Ly đứng dậy, sợ hãi hỏi: “Đè đau chàng rồi phải không? Vẫn ổn chứ? Có đau không?”

 

Phù Ly không đáp, chỉ chăm chú nhìn nàng, trong mắt vẫn còn sót lại vài phần sợ hãi. Hắn bỗng ôm lấy nàng, dùng cả người gắt gao ôm lấy, hơi thở hơi run, khàn giọng nói: “Không đau, nàng không sao là tốt.”

 

Lòng Khương Nhan còn sợ hãi, vành mắt ửng đỏ, hai tay run run ôm lấy Phù Ly.

 

 

Một khắc đồng hồ sau, trong phủ thiên hộ.

 

Đậu Chính trình một chiếc cung tên, cúi đầu nói với Phù Ly: “Thích khách chạy rồi, thuộc hạ thất trách, chỉ ở góc tường đường bên nhặt được vật này.”

 

Phù Ly nhận lấy cung tên vuốt ve một lượt, trầm giọng hỏi: “Có nhìn thấy rõ dung mạo của thích khác không?”

 

Đậu Chính đáp: “Trời tối, không nhìn rõ, chỉ là nhận ra một cao tầm bảy thước*, một tên vô cùng cường tráng, cao hơn chín thước.”

 

(* Cao tầm 170 cm, 1 thước khoảng 24,2cm)

 

“Ám sát...” Không biết nghĩ đến gì đó, đôi mắt Phù Ly chợt lạnh, vội nói, “Lập tức cho người đến trước tiếp ứng tra rõ vụ muối lậu của Lưu tổng kỳ, cần phải đảm bảo bọn họ còn sống lấy chứng cứ về!”

 

Mà mệnh lệnh này vẫn là chậm nửa bước, mùng một tháng tám, Lưu tổng kỳ lấy được bằng chứng trở về, tổng cộng bảy cẩm y vệ bị tập kích, cả người cùng vật chứng ngã xuống sườn núi, không ai sống sót.