Duẫn Ngôn ăn uống xong liền theo chỉ đạo của hệ thống ngồi khoanh chân trên giường, nghe hệ thống giảng qua một chút kiến thức.

[Trên cơ bản, hơn 7 tỷ người cùng động vật và thực vật đều nhiễm virus.

Thứ này gây đột biến trong gen của con người, tạo nên tiến hoá.

Chính vì vậy mà có tỷ lệ thành công và thất bại.]

"Như làm một thí nghiệm, vũ trụ muốn xem ý chí sinh tồn của con người à"

Hắn đùa một câu rồi mau chóng tập chung vào công việc chính, cố gắng theo cách lần trước được hệ thống chỉ dẫn, hít vào thở ra một hơi rồi sử dụng hai trăm phần trăm độ tập chung của mình vào việc tịnh tâm.

Thế mà cứ ngồi như vậy từ sáng đến chiều, đem cái kháng virus nhập môn chuẩn bị vào cấp 1.

"Mẹ, quá tốn thời gian!"

Duẫn Ngôn lầm bầm, chả biết trong khoảng thời gian vài tiếng hắn rơi vào cõi hư vô đó thì đã có gì xảy ra, mà cơ thể nhơm nhớp bốc mùi hôi nồng nặc như mùi thịt đã phân hủy.

[Ký chủ hãy cố gắng, sắp tiến tới cấp 1!]

"Nghe rõ hơn này, thính thế này mà ở thế giới thực thì hẳn tao sẽ nghe được nhiều chuyện thú vị để tám với mấy bà thuê nhà"

Vui vẻ tiến vào nhà tắm tẩy rửa sạch sẽ, trong khi những người còn sống chỉ được lau qua người thì hắn nhảy luôn vào nước có virus để tắm.

Nhưng thế thì sao chứ, có hệ thống thì hắn thật sự chẳng lo bị biến thành xác sống.

Nó cần hắn, hắn cũng cần nó đôi bên cùng lợi dụng nhau, bên nào biến mất thì một bên thiệt, hệ thống hãm hãi hắn thành xác sống thì cũng xác định là cả chục năm nữa nó cũng không đạt cấp một trăm để hoá thực thể.

Vừa mặc xong cái áo, liền có tiếng gõ cửa truyền đến.

Hắn mệt mỏi lết thân ra mở, đập vào mắt hắn là Ninh Truy Thục, kẻ không làm gì hắn nhưng vẫn bị hắn ghim.

Thân là một nam nhân bình tĩnh và thân thiện.

Không một lời liền đem cái cửa cắt ngang lời của anh rể, không nhân nhượng đem nó đập thằng vào bản mặt khó ưa của hắn.

[Đó là nam chính đó kí chủ..]

"Tao chỉ trả thù hộ thân chủ thôi, đem ta nhốt vào cái hầm thời phong kiến đó rồi tra tấn.

Thân chủ chết rồi, là ta mạng lớn nên mới không đi đời nhà ma"

[........] kí chủ nói gì cũng đúng, tên nam chính kia lên đây định giết người thủ tiêu hay gì mà tự nhấc tấm thân ngọc ngà của mình lên đến tận đây thế này.

"Duẫn Ngôn, chúng ta nên nói chuyện một chút"

"Không có gì để nói, đi yêu đương với chị tôi đi anh rể".

Nhanh mà không có q????ảng cáo, chờ gì tìm ngay ~ ????????????????????????U????E N.????n ~

Duẫn Ngôn mặc kệ gã vẫn kiên nhẫn đứng ngoài gọi.

Mặc dù hắn đói meo nhưng mà phải đối mặt với nam chính hắn liền cảm thấy ăn không ngon, sợ chưa nói gì đã bị chém một phát rồi về với ông bà tổ tiên.

Đây là phạm vi hoạt động của nam chính đó nha, tốt nhất không nên dây vào là ổn nhất chứ tên Truy Thục đó có hào quang nhân vật chính, hắn có xách dao ra chém gã thì cũng như không, chết sao được.

[Kí chủ định nhịn đói à? Ta nghĩ nam chính không định buông tha cho ngươi đâu]

"Kệ hắn, ta không sợ"

Duẫn Ngôn lấy cái bánh mì trong kho hệ thống ra gặm, bữa nào hắn phải tìm cho bằng được hộp sữa đặc mới được.

Bánh mì chấm với sữa ông thọ mới là cực phẩm, hàng hiếm trong mạt thế đó nha!

"Duẫn Ngôn, chúng ta nói chuyện một chút đi"

"Mơ đi nhá, anh định làm gì, sợ tôi cướp lại chị gái nên tính thủ tiêu à.

Mơ đi nhá, ông đây không có hứng lái máy bay!"

Duẫn Ngôn nói vọng ra, cho dù hắn yêu thích nữ nhân băng sơn giống Tuyết Nhi đi nữa thì hắn cũng không thèm cướp nữ nhân của nam chính.

Trước đây khi hắn còn đi học có quen được với một đại tỷ lớp trên, vị này dù không sắc xảo như Tuyết Nhi nhưng đối với hắn liền không có kiểu vì tình yêu chân chính mà mà đến em trai cũng không cần.

Tiếc là về sau khi ra trường hắn mất liên lạc, mất tiêu một người luôn cho hắn ăn chực.

Truy Thục lúc mới gặp lại lần thứ quả thực định đem Duẫn Ngôn thủ tiêu, nhưng hắn nhận ra nam nhân này thế mà không bám lấy Tuyết Nhi như ngày trước.

Nên quyết định nói chuyện để dìm chuyện trước kia, quá khứ thì nên để nói trôi đi không nên rước thêm thù hận

"A, hình như hôm qua tao thấy dưới bếp có lọ sữa ông thọ!"

[...........] nó ba phần mệt mỏi, bảy phần bất lực nhìn kí chủ đứng phắt dậy.

Vì đồ ăn mà quên tính mạng, kí chủ của nó đúng là có một không hai

_______________Hết chương 13________________.