Edit: Thố Lạt (Cỏ Chymte)

"Da da da da, da da da..." Từ sau khi nhận điện thoại của Mộ Thiên Ca, tâm tình của Diệp Niệm Sênh luôn rất tốt, đôi khi ngân nga vài khúc nhỏ.

"Anh trai em đang nằm đây đáng thương như vậy, em lại còn vui như thế, em nói em..." Hoắc Phàm tỏ vẻ kiêu hãnh.

Diệp Niệm Sênh trừng mắt, "Không phải em đang chúc mừng anh sống sót sau tai nạn sao." dứt lời, cô nở một nụ cười đẹp ngọt ngào.

Lúc này chuông điện thoại của Diệp Niệm Sênh vang lên, "Mẹ em". Cô ra hiệu cho Hoắc Phàm đừng lên tiếng.

"Sênh Sênh, mẹ và mợ con đang uống trà với nhau. Nghe nói ghi chép của khách sạn cho thấy con đã đến Bắc Kinh."

"Vâng ạ, mẹ, con đi Bắc Kinh có việc." Khách sạn Khải Lệ là khách sạn dưới quyền của cậu Diệp Niệm Sênh, Diệp Niệm Sênh đương nhiên là VIP cao cấp trong đó, nên cô không hề kinh ngạc với chuyện mẹ và mợ cô biết cô đi Bắc Kinh.

"À, khi nào thì trở về." Diệp Niệm Sênh chỉ nghe thấy ở đầu dây bên kia, mẹ Diệp thần thần bí bí nói: "Mẹ và mợ con đã tìm được cho con một người rất tốt, chàng trai đó, tốt nghiệp ở Mỹ, bây giờ đang tiếp quản việc làm ăn của gia đình, nhân phẩm không tệ, các con nhất định hợp nhau."

Sau khi nghe xong, trên trán Diệp Niệm Sênh hiện ba vạch đen, gần đây lần nào mẹ gọi điện tới cũng quan tâm đến chuyện lớn của cô, không thì, trực tiếp bắt đầu sắp xếp cho cô đi coi mắt.

Diệp Niệm Sênh không nói lời nào, trái lại Hoắc Phàm thấy vẻ mặt không còn gì để nói của cô, đã đoán được bảy tám phần, đứng một bên cười trộm.

Diệp Niệm Sênh trừng mắt với Hoắc Phàm, sau đó nghe thấy mẹ Diệp nói tiếp: "Chàng trai kia tên Triệu Đức Trụ, bộ dáng tuấn tú lịch sự..."

Diệp niệm Sênh vội ngắt ngang: "Triệu Đức Trụ??? Mẹ, vậy con đổi tên thành Hầu Đức Châu (hold trụ) [chú thích tác giả, có nghĩa là giữ vững] được rồi."

Hoắc Phàm nghe xong không nhịn được cười, Diệp Niệm Sênh vội nói: Mẹ, con còn có việc bận, cúp máy trước, tối nay gọi lại cho mẹ."

Cúp điện thoại, Diệp Niệm Sênh xoa tay, tức giận hô to với Hoắc Phàm đang nằm trên giường cười trộm: "Hoắc Phàm, không được cười."

Hoắc Phàm thấy cô giận đỏ mặt, liền cuống quýt vẫy tay nói: Được được được, anh không cười nữa. Em cũng không được bắt nạt anh, anh là người bệnh."

Diệp Niệm Sênh nghĩ lại cũng đúng, thấy trán anh vẫn cuốn băng, tạm tha cho anh một lần, không ngờ Hoắc Phàm lại cười nói thêm: "Anh không hold được đâu."

Lần này đã hoàn toàn chọc tức Diệp Niệm Sênh, "Hoắc Phàm, anh thật sự rất phiền." Nói xong cầm gối, ra sức đánh anh một trận, kết quả là trong phòng bệnh vang vọng tiếng kêu cứu thảm thương như giết heo...

囧 orz

Khi màn đêm buông xuống, Diệp Niệm Sênh sớm đã chờ trước TV, thật ra lúc sáng Hoắc Phàm nói với cô, cô có thể về Bắc Kinh xem biểu diễn, anh không sao.

Tuy Diệp Niệm Sênh biết Hoắc Phàm không có gì đáng ngại, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn không về Bắc Kinh, xem trên TV, cũng không tệ, cô cũng có thể xem không chớp mắt.

Đèn trên sân khấu tắt hết chỉ trong nháy mắt, nhạc dạo vang lên, cùng với tiếng thét chói tai, Mộ Thiên Ca từ trên trời giáng xuống, bài đầu tiên là bài hát "Thiên Ca" đã khiến anh nổi tiếng.

Cùng với nhiều bài hát Diệp Niệm Sênh không thể quen hơn, concert từ từ đến hồi kết.

Lý Tuyết vi làm khách mời đặc biệt của concert, sau khi song ca một bài với Mộ Thiên Ca, cùng đứng cạnh nhau trên sân khấu.

"Cảm ơn mọi người đã đến concert của tôi." Mộ Thiên Ca mặc áo trắng đứng giữa sân khấu, trong tay cầm micro màu trắng, mỉm cười vẫy tay chào hỏi với hàng vạn fan dưới sân khấu.

Nụ cười như vậy quá mê người, dù cách TV, Diệp Niệm Sênh nhìn thấy vẫn có chút say mê.

Lý Tuyết Vi bỗng cười nói, "Thật ra, tôi muốn phá đám ở đây, anh ca từng nói với tôi, nếu anh ấy gặp được cô gái mình thích, nhất định phải viết một bài hát cho cô ấy, theo tôi biết, cách đây không lâu anh ấy đã viết xong bài hát này."

Lý Tuyết Vi vừa nói xong, dưới sân khầu liền bùng lên từng đợt thét chói tai và tiếng hoan hô.

Mộ Thiên Ca thật sự không ngờ Lý Tuyết Vi lại nhắc đến câu anh từng nói khi mọi người tụ họp trước đó, sau khi nghe xong anh không phủ nhận, lại còn rất thản nhiên nhún vai, nói: "Cuối cũng cũng để tôi tìm thấy cô ấy rồi."

"Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta chào đón anh Ca." Lý Tuyết Vi nhường sân khấu cho một mình Mộ Thiên Ca, dưới sân khấu nổi lên một tràng pháo tay vang dội như sấm.

"Bài hát này được thu trong album mới của tôi, tên là "Ánh sáng sáng chói nhất trong lòng anh", tôi xin hát trước vài câu, tặng cho các bạn fan hâm mộ tôi."

Em là nắng chói trên bầu trời,

Em là ánh trăng đẹp nhất,

Vượt qua hoang mang bối rối,

Vượt qua lưỡng lự băn khoăn,

Nơi có em, 

Chính là thiên đường của anh.

Chúng ta cùng nhau tìm kiếm

Tìm kiếm bình minh kế tiếp

Cho dù vũ trụ hồng hoang

Hay là ngày dài tháng rộng

Em vĩnh viễn là ánh sáng sáng chói nhất trong lòng anh.

Câu nào của Mộ Thiên ca cũng có thể lay động lòng người, mà bây giờ Diệp Niệm Sênh ngồi trước TV, không có cách nào không chế nhịp tim của mình, dường như đang ở trong mộng/

Sau khi Mộ Thiên Ca hát chay hết phần điệp khúc của "Ánh sáng sáng chói nhất trong lòng anh", tay trái bỗng giơ lên, mở miệng nói: "Dương như nổi gió rồi." Dừng một lát, anh mỉm cười nói: "Anh sẽ tặng em bài hát em thích nhất, bởi vì anh nhớ em, cô gái của anh."

Mộ Thiên Ca vừa dứt lời, nhạc dạo "Nhớ em khi gió nổi" vang lên...

"Cô gái của anh..." Diệp Niệm Sênh hai tay che mặt, chợt một mình đỏ mặt xấu hổ trong nhà, trong lòng dậy sóng, "Người anh Ca nói là mình sao." Cô lẩm bẩm, không ngờ Mộ Thiên Ca lại thổ lộ với cô qua truyền thông.

Đến giờ cô vẫn không thể tin được, trước mặt trăm trăm ngàn ngàn người, gọi cô là cô gái của anh, cảm giác tràn đây hạnh phúc bao phủ cô, khiến cô cảm thấy cả tối nay toàn bộ đều rất tốt đẹp, rất tốt đẹp.

Cô nằm một mình trên sofa, cười ngây ngô với trần nhà, bên tai vang vọng tiếng ca của Mộ Thiên Ca, có lẽ, đời người đẹp nhất cũng chỉ thế này thôi.