Chưa bao giờ nghĩ sẽ ngủ lâu như vậy.

Nói không rõ đó là cảm giác gì, giống như bị ngâm thật sâu dưới đáy nước, không có một tia ánh sáng, ngay cả ý thức cũng bị bóng tối bao vây. Sau đó chậm rãi hiện lên, mí mắt bị một trận bạch quang làm đau đớn, vì thế mở ra, vẫn là gian phòng kia, cửa sổ khắc hoa, tủ thuốc cao cao, ánh sáng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào lớp bụi năm xưa, ấm thuốc lộc cộc réo vang.

Đông Phương nắm tay ta ngồi ở bên giường, vẫn không nhúc nhích, nếu y không mở to mắt sẽ làm người ta cho rằng y đang ngủ. Y dùng hai bàn tay nắm chặt lấy ngón tay của ta, ta muốn vươn tay chạm vào y, sau đó ta phát hiện ta không động được.

Cũng không có cách nào phát ra âm thanh.

Cúi đầu vừa thấy, ta xem thấy chính mình còn nằm trên giường, huyệt bách hợp trên đầu cùng tay chân đều châm ngân châm, bụng quấn quanh vải trắng, một ít nước thuốc màu vàng thấm ướt mảnh vải, nhìn có chút xấu xí.

Hơi sững sờ.

… Đây là?

… Cái gọi là xuất khiếu?

Không đợi ta hiểu được, cửa “chi nha” một tiếng, một con chó chạy vào trước, sau đó là Dược tiên sinh bưng một mâm thức ăn chay một chén cơm đi vào. Ông đi đến phía sau Đông Phương, đặt mâm lên bàn bên cạnh Đông Phương, sau đó đưa đũa cho Đông Phương: “Nên ăn cơm.”

Lúc này Đông Phương mới giống như bừng tỉnh từ trong mộng, con mắt giật giật. Sau đó y nhẹ nhàng buông lỏng tay ta ra, thực cẩn thận thực dịu dàng thả tay ta vào lại trong chăn, dịch hai bên mép chăn lần nữa. Bởi vì không dám đụng vào miệng vết thương, chăn chỉ che đến rốn, thật ra không có gì để chỉnh lý, nhưng y làm thực nghiêm túc.

Y xoay người, cầm đũa lên một ngụm một ngụm đưa cơm vào miệng, động tác cứng ngắc mà thong thả, ta có thể nhìn ra y không muốn ăn, nhưng y lại cố ép chính mình nuốt xuống. Dược tiên sinh ở một bên nhìn, nhịn không được thở dài, dời thân mình đi chỗ khác, đến bên cạnh ấm thuốc đang nấu, cầm lấy quạt hương bồ nhẹ nhàng quạt lửa.

Đông Phương ăn xong trọn một chén cơm, ta có chút giật mình, bình thường y rất ít ăn nhiều như vậy. Ta nhìn y cau mày nuốt xuống một ngụm cuối cùng, sau đó dùng nước sạch ở trong thau đồng một bên rửa sạch tay, lại đi đổi một bộ quần áo sạch sẽ mới ngồi trở lại bên giường của ta lần nữa nữa. Y duỗi tay, nhưng nháy mắt trước khi đụng vào đầu ngón tay của ta thì đột nhiên rụt trở về, y đi đến lò sưởi, hơ hai tay đến khi lòng bàn tay đỏ lên mới đến nắm tay ta.

Y lại duy trì tư thế ngồi cứng đờ như vừa rồi, không nhúc nhích.

Dược tiên sinh bưng thuốc vừa mới nấu xong đi tới, một chén lớn đen kịt, dùng chiếc đũa cạy mở hàm răng của ta, sau đó thong thả mà cẩn thận đổ vào.

Dược tiên sinh đi rồi, Đông Phương lại ngồi chỗ này cả ngày, cho đến khi ngoài cửa sổ đen, trong phòng chỉ có một ngọn đèn làm phòng nhìn lúc tối lúc sáng. Cho đến khi ngoài tường xa xa truyền đến tiếng mõ canh ba, thân mình Đông Phương mới hơi hơi rung lên từng hồi, y đứng lên tẩy tẩy cho mình, sau đó xốc chăn của ta lên, nằm kề bên ta.

Giường không lớn, ta chiếm hơn phân nửa, thân hình y cao cao lui ở bên cạnh, dường như nửa thân mình treo ở bên ngoài, không thể hơn. Y ôm lấy cánh tay của ta, quay đầu đi, thoáng dựa vào trong ngực ta, có lẽ đang nghe tiếng tim ta đập.

“Mười ngày.” Y nhẹ nhàng mở miệng, đây là câu đầu tiên ta nghe y nói hôm nay.

“Ta ăn cơm thật ngon…”

Cổ họng y khàn đến không thể tưởng tượng nổi, nói xong âm cuối cùng đều run rẩy.

“Đừng ngủ…”

“Dương Liên Đình, đừng ngủ, có được không?”

Không có người trả lời y, trong phòng chỉ có ánh nến ảm đạm lay động trong gió đêm, vô thanh vô tức.

Ngày hôm sau trời tờ mờ sáng y liền tỉnh. Ngày xuân thời tiết hay thay đổi, hôm qua còn có ánh mặt trời, hôm nay chỉ còn lại không trung u ám màu gỉ sét, mưa trong chốc lát to trong chốc lát nhỏ, mưa bụi tràn ngập, thoạt nhìn có chút hoang vắng.

Y ngửa đầu nhìn ta, ta đương nhiên vẫn là bộ dáng kia, khi y vừa mới tỉnh lại mắt nhập nhèm không thấy rõ, đáy mắt lộ ra một tia mê mang cùng chua xót, y vẫn luôn ngưng mắt nhìn ta, sau đó cúi đầu cọ cọ thái dương của ta, hôn liên tiếp lên môi ta, giọng nói giống như hài tử uất ức.

“Tỉnh đi tỉnh đi…”

Trái tim của ta nhói đau.

Đương nhiên không muốn nằm nữa, nhưng ta cố chui trở lại trong thân thể nhưng không nhúc nhích được, thậm chí ta nhìn không ra bây giờ mình như thế nào, ở địa phương nào, trừ Đông Phương, giống như cái gì đều hỗn độn, chỉ có một hình dáng một chút ấn tượng.

Tối hôm qua, ta không biết ở nơi nào trôi nổi nhìn chính mình một đêm, cũng thủ Đông Phương một đêm. Y ngủ không an ổn, mày vẫn luôn nhăn, giống như chỉ cần có một chút động tĩnh, y lập tức hồi tỉnh lại.

Đông Phương thức dậy, cùng Dược tiên sinh phối hợp lật lật thân thể ta, sau đó dùng nước ấm ngâm khăn chà lau thân thể, thay quần áo, ta mê man trên giường, có lẽ không thể khống chế chính mình bài tiết, ta nhìn thấy dấu vết thâm sắc trên quần của mình, không khỏi cảm thấy mất thể diện cùng xấu hổ, nhưng lông mày Đông Phương không nâng một chút, y vì ta trải đệm chăn mới, sau đó cẩn thận nâng đầu của ta, để ta có thể thoải mái gối lên gối mềm.

Sau đó Dược tiên sinh lại nấu thuốc, hơi nóng mỏng manh tản ra, Đông Phương lấy một cái ghế ngồi ở bên giường của ta, trên đầu gối phóng châm tuyến, y đang thêu hà bao cùng bùa hộ mệnh, thủ pháp của y cực nhanh, chỉ chốc lát sau liền làm xong một cái, y liền đặt bên gối đầu cho ta, dưới gối đã bị phủ kín. Đông Phương chưa bao giờ là người phụng tín quỷ thần, nhưng hiện giờ y thành kính như vậy, ta không biết đến tột cùng là vô vọng như thế nào mới có thể làm y thay đổi.

Sau đó ta chợt phát hiện, trên cổ của ta treo một cái bùa hộ mệnh cũ, là lúc trước ta đưa cho y, ngày thành thân đó, ta bỏ hai lọn tóc của chúng ta vào bên trong.

Thực nhanh trời lại đen.

Đông Phương giống tối hôm qua, cuộn mình ở bên cạnh ta, ôm cánh tay của ta.

“Ngày hôm qua lại mơ thấy ngươi…” Y nói.

“Ta mơ thấy ngươi cõng ta đi phía trước, đường thực dài, rất sáng, vẫn luôn đi vẫn luôn đi, nhìn không tới cuối. Như vậy thật tốt. Dương Liên Đình…” Thanh âm của y thực mỏi mệt, ánh mắt hốt hoảng, giống như đã lâm vào bên trong hồi ức, “Thật ra khi đó ta cố ý chửi như vậy, ta giận ngươi lừa ta, càng giận ngươi nói đùa đàm tiếu với nữ nhân khác… Ta nói ngươi ham phú quý, thật ra ta hiểu rõ ràng hơn ai khác, cái gì ngươi cũng chưa từng đòi hỏi ta, thậm chí sau khi đến bên cạnh ta, Tố Vân cắt xén ngươi, ngay cả tiền tiêu vặt hàng tháng ngươi cũng chưa từng nhận, ngươi làm như thế nào đều là vì ta, ta biết… Chưa từng có người đối đãi với ta như vậy, ngươi nói ngươi xin lỗi ta, ngươi cần gì phải nói như vậy, không còn có ai đối xử tốt với ta hơn ngươi, không có, rốt cuộc tìm không thấy…”

Giọng nói thấp đi một chút.

“Lại một ngày, Dương Liên Đình, không cần ngủ, được không…”

Bờ vai của y đang run rẩy, ta rất muốn ôm lấy y.

Ta dần dần phát hiện, Đông Phương càng ngày càng im miệng không nói, nhưng vào đêm khuya không người, y lại thì thào nói với ta. Hoặc có lẽ là biết ta nghe không được, y nói đều là những lời bình thường tuyệt đối không nói ra, làm ta nghe mà trong lòng chua xót.

Không biết bao lâu sau, Đông Phương lui trong ngực của ta mà ngủ.

Ta kiệt lực vươn tay muốn đụng vào y, sau đó ta phát hiện mình có thể động, nói là động, không bằng nói là có gì đó chặt đứt, cả người ta bị gió thổi nhẹ nhàng phiêu lên, sau đó ta phát hiện thân thể nằm trên giường bắt đầu bất an xao động, khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy lần đầu tiên hiện lên hồng sắc khác thường.

Đông Phương dường như vừa mới lâm vào ngủ mơ, một chút liền tỉnh, y thấy ta nhắm chặt hai mắt, toàn bộ thân thể rung động quái dị, trong nháy mắt cho rằng ta tỉnh, nhưng thực nhanh y bị nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của ta dọa sợ.

“Dược tiên sinh!” Y hô to, bất giác dùng mười thành nội lực, ngay cả ván cửa cũng bị chấn bang bang. Dược tiên sinh khoác áo loạn thất bát tao xông tới, bởi vì đi quá gấp, ông dường như là ngã chàng tiến vào, vừa thấy tình huống của ta, ông liền kêu to: “Không tốt!”

Cởi bỏ vải bọc miệng vết thương, miệng vết thương dùng một loại tuyến trong suốt may lại, bốn phía đều đỏ, sưng thật cao, nhìn như một con rết lớn ghé ở trên bụng, Dược tiên sinh lục tung, đem các loại thuốc bột, nước thuốc rất nhiều rất nhiều vẩy vào miệng vết thương, sau đó lại lấy ngân châm ra, hung hăng đâm vào các đại huyệt trên người của ta.

Trong nháy mắt ngân châm đâm vào, đau nhức bất ngờ không kịp đề phòng làm cơ thể của ta mãnh liệt co rút một chút, Đông Phương vội vàng phác lên dùng hai tay ấn ta lại. Sắc mặt Dược tiên sinh ngưng trọng, nhanh chóng hạ châm, sau đó thân thể lại chậm rãi không động, tứ chi mềm mềm mở ra, Đông Phương không ấn ta nữa, y cầm tay ta, sau đó sắc mặt trắng nhợt.

“Mạch đập… Không có…”

Lúc nghe thấy những lời này, ta như trang giấy trôi giạt từ từ, cúi đầu nhìn, bỗng nhiên có thể nhìn thấy tứ chi hai chân của chính mình, sau đó ta chỉ thấy Dược tiên sinh trầm mặc dừng tay châm kim.

Đông Phương đưa lưng về phía ta đang ở trạng thái du hồn, vẫn không nhúc nhích mà đứng ở nơi đó, một lát sau, giống như đứng không thẳng, hai cái đùi chậm rãi cong xuống, đầu gối dùng sức đập lên mặt đất.

Trong lòng ta lộp bộp một chút, vội vàng đi đến trước mặt y, ta dang hai cánh tay ôm y: “Đông Phương…”

Phác không.

Y nhìn không thấy ta, trên mặt không có một chút huyết sắc, chỉ bắt lấy tay ta thật chặt, xương ngón tay dùng sức mà đột ra, run rẩy kịch liệt, sau đó cả người đều run lên, giống như lạnh đến lợi hại.

Dược tiên sinh trầm mặc khoát tay lên trên vai gầy của y, muốn lôi cánh tay của y ra, y dùng lực hất ra, quay đầu, ánh mắt đỏ lên, lại lạnh như hàn thiết: “Đi ra ngoài!”

Dược tiên sinh sửng sốt: “Đông Phương giáo chủ…”

“Cút khỏi đây!!”

Dược tiên sinh thở dài một tiếng, xoay người rời khỏi, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Trong phòng ánh sáng u ám, Đông Phương gục đầu xuống, hai tay dùng sức ôm bả vai của ta, để ta có thể tựa vào y thật chặt, y bắt lấy hai cái tay của ta dán thật chặt lên ngực y, lặp đi lặp lại thì thào tự nói: “Ngươi lạnh không, tay ngươi sao lại lạnh như thế…”

Ta thật sự nhìn không được, ta lần lượt ghé vào lỗ tai y la lên, nhưng y không nghe được.

Y bắt đầu hôn môi ta, từ cái trán đến khóe miệng, sau đó y cởi y phục của mình, lần lượt kéo tay ta lên, đặt ở phía sau lưng trần trụi của mình. Nhưng ta đã thành du hồn, trong lòng ngực của y chỉ là một khối thân thể không động đậy được, cánh tay khoát lên trên người y lần lượt vô lực mà trượt xuống.

Y một lần lại một lần phí công lặp lại, thanh âm nghẹn ngào: “Dương Liên Đình, ôm ta một cái.”

Trong mắt ta đều là lệ, tâm nhói đau đến sắp vỡ vụn, liều mạng muốn ôm y, nhưng không cách nào chạm vào y được.

Tay y run rẩy đến dường như ôm không nổi ta, sau đó y chậm rãi dán bàn tay mềm nhũn của ta lên mặt mình, khàn khàn mà nói: “Dương Liên Đình, ngươi đã đồng y với ta, ngươi nói ngươi nhất định sẽ tỉnh, ngươi không thể gạt ta…”

Chẳng biết tại sao, ta lại có thể cảm nhận được nước mắt ướt át trên hai gò má của y.

“Đừng đi.”

Y nói rất nhẹ rất nhẹ.

“Đừng bỏ lại ta.”

Chất lỏng ấm áp không tiếng động nhỏ xuống, lại nóng như bàn ủi rơi vào lòng bàn tay ta, trong nháy mắt đó ta bỗng nhiên cảm thấy cả người đều nóng lên, giống như bị đại hỏa đầy trời đốt cháy, trước mắt xoay tròn một trận, cái gì cũng thấy không rõ, cái gì cũng không kịp nghĩ, chỉ còn lại một chấp niệm, không ngừng đánh mạnh vào trái tim của ta.

Không thể chết được.

Trở về, trở lại bên cạnh y.

Y đang khóc.