Giờ Tỵ canh ba, khi ta đi vào phòng bếp, lão đầu bếp đã ở trước bếp bận việc.

“Dương tiểu tử, hôm nay làm cái gì?” Ông xoa xoa tay, quay đầu lại hỏi.

Ta liếc mắt nhìn đồ ăn trên bếp, vén tay áo lên: “Trời mưa, làm chút đồ bổ, hầm canh gà với nấm mèo đi, nhớ rõ vớt sạch mỡ, những thứ khác ta tự mình làm.”

“Được, ” lão đầu bếp xoay người đem nấm khô ngâm đi nước, cười nói, “Nghe nói ngươi dọn đến chỗ giáo chủ? Thật sự là có tiền đồ, cho dù là Tố Vân cô nương theo giáo chủ lâu như vậy, cũng chưa thấy nàng được cất nhắc đâu.”

Ta cười cười: “Đều là hầu hạ, không có gì khác.”

Lão đầu bếp lắc đầu: “Không giống, có thể đi vào ở trong phòng giáo chủ chỉ có ngươi, dù là bảy vị phu nhân cũng phải ở trong hậu viện, không có giáo chủ cho phép thì không được đến, ngươi hầu hạ bên người mỗi ngày như vậy, các phu nhân trưởng lão đều phải nịnh bợ! Tiểu tử, tiền đồ của ngươi đến rồi!”

“Sao có thể, cũng nhờ mọi người giúp đỡ, ” ta ở bên cắt đồ ăn vừa nói, “Ta tới đây trễ, trong khoảng thời gian này Từ bá dạy ta rất nhiều, không có ngài thì sao giáo chủ có thể cất nhắc ta? Trong lòng ta thực cảm kích ngài, à đúng, lần trước ta nhờ Vương Đại chọn mua ít trà Long Tĩnh, hương vị cũng không tệ lắm, ngày nào đó lấy cho ngài hai lượng, ngài nếm thử xem.”

Lão đầu bếp nghe xong trên mặt liền lộ ra nụ cười có vài phần chân thật.

Từ khi ta đến đây, ông ta chỉ phụ trách ba bữa của thị vệ và thị nữ, ngẫu nhiên còn làm trợ thủ cho ta, ta từng thấy ông ta trộm nếm đồ ăn ta làm, sau đó lộ ra biểu cảm mê mang không hiểu. Cũng đúng, thật ra thủ nghệ của ông ta nhiều hơn ta, nhưng không gặp may như ta, bị ta ép xuống, trong lòng không có vướng mắc là chuyện không có khả năng.

Nhưng sau khi ta đến nội viện, luôn tận lực làm tốt quan hệ với ông ta, thường thường mời ông ta uống chút rượu, còn đưa cho ông ta một cái bàn cờ gỗ hạch đào, chắc ông ta cảm thấy ta xem như hiểu chuyện, ở trước mặt giáo chủ ta cũng rất được việc, không dám đắc tội, bất bình trong lòng dần dần vơi đi, lâu như vậy, lão nhân này đối xử với ta không nói là chân tâm thực lòng, nhưng chưa ngáng chân ta bao giờ.

Lão đầu bếp bắt một con gà từ trong lồng sắt, một đao cắt cổ nó lấy máu, lại nói: “Miệng lưỡi tiểu tử ngươi giống như quét một lớp mật, trách không được giáo chủ muốn ngươi hầu hạ.”

Ta ngồi xổm xuống bỏ thêm củi, không quên nói nhàn thoại với ông ta, chờ chuẩn bị tốt đồ ăn, ta cũng đã dỗ lão nhân đến mặt mày hớn hở, ta lại nghe ông ta nhắc đến nhi nữ hầu hạ bên người Thánh cô của ông ta.

“Tiểu nữ nhà ta, tuy rằng đã mười lăm mười sáu tuổi nhưng vẫn giống một tiểu hài tử, hôm qua bị Thánh cô răn dạy, ăn một bàn tay, mặt xưng thật cao, chui trong chăn khóc một đêm còn tưởng ta không biết, aiz, ta chỉ có một nữ nhi, chỉ trông nó sớm lập gia đình một chút, không cần làm nô làm tỳ cho người ta, thật chịu tội…”

Ta cười cười nghe, lão nhân này ba câu không rời nữ nhi, hôm trước còn hỏi năm nay ta mấy tuổi, ta đáp, ông ta gật gật đầu, giống như vô ý nói: “Mười tám, cũng nên thành gia rồi!”

Nếu ta còn nghe không ra ông ta có ý gì thì sống cũng uổng phí.

Ta đảo đảo đồ ăn, dọn tôm xào măng lên bàn, thân thiết hỏi: “Từ cô nương không có việc gì chứ? Chỗ ta vừa khéo có một chút dược tan máu bầm, đợi lát nữa ta đưa cho ngài, mặt mũi của nữ hài tử thật quan trọng, không thể khinh thường.”

Lão đầu bếp có chút ngoài ý muốn liếc ta một cái, dù sao trước kia ông ta dùng mọi cách ám chỉ, ta đều không mặn không nhạt như nghe không hiểu, nhưng ông ta không nghĩ nhiều, chắc cảm thấy ta nghĩ thông, rốt cục nguyện ý cưới vợ thành gia, con mắt chuyển hai vòng, nhân tiện nói: “Vậy thì tốt quá! Ta đang lo không có dược tốt! Cứ vậy đi, buổi trưa giáo chủ nghỉ ngơi, chắc ngươi cũng không có việc gì, vậy giúp lão nhân đến viện của Thánh cô một chuyến, được không?”

“Sao lại không được, dù sao ta cũng nhàn rỗi.”

Lão đầu bếp vuốt râu mép cười, ánh mắt nhìn ta giống như đang nhìn con rể, ông ta lại hỏi thăm người nhà của ta còn ai, trước kia cha mẹ làm cái gì, còn thiếu trực tiếp hỏi bát tự của ta để đến bà mối xem ngày.

Ta mỉm cười lần lượt trả lời, vẻ vui mừng lộ rõ trên nét mặt, tay lại bất động thanh sắc mà cầm bình nhỏ màu xanh trong tay áo.

Thật sự là vừa buồn ngủ đã có người đưa gối đầu lên, không uổng công mấy tháng này ta vẫn luôn kiên nhẫn dỗ dành lão nhân này.

Đến buổi trưa, ta liền bưng đồ ăn trở về, Đông Phương đã trở lại, nghiêng người nằm trên ghế quý phi nhìn mật báo trong tay, không biết nhìn được cái gì mà sắc mặt có chút khó coi.

Bên ngoài lại xảy ra chuyện gì sao? Ta đi qua kéo tay y, dịu dàng nói: “Giáo chủ, dùng cơm đi.”

“Ba”

Y lạnh mặt hất tay ta ra, không thèm nhìn ta, đi qua bên cạnh ta đến trước bàn ngồi xuống.

Ta ngốc ngốc mà nhìn bàn tay chính mình bị đẩy ra, làm sao vậy, buổi sáng còn nguyện ý ôm ôm ấp ấp với ta, sao mới qua vài canh giờ, ngay cả tay cũng không cho đụng?

Là bên ngoài có chuyện chọc y tức giận? Đây là lấy ta trút giận? Trút liền trút đi, cũng không có gì. Nghĩ như vậy, ta liền khôi phục bộ dáng bình thường, đi qua múc canh cho y.

Hai tay ta nâng cái bát nhỏ tới trước mặt y, Đông Phương không nhận lấy, tầm mắt của y dừng trên mu bàn tay của ta, vừa rồi có lẽ y đang nổi nóng, người hàng năm luyện võ dùng sức rất lớn, vừa đánh một cái, mu bàn tay của ta đã đỏ một mảng.

Y nhấp nhấp môi, có lẽ có chút hối hận: “Đánh đau?”

“Không có, ” trong lòng ta ấm áp, ngữ khí lại mềm nhũn vài phần, “Giáo chủ uống trước bát canh đi, trời mưa xuống không khí ẩm ướt, uống chút canh nóng thì tốt hơn, ta và Từ bá hầm một buổi trưa, ngươi nếm thử?”

Y vốn đang muốn nhận lấy, nhưng chẳng biết tại sao khi nghe được ta nói đến ‘Từ bá’, mặt lại tối sầm, đông cứng mà nói: “Không uống!”

Ta thật đúng là đầu óc lơ mơ, đành phải buông bát xuống, gắp một đũa tôm bóc vỏ, hòa hòa khí khí mà khuyên nhủ: “Vậy ăn chút đồ ăn đi, có được không? Tôm này ta phải lột một canh giờ đó.”

Thế y mới miễn cưỡng ăn.

Ta thở ra một hơi, vội vàng gắp đồ ăn, lại rót trà cho y, y không uống thang, đành phải uống trà…

Ước chừng là lấp đầy bụng, rốt cục sắc mặt Đông Phương tốt lên một chút, y gắp một chiếc đũa thức ăn, đột nhiên hỏi: “Dương Liên Đình, ngươi nói ngươi bảy tuổi đã lên Hắc Mộc Nhai, vậy cha mẹ ngươi đâu? Không quay về thăm bọn họ?”

Ta nháy mắt mấy cái, không biết y nghĩ như thế nào mà hỏi cái này, đành phải đáp chi tiết: “Bọn họ chết sớm, ta một đường ăn xin lưu lạc đến Định Châu, vô ưu vô lự, cũng không nhà để về.”

Y ngẩn ra, có lẽ không ngờ quá khứ của ta là như vậy, giương mắt nhìn ta. Biết trong lòng y đang suy nghĩ gì, trước kia có quá nhiều người lộ ra biểu cảm như vậy trước mặt ta, ta mỉm cười: “Đừng nhìn ta như vậy, nhiều năm trôi qua, ngay cả bộ dáng của bọn họ ta còn không nhớ rõ, huống hồ bây giờ ta sống rất tốt, trong lòng cũng không khổ sở.”

“Vậy… Nhà ngươi chỉ còn một mình ngươi?”

“Ừ.”

Đông Phương trầm mặc một hồi, nói: “Một khi đã như vậy, ngươi sợ là không thể không cưới vợ sinh con đi? Không thì… Dương gia các ngươi sẽ tuyệt hậu…”

Ta ngẩn ra.

Đông Phương thấy ta không nói chuyện, đôi mắt lạnh xuống một chút: “Dương Liên Đình, ngươi muốn cưới vợ?”

Muốn chứ, ta rất muốn cưới ngươi. Nhưng lời này nói ra sợ là sẽ bị Đông Phương đâm chết, đành phải lắc đầu nói: “Ta sẽ không thành thân với nữ nhân, tuyệt hậu thì tuyệt hậu đi…” Ở trong lòng ta lại bỏ thêm một câu: nếu ngươi có thể sinh, ta rất nguyện ý sinh hẳn mười bảy mười tám đứa, xuyên thành một chuỗi mứt quả, cầm chơi.

“Ngươi phải nhớ kỹ lời ngươi nói hôm nay.”

Đông Phương nhìn ta thật kỹ, đặt mạnh đũa xuống, phất tay áo đi rồi.

Ta không hiểu ra sao: hôm nay y đến điện Thành Đức ăn thuốc nổ sao?

Sau giờ ngọ trời bỗng nhiên âm u, ta lấy một chút hương ném vào lò, đi tới bình phong nhìn thoáng qua, sa màn bên giường đều rủ xuống, gió nhẹ thổi qua, như sóng nước hơi hơi chớp lên. Ta nghĩ Đông Phương có lẽ ngủ say, liền nhẹ tay nhẹ chân mà đi ra ngoài, đóng cửa lại.

Hành lang thật dài gấp khúc rộng mở lại an tĩnh, hai bên hoa lá sum xuê, ta bước đi giữa bóng cây loang lỗ, đi khoảng hai khắc, xa xa nhìn thấy Phi Các Lăng Tiêu, hành lang khúc khuỷu, mái ngói màu tía bị phản chiếu sáng, ta bước nhanh hơn.

Đây là chỗ ở của Nhậm Doanh Doanh.

Trong viện có hai ba tỳ nữ ngồi ở trên bậc thang nói chuyện phiếm thêu hoa, ta nhìn lướt qua, không phát hiện nữ nhi của lão đầu bếp, đời trước ta cũng nhận thức cô nương này, nói đến có chút xấu hổ, năm đó cô nương xinh đẹp nào trên Hắc Mộc Nhai, trừ Nhậm Doanh Doanh, dường như đều bị ta trêu chọc…

Ta tiến lên hỏi những tỳ nữ đó, trong đó có một người biếng nhác nhìn về phía ta chỉ chỉ một cái cửa nhỏ phía đông, nói Từ cô nương kia bị Thánh cô phạt làm việc. Ta nói cảm ơn rồi đi tìm.

Phía sau cửa quả nhiên có người, đang ngồi xổm đưa lưng về phía ta, phơi bảy tám đôi giày thêu của Nhậm Doanh Doanh.

“Nàng chính là nữ nhi của Từ bá?”

Nữ hài kia quay đầu, trên khuôn mặt thanh tú còn có chút bầm tím, hai con mắt hồng hồng, như vừa mới khóc. Nàng có chút sợ hãi mà đánh giá ta một chút, bởi vì mấy ngày hôm trước Đông Phương nói ‘Đừng làm bổn tọa mất mặt’, vứt cho ta vài bộ đồ mới, cho nên mấy ngày gần đây ta đều ăn mặc rất nhân mô cẩu dạng, đã không còn nhìn ra ta là một tên tạp dịch. Nàng không đoán được thân phận của ta, nhỏ giọng hỏi: “Công tử là?”

Ta ngồi xổm bên người nàng, ôn hòa nói: “Ta là người trong nội viện, là đồng sự của phụ thân nàng, ông ấy nhờ ta tới đưa chút dược cho nàng.”

“Thì ra là Dương công tử…” Mặt của nàng đột nhiên đỏ, thực ngượng ngùng mà cúi đầu.

Ta lắp bắp kinh hãi: “Cô nương biết ta?”

Nàng càng ngượng ngùng, cúi đầu kéo góc áo: “Phụ thân có đề cập với ta…”

Trong lòng ta thầm mắng một tiếng, nhìn nàng như vậy, lão nhân kia sẽ không nói thẳng Dương Liên Đình ta đây là trượng phu lão cha của nàng chọn cho nàng đi?

Ở mặt ngoài ta vẫn duy trì nụ cười, đưa hộp gỗ đựng thuốc mỡ qua: “Đây là cha nàng nhờ ta đưa cho nàng.”

Khuôn mặt của tiểu cô nương hồng hồng, nhìn cũng không dám nhìn ta, vươn tay đón, nhỏ giọng nói: “Cám ơn Dương công tử…”

Nàng như vậy làm ta có chút xấu hổ, ta ở bên đáp lời với nàng, vừa tìm hiểu chuyện trong viện này, vừa đảo mắt nhìn xung quanh. Ánh mặt trời chói lọi chiếu trên mặt đất, tầm mắt ta dừng lại trên mấy đôi giày đang phơi ở giá gỗ nhỏ, trong lòng không khỏi nảy sinh một ý.

“Đó là giày của Thánh cô sao?” Ta hỏi.

Nàng nhẹ nhàng mà ừ một tiếng: “Thánh cô lập tức muốn đổi.”

“Thêu công thật sự tinh xảo.” Ta híp mắt.

Một lát sau, bên ngoài bỗng nhiên có người tức giận gọi nàng, nàng hoảng sợ, ôm đôi giày hơi ẩm ướt đứng lên muốn đi: “Dương, Dương công tử, ta phải đi rồi…”

Ta vội vàng ngăn nàng: “Còn chưa phơi nắng xong, không phải sao? Ta giúp nàng nhìn, nàng đi đi, ta ở chỗ này chờ nàng.”

Nàng có chút do dự.

“Ta còn muốn nói thêm vài lời với nàng.” Ta mỉm cười đến gần nàng, vươn tay lấy xuống lá liễu dính trên tóc nàng, dịu dàng nói, “Đi thôi, ta ở chỗ này chờ nàng.”

Mặt nàng lại đỏ, đặt giày trở về, hành lễ với ta rồi vội vàng rời đi.

Ta không hề động, dùng chân từng chút từng chút nghiền nát một cành cây khô, lấy xuống vụn gỗ ở mặt trên, làm bộ như đang tò mò những đôi giầy đó, vây quanh giá gỗ chuyển hai vòng, âm thầm vận nội lực luyện mấy tháng nay, phóng một chút vụn vào trong giày của Nhậm Doanh Doanh. Sau khi làm xong, ta hít sâu một hơi, đang chuẩn bị lấy ra cái bình màu xanh…

Phía sau lưng bỗng nhiên chợt lạnh, lông tơ dựng đứng.

Ta mãnh liệt quay đầu lại, phía sau chỉ có vài miếng lá rụng bị gió cuốn, nhưng không có nửa bóng người.

… Là ta đa tâm rồi sao?

Sau nửa canh giờ, ta vội vàng trở lại nội viện chuẩn bị thức ăn chiều, lão đầu bếp vẫn luôn cười tủm tỉm mà nhìn ta, trái tim của ta cũng bởi vì chuyện mình làm vừa rồi mà kinh hoàng, căn bản không rảnh đi phản ứng ông ta.

Buổi chiều, ta bưng khay đồ ăn lần thứ hai đi về phía phòng của Đông Phương, đang muốn đi đến cuối hành lang, ta phát hiện Đông Phương đang đứng ở trước cửa chờ ta. Ta chậm rãi ngừng cước bộ, bởi vì sắc mặt của y khó coi cực kỳ.

“Dương Liên Đình, cả ngày này ngươi vội thật ha.” Y nhìn ta trào phúng cười, ánh mắt lạnh đến cực điểm.

Ta còn không biết y đang nói cái gì, trước mắt đột nhiên có hồng ảnh hiện lên, thân mình liền bị cường lực đánh trúng, đâm mạnh vào cây cột phía sau. Đông Phương bóp cổ ta, ngoan lệ nói: “Dương Liên Đình, trêu đùa bổn tọa, chơi vui lắm sao?”

Mặt ta trướng đến đỏ bừng, căn bản nói không nên lời nói, trong lòng sóng to gió lớn, y giận đến mạnh mẽ mở ra kinh mạch…

“Yêu ta?” Trong mắt của y là lửa giận đang bùng cháy, tay càng dùng sức, “Một mặt tán tỉnh với nữ nhân một mặt bò lên giường của bổn tọa, Dương Liên Đình, ngươi thật to gan!”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Giáo chủ: Dương Bát phu nhân, ngươi dám trèo tường sau lưng bổn tọa!

Tiểu Dương: ta không có, ta oan uổng! Hu hu hu, không tin ta cởi quần mời tức phụ kiểm duyệt! QAQ