Thi xong cuối kì cũng có nghĩa là sắp được nghỉ Tết, không khí có vẻ như sôi nổi hẳn lên. Ở trong lớp học, mọi người đều nói về dự định tết mình sẽ đi đâu, làm gì. Cái lớp dường như biến thành cái chợ trời, ngay cả thầy cô cũng buông thả cho học sinh mình nói chuyện trong lớp

Âu Kiến Văn cũng háo hức mong chờ, Tết tới có nghĩa là gì? Chính là nó sẽ được thêm một tuổi, tiến thêm một bước trên con đường trở thành đàn ông đích thực. Quan trọng hơn hết, nó sẽ có được thật nhiều tiền lì xì a.

Hàn An Thái lần nghỉ tết này sẽ cùng ba mẹ sang Mỹ du lịch. Nhưng trông hắn đặc biệt không vui làm cho Trầm Vũ bên cạnh cũng lo lắng không thôi. “Đúng là phong cách khó hiểu của kẻ có tiền a” Âu Kiến Văn cảm thán.

-Hạ Chi Tinh này, Tết cậu có đi đâu không? Về quê, du lịch đâu đó chẳng hạn, hay cậu ở nhà đón Tết – Âu Kiến Văn xúm lại bên cạnh Hạ Chi Tinh hỏi nhỏ.

Hạ Chi Tinh đang cắn cắn đầu bút, chống cằm nhìn ra cửa sổ, nghe câu hỏi của Âu Kiến Văn, nhóc sững người một chút, hồi lâu sau, đến khi Âu Kiến Văn tưởng mình bị ăn bơ mới nghe Hạ Chi Tinh trả lời

-Không biết nữa! – rồi thở dài một hơi

Âu Kiến Văn nhíu mày khó hiểu. Có vẻ như Hạ Chi Tinh không hào hứng lắm đối với việc mừng năm mới a.

Không phải Hạ Chi Tinh không thích năm mới, mà là nhóc đang suy nghĩ xem Tết này ba mình có về nhà không.

Từ cái ngày Âu Kiến Văn lôi kéo Hạ Chi Tinh để tặng ultraman, nó đã mặc nhiên xem Hạ Chi Tinh đã chấp nhận mình, cái gì cũng phải hỏi Hạ Chi Tinh mấy câu, Hạ Chi Tinh chỉ cần mở miệng trả lời là nó sẽ vui vẻ cả ngày, đi học cũng phải cùng đi cùng về. Âu Kiến Văn cũng không hiểu sao mình lại thích ở cạnh Hạ Chi Tinh đến vậy.

Lần đầu tiên Âu Kiến Văn thấy ba của Hạ Chi Tinh là vào ngày cuối cùng của học kì 1. Lúc nó vừa tiễn Hạ Chi Tinh vào nhà thì người đàn ông ấy từ trong nhà Hạ Chi Tinh bước ra. Ba của Hạ Chi Tinh là một người đàn ông không có nét gì đặc biệt, nói trắng ra chính là hơi tầm thường một chút. Âu Kiến Văn không ngờ là người này có thể nặn ra được một Hạ Chi Tinh xinh đẹp như vậy. Mặt mũi thì phổ thông, nhìn một phát có thể quên luôn, thân hình không cao lắm, bụng có một chút phình. Nhưng nhìn kĩ thật kĩ một chút cũng có thể tìm được một vài nét tương đồng nha. Xem ra, Hạ Chi Tinh khôn từ trong trứng rồi, biết chọn lọc những cái đẹp của cha mẹ chiếm làm của riêng a.

Hạ Chi Tinh lúc thấy Hạ Hi Tường liền nhảy bổ vào lòng ba mình, đầu dụi vào vai ông, Âu Kiến Văn có thể thấy bả vai Hạ Chi Tinh đang run lên, nó cũng không ngờ, Hạ Chi Tinh lại có cảm xúc mãnh liệt như vậy khi gặp lại ba mình. Có thể thấy Hạ Chi Tinh có biết bao nhiêu nhớ thương người này a!

Ngạc nhiên thì ngạc nhiên, nhưng dù gì lần đầu gặp mặt cũng phải để lại ấy tượng tốt một chút,Âu Kiến Văn xốc lại tinh thần, khoanh tay hướng về ba Hạ Chi Tinh, lễ phép:

-Chào chú Hạ, con tên Âu Kiến Văn, là bạn học khiêm bạn cùng xóm của Hạ Chi Tinh, đấy chính là nhà con ạ- vừa nói vừa chỉ chỉ tay về phía nhà mình.

Hạ Hi Tường khi ấy mới chú ý tới bạn nhỏ đang đứng trước cổng nhà mình, trong đầu ông liền hiện lên hai chữ “ lanh lợi”. Thằng bé này quả thật làm người khác thưởng thức.

-Chào con! Chú là ba Hạ Chi Tinh, cám ơn con đã chiếu cố Hạ Chi Tinh suốt thời gian qua. Thằng bé không làm phiền con chứ?

- không, không ạ. Hạ Chi Tinh rất tốt, trong lớp rất ngoan, học lúc nào cũng giỏi, chính con mới phải học cậu ấy ạ – Âu Kiến Văn xua tay

Xúc động qua đi,Hạ Chi Tinh ở trong lòng ba mình nghe Âu Kiến Văn nói vậy liền bĩu môi “ Cái gì mà học tập ở mình chứ, chính cậu ta còn giỏi hơn mình nữa. Đúng là nói dối không chớp mắt”

-Con nghĩ mình nên về nhà rồi. Chú Hạ, khi nào rảnh mời chú qua nhà con chơi. Hạ Chi Tinh, hẹn gặp lại – nói rồi Âu Kiến Văn liền chạy về nhà mình

Hạ Hi Tường bế con trai vào nhà. Ngồi trên ghế nhìn đứa con trên đùi mình, trong lòng ông liền cảm thán “ đã lớn như vậy rồi, mình rời đi cũng thật lâu a “

-Ba! Lần này ba về luôn chứ, không đi nữa chứ. Con ở nhà một mình rất buồn a, mẹ cũng rất buồn – Hạ Chi Tinh tủi thân nói

Hạ Hi Tường đau lòng con trai, vuốt ve đầu Hạ Chi Tinh một lát, nhìn Hạ Chi Tinh thở dài:

-Con ngoan, ba cũng muốn ở bên mẹ con lắm, nhưng mà ba phải đi kiếm tiền a, khi nào có tiền rồi, ba sẽ về với mẹ con, lúc ấy cả nhà chúng ta sẽ đoàn tụ. Hạ Chi Tinh lớn rồi, con phải giúp ba chăm sóc mẹ a, đúng không nào?

Nghe ba nói vậy, Hạ Chi Tinh cúi thấp đầu xuống không lên tiếng. Nhóc biết lời ba nói không hề sai, nhưng nhóc vẫn có cảm giác không hoàn toàn đúng. Về phần sai ở đâu, nhóc vẫn không nghĩ ra được

Ba Hạ Chi Tinh vốn là quân nhân. Trong lúc ở đơn vị quen biết được mẹ của Hạ Chi Tinh – Chu Lệ Thủy. Nàng là một người con gái có thể coi là nghiêng nước nghiêng thành lúc bấy giờ. Số người muốn theo đuổi Chu Lệ Thủy có thể trải dài mấy cây số cũng không ngoa. Nhưng trời xui đất khiến lại đưa này và Hạ Chi Tường – một người đàn ông nình thường đến không thể bình thường hơn trở thành vợ chồng.