Sau khi

“hiệp ước hoà bình” được kí kết, đúng là hiệu quả bất ngờ! Không ai gây sự nữa, nguyên nhân là do đâu?Thứ nhất, chính là do bạn Minh

“tốt tính”, sau khi nếm trải cảm giác đau khổ khi phải nhảy cóc cùng với nỗi

“nhục nhã” khi phải

“khom lưng cúi gối” dưới kẻ thù, liền bày ra mặt giận dỗi đầy căm phẫn, lạnh lùng quay mặt đi.Thứ hai là do Khánh của chúng ta đang vô cùng đói bụng, cũng chẳng thèm trêu chọc cậu nhóc khó tính này nữa, im lặng ngồi nghịch ngợm vừa nghe cô giáo giảng vừa tháo dây cặp ra.A! Dây cặp của ai vậy nhỉ?

“Cậu cầm dây cặp của ai đấy?” Minh xụ mặt ra, chất vấn cô nàng.Khánh nhìn cái dây đen đen trên tay mình, ăn ngay nói thật:

“Của cậu.”Lại còn trả lời tỉnh bơ như thế nữa chứ, tức quá đi! Minh công tử rất không vui, sao mà mình vừa chuyển đến là đã phải ngồi với con nhóc đáng ghét này rồi! Mẹ ơi, sao mẹ lại chuyển con từ trường cũ hoành tráng về nơi xa xôi hẻo lánh này chứ, lại còn gặp ngay phải con nhóc đàn ông này... Cậu lặng lẽ lau đi hai hàng nước mắt đang chảy dài, tất nhiên là trong tưởng tượng thôi, vì bố cậu hay nhắc là không được khóc trước mặt con gái, như vậy là yếu đuối, sau này sẽ không có vợ.Những lí do trên, dù mang một bụng ấm ức, song lại không thể khóc lóc cũng không thể

“bùng cháy”, thật khó chịu! Cậu nhăn nhó nhắc nhở:

“Cậu biết vậy rồi mà còn cố tình tháo dây cặp của tớ, có phải cậu còn ghi thù với tớ vì vừa nãy mắng cậu không? Với lại nói cho cùng thì phải là cậu sai chứ,...”Khánh ngồi nghe ông cụ non bên cạnh thuyết trình mà hoa mắt chóng mặt, sao mà cậu ta phải nói nhiều thế nhỉ, nhìn mình có giống người giận dai như vậy không cơ chứ?Cô nhóc đã thẳng thắn đem vấn đề này hỏi bạn học Minh đang thao thao bất tuyệt bên cạnh, kết quả nhận được tất nhiên là: có!Khánh nghi ngờ:

“Tớ giống vậy ở chỗ nào chứ?”Ái chà! Hỏi đúng trọng tâm rồi đây, Minh đang chuẩn bị vặn dây cót để giảng giải cho Khánh nghe về

“những biểu hiện cho thấy bạn là một người giận lâu” của mình thì tiếng cô giáo một lần nữa rất không đúng lúc cất lên:

“Minh, em trả lời câu hỏi này.”Hừ! Cô giáo đang giảng trên bảng mà dám làm việc riêng à, xem tên nhóc kiêu ngạo này làm thế nào!Tất nhiên là cậu không biết đáp án rồi! Minh thấp thỏm đứng lên, âm thầm cho Khánh vào danh sách nên

“cạch mặt”, đứng lên im như thóc.

“Em không biết à? Thế thì mời bạn Khánh trả lời giúp nào!”Xem lần sau còn dám mất trật tự nữa không!Các bạn đoán xem, liệu Khánh có thể trả lời câu hỏi của cô giáo một cách trôi chảy rồi vênh mặt đắc ý không?Câu trả lời là: không!Làm gì có ai chăm chú chuyện trò mà vẫn biết cô đang giảng gì? Vì thế nên

“hai hạt thóc” phơi mình trước gió đón nhận lời phê bình của cô giáo.