Hai mắt Cố Thần Hi nhìn chằm chằm cô, trong mắt như là có ngọn lửa đang bốc cháy, muốn kéo cả cô vào trong đó, để cô và anh cùng thiêu đốt.

"Em cảm thấy......" Lâm Lạc Lạc thu hồi tầm mắt, khóe miệng nở một nụ cười thật tươi, "Chơi trò trói người, thế nào?"

Thừa dịp anh đang bị lời nói của cô làm cho kinh hách còn chưa kịp phản ứng, cô lấy áo khoác mỏng của anh trên sô pha quấn vài vòng quanh tay anh, gắt gao trói lại, lại lấy thêm mấy sợi dây thừng trói chặt anh lại.

"Chơi vui không?" Cô cười tủm tỉm vỗ mặt anh.

Anh sâu kín nhìn cô: "Hóa ra em thích chơi như vậy."

"Tự anh chậm rãi chơi." Cô vẫy vẫy tay, rồi đi cắt trái cây, không trách nhiệm ném anh bị trói ở phòng khách.

Chờ cô cầm bàn trái cây thập cẩm vừa ăn vừa đi ra, trong phòng khách đã không có ai, cô sửng sốt một chút, Cố Thần Hi từ phía sau tiến lại, chỉ một tay đã bế cô lên.

"Nhanh như vậy? "Cô có chút giật mình.

"Hiện tại đến phiên em." Anh ở bên tai cô nhẹ giọng nói, một tay kia cầm dây thừng cô trói anh, ý vị thâm trường đầy mặt.

Cô không thèm để ý tiếp tục ăn trái cây, nhưng mới vừa cắn một miếng dứa, anh lại đột nhiên lại gần, trực tiếp cướp đi hơn phân nửa miếng còn ở bên ngoài: "Thật ngọt."

"Chậc......" Cô gắp một miếng khác lên, muốn nhét cho anh, "Ăn ăn ăn."

Anh không há miệng, nhưng chờ lúc cô đang định ăn miếng kia, thì anh lại nửa đường cướp đi.

Lâm Lạc Lạc: "......"

Cô dở khóc dở cười: "Anh thấy mình có ấu trĩ không?"

"Vậy chúng ta tới làm chút chuyện không ấu trĩ." Anh chôn mặt ở cổ cô, hít sâu một ngụm: "Thơm quá."

"Ừm, công lao của dầu gội, đang định đưa anh một chai." Cô tự mình ăn trái cây, thường thường bị anh cướp đi một hai miếng, nhưng cũng ăn trong hoà thuận vui vẻ.

Cố Thần Hi ôm cô ngồi ở trên sô pha, chỉ nhìn cô ăn trái cây thôi mà vui sướng đã nảy lên từng đợt một, mỗi lần đoạt trái cây của cô, thì cô sẽ trừng anh một cái, cổ điêu ngoa kiều mị kia được dung hợp hoàn mỹ thành một, anh ngắm thế nào cũng thấy không đủ.

Chờ cô ăn xong một lần, anh lập tức hôn lấy cô, tức khắc miệng đầy hương vị thơm ngọt của trái cây.

"Được rồi hôm nay không cho hôn nữa." Cô cảm thấy nếu cứ tiếp tục bị hôn nữa, thì môi cô sẽ bị trầy da mất.

"Em tốt nhất ngoan chút, bằng không......" Cố Thần Hi cầm lấy dây thừng bên cạnh, làm ra tư thế muốn trói cô lại.

"Ha ha ha ha đồ biến thái buông em ra." Hai người nháo thành một cục, sau một hồi anh bị cô ấn ở trên sô pha, anh nằm ngửa nhìn chằm chằm cô, "Đêm nay anh không muốn đi."

Nhìn cái tư thế tùy quân đùa nghịch này của anh, cô lại không nhịn cười được, không thể không nói nhìn một soái ca như vậy, đúng là cảnh đẹp ý vui.

Cô cúi người xuống, bị anh câu đang muốn đồng ý.

Lúc này lại có một cuộc gọi đánh tới, là Lâm Tử Vân.

"Bảo bối có ở nhà không? Chúng ta vừa vặn đi ngang qua bên con, có mang một chút đồ qua đây, đã đến tiểu khu rồi, nếu con không ở chúng ta sẽ mình đi vào, còn nếu ở nhà thì mở cửa cho bọn ta một chút."

Cố Thần Hi dựa vào trên vai cô, u oán đầy mặt nghe âm thanh đối diện điện thoại, thậm chí còn muốn thay cô trả lời một tiếng không tiện, nhưng bị cô tay lanh mắt lẹ che miệng lại.

"Chờ một chút, con giúp hai người mở cửa." Lâm Lạc Lạc cúp điện thoại, lại cảm thấy lòng bàn tay nóng lên rồi chợt lạnh, bị anh liếm một chút.

Cô vội vàng thu hồi tay: "Thu thập một chút, nhanh rời đi."

"Không phải vừa lúc có thể trông thấy ba mẹ sao? Anh vì sao phải đi?" Cố Thần Hi ngồi ở sô pha, "Anh chỗ nào không thể ra mắt chứ?"

Lâm Lạc Lạc mỉm cười nhìn anh, bọn họ mới ở bên nhau không mấy ngày, người này đã muốn gặp ba mẹ, thích cô đến vậy sao?

Hai thế giới lúc trước cũng vậy......

Nhưng mà cảm động là cảm động, người thì vẫn muốn đuổi đi, nếu cái gì cũng không báo trước, thì đối với ba mẹ mà nói tuyệt đối là kinh hách, cần phải đi trước một bước.

"Anh chỗ nào không thể ra mắt chẳng lẽ anh không biết sao?" Lâm Lạc Lạc chọc ngực anh, "Thân thể ba mẹ em không được tốt, anh muốn họ chịu kí.ch thích lớn như vậy?"

Cố Thần Hi: "......"

Anh yên lặng đứng lên, thu thập đồ của chính mình, rồi đi đến cửa, toàn thân đều tản ra nồng đậm u buồn.

Lâm Lạc Lạc thật sự là bị anh chọc cười, ở cửa kéo anh một chút, anh xoay người liền hôn cô, kịch liệt mà bá đạo, khi cô kháng nghị mới chịu buông ra.

- ---

Cố Thần Hi bị bạn gái đuổi ra cửa, vừa vặn ở lầu một gặp được vợ chồng Lâm Tử Vân, Cố Thần Hi mang theo khẩu trang cùng mũ, vốn có thể trực tiếp tránh đi, nhưng anh lại cố ý tháo khẩu trang xuống, dường như không có việc gì mà cùng vợ chồng Lâm Tử Vân chào hỏi.

"Chào chú Lâm, chào dì Lâm."

"Là cậu à!" Lâm Tử Vân ngoài cười nhưng trong không cười, "Thật trùng hợp."

"Bạn gái cháu ở nơi này, cháu đến gặp cô ấy."

Sắc mặt Lâm Tử Vân biến đổi: "Cậu có bạn gái? Có khi nào?"

Ông suy nghĩ thấy không thích hợp, Cố Thần Hi nếu có bạn gái, lấy đứa hạnh kia của Cố Thanh Hằng, thì sao có thể không khua chiêng gõ trống nói cho ông, kí.ch thích ông được chứ? Sao một chút tin tức nào cũng không nghe được?

Cố Thần Hi lộ ra một nụ cười cực kỳ dịu dàng: "Vâng, tình cảm của bọn cháu rất ổn định, rất mau sẽ kết hôn, ba cháu nói hy vọng bọn cháu sang năm sẽ sinh cho ông cháu trai cháu gái."

Lâm Tử Vân:!!!

Khó trách không rên một tiếng, hóa ra là đang chuẩn bị phóng đại chiêu, đúng là Cố Thanh Hằng, càng ngày càng âm hiểm xảo trá, may mắn hôm nay gặp được thằng nhóc này, bằng không sang năm ông chẳng phải là phải bị tức chết?

"Ha ha......!Cậu hiện giờ sự nghiệp đang ở thời kỳ phát triển, tùy tiện kết hôn không sợ ảnh hưởng sự nghiệp sao?" Lâm Tử Vân một bộ dáng trưởng bối tốt, ân cần thiện dụ*, "Người trẻ tuổi sao, vẫn nên lấy sự nghiệp làm trọng."

*Ân cần thiện dụ (谆谆善诱): ý chỉ sự kiên nhẫn khẩn thiết mà dạy bảo, hướng dẫn.

"Cảm ơn chú Lâm đã nhắc nhở, nhưng sự nghiệp tùy thời đều có thể đua, lại không thể để cô gái của mình ấm ức được, hơn nữa ba cháu đã sớm muốn ôm cháu trai rồi......" Cố Thần Hi không tiếp tục nói, cười cùng hai người chào tạm biệt, trong nháy mắt xoay người trên mặt liền lộ ra một nụ cười hồ ly.

Thẳng đến khi thân ảnh anh biến mất, vợ chồng Lâm Tử Vân mới tâm sự nặng nề lên thang máy, có ai không muốn ôm cháu trai đâu? Bọn họ cũng muốn a!

Tưởng tượng đến sau đó không lâu, Cố Thanh Hằng khoe con trai kết hôn có con, còn con gái của mình thì vẫn là cẩu độc thân, trong lòng Lâm Tử Vân liền vô cùng lo lắng.

Vì thế Lâm Lạc Lạc nghênh đón ba mẹ sắc mặt không được tốt, hai người ăn vạ không chịu đi, nói Đông nói Tây đủ kiểu, còn ngầm tìm hiểu một ít bạn bè nam trước kia của cô, hoặc là nói về con trai cháu trai của bạn bè xấp xỉ tuổi cô, lớn lên đẹp sự nghiệp cũng không tồi linh tinh.

Tuy rằng không phải thực rõ ràng, nhưng Lâm Lạc Lạc nghe ra được, cô là gặp được "cha mẹ giục cưới" trong truyền thuyết.

Quả nhiên cuối cùng hai người vẫn nói ra: "Có tính toán tìm bạn trai không?"

"Xảy ra chuyện gì?" Lâm Lạc Lạc kỳ quái hỏi, hai người đối với việc nguyên chủ tìm bạn trai vẫn luôn sao cũng được, thế mà sao lại đột nhiên giục cưới rồi?

Lâm Tử Vân tức giận nói: "Chúng ta ở dưới lầu gặp được tên nhóc Cố gia kia, nó vậy mà lại có bạn gái......"

Hai vợ chồng kể lại cuộc trò chuyện vừa rồi, Lâm Lạc Lạc nghe mà dở khóc dở cười, hay cho một Cố Thần Hi, 36 kế đều dùng tới.

"Kỳ thật, con cũng có bạn trai." Cô vẻ mặt nghiêm túc nói.

Hai vợ chồng không tin đầy mặt: "Khi nào có? Ai?"

"Vừa có mấy ngày hôm trước, chính là Cố Thần Hi."

Hai vợ chồng đồng thời trợn trắng mắt với cô: "Không muốn tìm bạn trai cứ việc nói thẳng, chúng ta cũng không phải bức con, nói dối kiểu này thì có ích gì?"

"Con nói chính là sự thật."

"Hừ." Lâm Tử Vân hết chỗ nói rồi.

Lý Xảo Thiến như suy tư gì: "Nhưng mà mẹ xem chương trình kỳ này của con, thấy con và cậu nhóc Cố gia kia, thật ra hợp tác rất không tồi, hai đứa gần đây quan hệ hòa hoãn à?"

"Đúng vậy, hòa hoãn thành người yêu." Cô cười hì hì nói.

"Được được, biết con không muốn tìm bạn trai, chúng ta không đề cập tới, con cũng đừng lại nói hươu nói vượn." Lâm Tử Vân bất đắc dĩ nói.

"Dạ" Nói thật mà không ai tin hớt.

- ---

Bên kia, bởi vì chuyện hạ thuốc một cô gái xa lạ, ngụy nam chủ Triệu Hạo Thiên bị giữ chặt tại Cục Cảnh Sát, hắn đau khổ cầu xin hệ thống giúp mình, nhưng mà hệ thống ngay từ đầu đã không định để ý tới hắn, nó muốn mài mòn hắn, khiến hắn về sau càng nghe lời.

Nhưng mà ngày nọ, hệ thống nhìn thấy trên TV đang phát sóng Minh Tinh Đại Quyết Đấu, sau khi nhìn đến Lâm Lạc Lạc bên trong, nó liền điên cuồng.

Đây là người phụ nữ có năng lượng tối cao nhất nó từng gặp! So với mấy người khác ước chừng nhiều gấp mấy trăm lần.

"Có được cô ta!!!" Hệ thống ở trong đầu Triệu Hạo Thiên hô to, "Cần phải có được cô ta!"

Kế tiếp hệ thống vô cùng tích cực, chuyển vào tài khoản Triệu Hạo Thiên một khoản tiền lớn, đưa cho cô gái kia, khiến cô ta sửa miệng nói thuốc là tự bản thân ăn, đưa Triệu Hạo Thiên từ bên trong ra ngoài.

Triệu Hạo Thiên lúc này mới biết được, hóa ra hệ thống không những có thể thay đổi tình trạng thân thể hắn, mà còn có thể làm ra tiền, quả thực có thể nói là không gì không làm được.

"Anh biết thì tốt, chỉ cần anh ngoan ngoãn nghe lời, tiền tài người đẹp mọi thứ đều có." Hệ thống cao quý lãnh diễm nói, mấy thứ đó tất nhiên đều có thể làm ra, nhưng đều cần đến năng lượng, nếu không phải Lâm Lạc Lạc, nó mới sẽ không hao phí thêm nhiều năng lượng như vậy đâu.

Trước khi thấy được Lâm Lạc Lạc, Triệu Hạo Thiên ngủ với ai hệ thống đều không có ý kiến, năng lượng tuy rằng có cao có thấp, nhưng đều ở cùng một cấp số lượng, chất lượng tốt một chút sẽ nhiều năng lượng hơn, cho nên chỉ có thể lấy lượng thủ thắng*, tích tiểu thành đại.

*Lấy lượng thủ thắng: lấy lợi thế về số lượng để giành chiến thắng.

Nhưng từ khi nhìn thấy Lâm Lạc Lạc, hệ thống liền không muốn để Triệu Hạo Thiên tùy tiện ngủ với người khác, ngủ người khác mấy trăm lần, còn không bằng ngủ với Lâm Lạc Lạc một lần.

Chẳng bằng để hắn chuyên tâm khởi xướng công kích Lâm Lạc Lạc, nếu có thể bắt lấy cô, về sau nó hoàn toàn không cần phải lo lắng về năng lượng nữa.

Cho nên nó xáo trộn các bước trước đó, không còn tiến tới từng bước một, mà là trực tiếp hao phí một lượng lớn năng lượng, nâng cấp bề ngoài Triệu Hạo Thiên lên mức độ cao cấp, còn cho hắn rất nhiều tiền, để hắn giả dạng làm một kẻ có tiền.

Triệu Hạo Thiên hiện tại mới biết được cái gì gọi là lắc mình biến hoá, gà đen biến phượng hoàng, hiện tại hoàn toàn nhìn không ra bộ dáng trước kia, vừa cao vừa soái, còn có tiền, đi ra ngoài tùy tay một cái là đã có vô số phụ nữ nhìn về phía hắn, nhìn hắn sắc tâm đại động.

Nhưng hệ thống không cho hắn xuống tay với mấy người phụ nữ đó, hắn vô cùng khó hiểu: "Vì sao? Cậu lúc trước không phải đã nói chỉ cần là phụ nữ chất lượng tốt một chút thì đều được sao?"

"Lúc trước là lúc trước, hiện tại là hiện tại, anh hiện tại chỉ có một nhiệm vụ: Tiếp cận Lâm Lạc Lạc, đạt được hảo cảm của cô ta, ngủ với cô ta!" Hệ thống cười lạnh một tiếng, "Nếu nhiệm vụ thành công, anh sẽ có được dung mạo càng thêm hoàn mỹ, càng nhiều tiền hơn, đến lúc đó anh muốn ngủ với ai đều được; nhưng trước khi nhiệm vụ thành công, anh cần phải bảo tồn tinh khí thần*, toàn lực bắt lấy Lâm Lạc Lạc, bằng không ha ha......"

*Tinh khí thần (精气神): là ba tố chất cơ bản trong cơ thể con người, chúng rất quan trọng tồn tại trong thể xác mỗi con người.

Nó quyết định toàn bộ sự tồn tại và phát triển của con người đó, từ khi sinh ra, lớn lên và đến khi già đi.

Nó hao phí năng lượng trên người hắn quá nhiều, nó cần phải thu hồi lại cả vốn lẫn lời, năng lượng trên người Lâm Lạc Lạc thật sự quá nhiều cũng quá mê người.

Cần phải có được!

Vì thế Lâm Lạc Lạc liền phát hiện, ngụy nam chủ không đi ngủ người khác, nhưng năng lượng vầng hào quang vẫn rớt, cô có chút mờ mịt.

Cô vốn dĩ cho rằng, thế giới này sẽ là một trận đánh lâu dài, cô cần không ngừng đi phá hư chuyện tốt của Triệu Hạo Thiên, đạt được mục đích phóng thích năng lượng hào quang, nhưng mọi chuyện lại diễn ra ngoài dự kiến của cô.

Bởi vì ngay sau đó, Triệu Hạo Thiên liền lái siêu xe xuất hiện ở trước mặt cô, chế tạo các kiểu ngẫu nhiên gặp mặt, ngụy trang thành hai người có duyên phận, trong tối ngoài sáng trang bức* với cô đủ loại.

*Trang bức (装逼): làm ra vẻ, cố gắng thể hiện ra một khí chất (tính cách or phong cách) khác không đúng với thực chất.

Dưới sự hỗ trợ của hệ thống bồi dưỡng đại minh tinh, Triệu Hạo Thiên bị trang trí thành một siêu cấp phú hào, có bàn tay vàng của ngụy nam chủ hộ thân, người khác đều nhìn không ra sơ hở, cũng không ai hoài nghi, còn rất dễ dàng sinh ra hảo cảm với hắn.

Đáng tiếc đối tượng hắn công lược là Lâm Lạc Lạc.

Hắn tạm thời không đi gây tai họa cho các cô gái khác, điểm này Lâm Lạc Lạc thích nghe ngóng, vì thế cô giống như câu cá, thể hiện thái độ cao lãnh xa cách với Triệu Hạo Thiên, rất không thích hắn, nhưng thỉnh thoảng cũng mềm mại một chút.

Nhìn chung mọi thứ đang phát triển theo phương hướng tốt, không để hệ thống hoàn toàn tuyệt vọng, rồi lại bắt nó hao phí nhiều năng lượng hơn.

Cô phát hiện bản thân đúng là rất có thiên phú của trà xanh! Kỹ năng diễn kịch cũng là chuẩn cmnr!

Một chiêu này cũng phi thường hữu hiệu, năng lượng vầng hào quang của ngụy nam chủ cũng tiêu hao càng nhanh.

Mỗi lần ghi hình, Triệu Hạo Thiên đều sẽ lấy thân phận fans của Lâm Lạc Lạc để xuất hiện, giống như các fans khác, ở bên cạnh cỗ vũ cô cố lên, ở giữa một đám nữ sinh nhỏ, hắn đặc biệt dễ thấy.

Lần đầu tiên mọi người không phát hiện, nhưng lần thứ hai còn nhìn thấy hắn, Tưởng Chân Tâm nói giỡn hỏi Lâm Lạc Lạc: "Cái soái ca kia, có phải đang theo đuổi cô hay không?"

Lâm Lạc Lạc vẻ mặt mờ mịt lắc đầu: "Anh ta chỉ nói là fans của tôi thôi mà?"

"Cô a!" Tưởng Chân Tâm có chút hận sắt không thành thép, "Kia chỉ là lấy cớ, người ta chính là đang theo đuổi cô đấy."

"Ha ha......" Cố Thần Hi cười lạnh một tiếng, thể hiện rõ cảm giác tồn tại của mình, lần đầu tiên nhìn thấy Triệu Hạo Thiên, anh đã cảm thấy không thích hợp, chỉ là thấy Lâm Lạc Lạc không để ý, nên anh cố ý không nói.

Tên đàn ông từ đâu đến cũng dám mơ ước Lạc Lạc nhà anh.

Tưởng Chân Tâm không biết anh cười lạnh cái gì, kinh ngạc nhìn Thần Hi một cái, rồi tiếp tục cùng Lâm Lạc Lạc nói chuyện phiếm: "Nhưng mà theo như tôi quan sát, soái ca kia tựa hồ rất không tồi, đứng rất xa mấy cô gái khác, đôi mắt vẫn luôn chỉ nhìn cô, tựa hồ rất thích cô nha."

"Ha ha......" Cố Thần Hi lại cười lạnh.

Bởi vì là nghỉ ngơi nên mấy khách mời cùng ngồi nói chuyện phiếm, bề ngoài hiện giờ của Triệu Hạo Thiên rất dễ thấy, mọi người đều chú ý tới, vì thế mấy người khác cũng gia nhập trận doanh bát quái.

Chẳng qua mỗi khi có người nói một câu Triệu Hạo Thiên tốt, Cố Thần Hi liền cười lạnh một tiếng, cuối cùng đến đạo diễn vẫn luôn không lên tiếng nhịn không được hỏi: "Anh không sao chứ?"

"Không có việc gì." Tầm mắt Cố Thần Hi quét về phía Lâm Lạc Lạc, sau khi bình tĩnh nhìn cô vài lần, liền lạnh mặt rời đi.

"Phỏng chừng là tâm tình không tốt." Vương Mộc Đức nói, "Để tôi đi xem."

Lâm Lạc Lạc giữ chặt anh ta: "Tôi đi."

"Cô?" Những người khác kinh ngạc nhìn cô.

"Tôi đi rất bình thường a, đừng quên hiện tại chúng tôi đều có fans CP, chẳng lẽ không được bày ra một chút quan hệ tốt giữa chúng tôi sao?" Cô cười tủm tỉm nói.

Những người khác ha ha ha cười to, đều cảm thấy có chút hí kịch hóa*.

*Hí kịch hóa (戏剧化): mô tả tâm trạng của một người thay đổi nhanh chóng, và tâm trạng dễ thay đổi hoặc hành vi của mọi người là phóng đại, và thường có thể tạo ra một số hiệu ứng và kết thúc bất ngờ và kỳ lạ.

Sau khi tập thứ hai của Minh Tinh Đại Quyết Đấu được phát sóng, bởi vì Lâm Lạc Lạc cùng Cố Thần Hi vẫn ăn ý như tập một, thời điểm đi đường trêu chọc nhau để lộ ra sự quen thuộc hai bên, cả khi lúc nghỉ ngơi cùng nhau thổi khúc hợp tấu dễ nghe kia......

Hai người trong lúc vô tình tương tác lẫn nhau, để lại nơi đáng giá thưởng thức thật sự quá nhiều, cho nên số lượng fans CP của Lâm Lạc Lạc và Cố Thần Hi gia tăng mãnh liệt, bọn họ không còn cẩn thận như tập một, mà là lớn mật hô lên rằng: Lâm Lạc Lạc cùng Cố Thần Hi rất xứng đôi, bọn họ chính là fans CP!

Mà ở tập ba, Lâm Lạc Lạc và Cố Thần Hi có thể không cần tổ đội, Cố Thần Hi làm người thắng còn có thể là người đầu tiên chọn đồng đội, nhưng trong tầm mắt chờ mong của các khách mời khác, Cố Thần Hi lại ngoài dự đoán lựa chọn Lâm Lạc Lạc, Lâm Lạc Lạc cũng không từ chối, hai người lại lần nữa hợp tác khăng khít.

Sau chuyện này, fans CP của hai người hoàn toàn càn rỡ lên, cùng fans cá nhân của cả hai hình thành trạng thái thế chân vạc, cùng quỷ dị tồn tại.

Video có quan hệ với hai người ở các trang web cũng nhiều như lông trâu, CP bọn họ là tiếng hô tối cao.

Cũng bởi vì lượng fans CP ngày càng khổng lồ, đạo diễn cũng từng đề nghị, hỏi hai người có muốn cố định CP từ đây không, ít nhất trước khi chương trình kết thúc, làm bộ có quan hệ tốt với nhau.

Cho nên gần đây Lâm Lạc Lạc cùng Cố Thần Hi rất hài hòa, không có đối chọi gay gắt, chỉ là cãi nhau hoặc nói móc lẫn nhau như ngày thường mà thôi, bọn họ đều cho rằng hai người là tiếp thu ý kiến của đạo diễn, cùng ngụy trang hài hòa.

Ở trong giới nghệ sĩ, mọi người đều hiểu.

Người có thù oán còn có thể ôm nhau, giả làm anh em tốt với bên ngoài, thì giả bộ làm đồng đội tốt có là gì.

Nhưng mà chính là không ai nghĩ đến, tình cảm giữa hai người bọn họ thật sự tốt, còn ở bên nhau.

- ---

Lâm Lạc Lạc đi về phương hướng Cố Thần Hi rời đi, đi không bao lâu, đã có một bàn tay từ sau lưng cô vươn tới, gắt gao ôm cô không bỏ, sau đó bế cô vào một phòng nghỉ khóa cửa lại, môi lập tức dán lên.

Hơn nửa tháng này hai người đều rất bận, không phải anh ở chỗ này, thì là cô ở nơi khác chạy show, gần như không tìm thấy cơ hội ở chung đơn độc, cho dù gặp mặt cũng là vội vàng biệt ly, ngược lại khi quay Minh Tinh Đại Quyết Đấu, lại là thời gian bọn họ ở chung nhiều nhất.

"Lạc Lạc, anh rất nhớ em."

Hôm nay có chút dấm thiêu người, Cố Thần Hi quấn người không được, ôm cô làm nũng, đôi tay cũng không an phận mà bắt đầu sờ so.ạng, Lâm Lạc Lạc có chút phát ngứa.

Cô nhéo cái cằm gợi cảm của anh, bá đạo nói: "Đừng lại đốt lửa, bằng không......"

"Bằng không thế nào?" Môi mỏng Cố Thần Hi nhẹ nhàng chạm vào môi cô, lại dừng ở trên mặt, trên cổ, còn đi xuống từng chút một, thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt sâu thẳm đi câu cô, dùng hành động thể hiện hắn "chính là đang đốt lửa".

Ai nói đàn ông thì không phải yêu tinh?

Lâm Lạc Lạc đột nhiên nhớ ra, trước đây anh có diễn một bộ phim điện ảnh, nhân vật chính là một nam mỹ nhân họa quốc, mê hoặc nam nữ trong thiên hạ đến thất hồn lạc phách, là cái loại từng nét cau mày, nụ cười, tiếng nói hay cử động đều câu người, còn không phải là như bây giờ sao?

"Lại đốt lửa, ăn anh." Cô làm ra một biểu tình hung mãnh, Cố Thần Hi vừa xem đã cười không ngừng, dùng giọng nói trầm thấp câu người nói, "Tới, ăn anh."

Anh kéo áo sơmi của mình ra, lộ một tảng lớn trước ngực, anh lôi kéo tay cô đặt ở chỗ trái tim, cảm thụ da thịt nóng bỏng kia, cùng sức sống tràn trề dưới làn da.

Anh hoài nghi bản thân là mắc chứng đói khát da thịt*, còn nhanh chóng chuyển biến xấu đến thời kì cuối, chỉ có thời điểm tiếp xúc với cô, anh mới có thể dễ chịu hơn, cái loại khát vọng này mới có thể hơi chút giảm bớt.

*Chứng đói khát da thịt là một loại bệnh tâm thần thuộc khoa tâm thần, bệnh do lâu ngày không được vuốt ve.

Khi ở một mình và tâm trạng thay đổi thất thường, bạn sẽ rất bồn chồn và không yên, bạn sẽ rất muốn được ôm và được chạm vào, cảm xúc của bạn sẽ trở nên không kiểm soát được và bạn sẽ trút bỏ những cảm xúc tiêu cực tồn đọng dưới dạng khóc và hưng cảm.

"Bắt đầu ăn từ nơi nào?" Lâm Lạc Lạc trên dưới đánh giá anh, làm bộ có chút buồn rầu.

"Nơi nào cũng có thể." Anh thoải mái hào phóng mở hai tay ra, tùy ý cô cẩn thận đánh giá, tựa hồ còn ghét bỏ không đủ gợi cảm, mà còn cởi từng nút áo sơ mi dư lại, tốc độ vô cùng chậm, có chút ý vị cố ý dày vò người.

Lâm Lạc Lạc cười nép ở trong lòng ngực anh, ngẩng đầu lên cắn một ngụm ở cằm anh, rất dùng sức.

"Đúng là không lưu tình chút nào." Cố Thần Hi vuốt dấu răng trên cằm, cúi đầu hung tàn nhìn cô, lộ ra hai hàm răng trắng tinh sắc bén như đang thị uy, "Lần này đến lượt anh, chính em chọn vị trí."

"Em mới không chọn." Lâm Lạc Lạc muốn trốn, lại bị anh ấn ở trên đùi, anh một ngụm cắn xuống dưới, thế tới rào rạt.

Nhìn thập phần hung tàn, nhưng khi rơi xuống trên người cô thì lại rất là dịu dàng, anh nhẹ nhàng cắn môi cô, nghiền nát một chút, môi lưỡi câu lấy dây dưa không thôi.

Lâm Lạc Lạc vòng tay ôm cổ anh, trao đổi một nụ hôn triền miên nhiệt liệt.

"Anh cũng muốn ăn em, đặc biệt muốn." Giọng nói trầm thấp khàn khàn của anh nỉ non bên tai cô, trong thanh âm có chín phần khát vọng, còn có mười phần khắc chế và nhẫn nại, "Lạc Lạc, chúng ta công khai đi."

Anh phải tuyên bố với người khắp thiên hạ, cô là của anh!

Không phải con chó con mèo nào cũng có thể mơ ước.

"Vậy nếu, giữa ăn em và công khai." Lâm Lạc Lạc ha ha cười rộ lên, yêu mị nhìn anh, "Anh chọn cái nào?"

Cố Thần Hi: "......"

Anh suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cố nén xúc động của thân thể, nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh chọn công khai."

"Ha ha ha ha......"

"Anh có phải đồ ngốc không?" Lâm Lạc Lạc ôm anh, ở bên tai anh nhẹ giọng nói, "Anh là người lớn, anh có thể chọn tất cả đều muốn mà!"

Vẻ mặt cô đầy ý cười, vô cùng đắc ý sau khi thực hiện được trò đùa dai.

Xấu là thật sự xấu, nhưng cũng vô cùng câu người..