Lúc Lục Chiêu Bạch tới, Triệu Mạch đang gặp gỡ hai cận thần.

Tuổi tác càng lớn bực bội càng chồng chất, mới phát hỏa xong, trên mặt còn mang theo khó chịu, nhìn thấy có người vào cửa, ông ta hừ một tiếng nói: "Giờ mới qua đây?"

Lục Chiêu Bạch hành lễ, khuôn mặt lộ vẻ bệnh tật, khí sắc uể oải, có điều miệng vẫn cười, thuận theo đáp: "Phong hàn chưa khỏi, sợ lây bệnh cho bệ hạ.

"

Triệu Mạch vẫy vẫy tay, đợi y đi đến gần liền kéo người vào lòng, nhéo mặt y: "Đã mấy ngày còn không đỡ, ngày càng yếu ớt khó chiều.

"

Lần trước ông ta chơi hơi quá mức, Lục Chiêu Bạch trở về lập tức bị bệnh, tuy nói là hơi quá, nhưng trước nay cũng không phải chưa từng thử qua, sao đến nổi ba bốn ngày vẫn không dậy nổi khỏi giường?

Triệu Mạch nói, thuận miệng hỏi Vương Kiều: "Thái y bảo như thế nào?"

Vương Kiều bẩm thái y đã chẩn trị, cũng không có gì đáng lo, chỉ là sức khỏe của Đốc Công không tốt, cần tĩnh dưỡng.

Triệu Mạch nghe vậy thì nhíu mi, Lục Chiêu Bạch phát giác cho điểm không ổn, vội cười hòa hoãn: "Bệnh nhỏ mà thôi, nô tài thấp hèn, đừng coi ta như chủ tử.

"

Y nói ra không ngại ngùng chút nào, Triệu Mạch liếc qua, vỗ mặt Lục Chiêu Bạch: "Có nô tài nào dám ngồi lên đùi trẫm?"

Lục Chiêu Bạch nương theo cắn ngón tay ông ta: "Long sàng nô tài con dám bò, huống hồ chân bệ hạ?"

Đầu lưỡi thiếu niên hồng nhuận, khoang miệng ướt nóng kích thích Triệu Mạch nổi lên hỏa dục, đang định nói gì, nội thị bên ngoài bỗng tiến vào hồi bẩm: "Hoàng Thượng, Binh mã tư Lâm đại nhân cầu kiến.

"

Triệu Mạch tức khắc có chút mất kiên nhẫn, Lục Chiêu Bạch rời khỏi lồng ngực ông ta, kính cẩn đứng một bên.

Hoàng đế bóp giữa mày, trầm giọng nói: "Đã biết, nói hắn chờ đó.

"

Phân phó nội thị xong, Triệu Mạch bỗng nghĩ đến một chuyện, nói với Lục Chiêu Bạch: "Lát nữa ngươi phái người thu dọn điện Phù Vân, lão Lục cũng đã mười bảy mà vẫn còn ở Tây Tam Viện không hay lắm.

"

Hoàng tử hơn ba tuổi sẽ được đưa đến Tây Tam Viện, ăn mặc, đi lại đều ở đây, mãi cho tới năm mười lăm tuổi sẽ được ban cung điện riêng, chỉ mỗi Triệu Vô Sách khác với bình thường.

Hắn là một người trong suốt, hoàng đế coi thường hắn, đương nhiên sẽ không ai thay hoàng đế thu xếp giúp, hiện giờ dù đã mười bảy vẫn còn ở Tây Tam Viện.

Triệu Mạch mới gặp hắn, hậu tri hậu giác nhớ ra mình còn có đứa con trai lớn như vậy, đại khái lương tâm trỗi dậy, lại bỏ thêm một câu: "Ngươi qua nhà kho chọn chút tơ lụa, văn phòng tứ bảo đưa qua cho hắn.

"

Nhắc tới Triệu Vô Sách, Lục Chiêu Bạch lập tức trở nên khác thường.

Khoái cảm và sợ sệt che trời lợp đất còn ngay trước mắt, Lục Chiêu Bạch căng mặt, mím môi, mới cúi đầu lên tiếng đáp: "Vâng.

"

Thời điểm ra ngoài chạm mặt với Binh mã tư Lâm Hữu Đức, Lâm Hữu Đức vội vàng lấy lòng thỉnh an: "Đốc Công.

"

Lục Chiêu Bạch lạnh nhạt đi lướt qua người hắn.

Lâm Hữu Đức bị ăn bơ, nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh của y bĩu môi, trong lòng âm thầm mắng một câu: "Cái thá gì chứ".

Nhưng lời này hắn chỉ dám mắng trong lòng, nào dám để người ngoài nghe thấy.

Năm Lục Chiêu Bạch mười hai tuổi vào cung, Triệu Mạch trông thấy gương mặt hại nước hại dân này, nửa là làm nhục nửa là dâm loạn, người xung quanh đều cho rằng hơn tháng sau sẽ chán ngấy, ai ngờ mấy năm nay người đến người đi không kể hết, vinh sủng của Lục Chiêu Bạch nửa phần không suy, thậm chí còn từ một tiểu thái giám ngồi yên ổn trên vị trí Đốc Công.

Nếu là nữ tử, ắt là mối họa mất nước.

May mắn là nam tử, cũng may mắn, là thái giám.

! !

Lục Chiêu Bạch sai người lấy đồ vật ban thưởng, trong bụng không vui chút nào, nhưng cuối cùng vẫn dẫn người đến Tây Tam Viện.

Từ trước đến nay y làm việc không ai có thể bới móc được, chứ đừng nói gì đến một hoàng tử không được sủng như Triệu Vô Sách, không bằng lòng ít nhất cũng bằng mặt.

Nhưng khi trông thấy Triệu Vô Sách, đôi mắt người nọ giống như có móc treo gắn lên người y, Lục Chiêu Bạch thầm nghĩ sớm muộn gì y cũng phải móc mắt chó của hắn ra, ngoài miệng vẫn cười nói: "Hoàng Thượng có thưởng, Lục điện hạ tiếp chỉ đi.

"

Triệu Vô Sách lên tiếng, đi đến trước mặt hắn, ánh mắt đen kịt nhìn chằm chằm y tựa hồ một con chó săn, làm Lục Chiêu Bạch bất giác muốn lui về phía sau.

Triệu Vô Sách chậm rì rì quỳ xuống.

Trong khoảnh khắc ấy, Lục Chiêu Bạch có một loại ảo giác rằng người này không phải đang quỳ nhận thánh chỉ là mà là quỳ trước y.

Đầu ngón tay y nắm siết thánh chỉ, Triệu Vô Sách lại vô tư cười đùa: "Đốc Công, sao còn chưa đọc?"

Lục Chiêu Bạch giật mình, ký ức hoang đường đêm đó như thủy triều quét đến.

Y quen chịu đựng nỗi đau, thế nhưng lại ngất đi trước niềm sung sướng mà những ngón tay người kia ban lại.

Lúc tỉnh dậy, Lục Chiêu Bạch phát hiện y đang nằm trong phòng của mình, thân thể sạch sẽ tươi mát, còn được bôi thuốc, thoải mái chưa từng có.

Thái giám hầu hạ y nói, là Lục hoàng tử bế y về.

Nửa mộng nửa tỉnh hoang đường không thể khống chế, Lục Chiêu Bạch chạy đi tắm nước lạnh, ngày thứ hai không phụ sự kỳ vọng, lập tức nhiễm cảm.

Y nương theo đó mà nghỉ ngơi hai ngày mới bình tĩnh lại được, bây giờ đối diện ánh mắt của người nọ, lần nữa cảm thấy rối bời.

Lục Chiêu Bạch híp mắt, cúi đầu nhìn Triệu Vô Sách, nảy sinh sát khí.

Người này nguy hiểm, không thể giữ lại.

Lục Chiêu Bạch đọc thánh chỉ, sau đó ném vào tay hắn định bỏ đi.

Muốn giết Triệu Vô Sách cũng không thể động thủ lúc này được, y cần phải tồn tại nữa.

Nhưng Triệu Vô Sách lại không sợ chết ngăn cản y: "Đốc Công hiếm khi đến đây một chuyến, uống ly trà rồi hẵng đi.

"

Vẻ mặt hắn đầy chân thành, nhưng Lục Chiêu Bạch lại nhìn rõ dục vọng trong đôi mắt đó.

Là dục vọng với y.

Lục Chiêu Bạch lạnh mặt, Triệu Vô Sách bỗng cười ái muội: "Trong phòng ta không có mãnh thú, sẽ không ăn thịt Đốc Công.

"

Cái chữ ăn kia tràn đầy thâm ý, trước khi Lục Chiêu Bạch nổi giận, hắn lại đứng đắn nói: "Kỳ thật ta có thứ cần đưa cho phụ hoàng, làm phiền Đốc Công giúp ta mang về, đa tạ.

"

Người này trong nháy mắt diễn xuất chuyển sang nghiêm túc, Lục Chiêu Bạch phất tay áo, lách qua người hắn, như Triệu Vô Sách mong muốn bước vào cửa.

Nội thị đi theo Lục Chiêu Bạch cũng định nối gót, ai ngờ bị Triệu Vô Sách liếc mắt ngăn cản ở bên ngoài, còn giơ tay khép cửa lại.

Lục Chiêu Bạch lập tức quay đầu: "Ngươi làm cái gì vậy?"

Triệu Vô Sách nhanh chóng dùng hành động thực tế nói cho y, mình muốn làm cái gì.

Ánh sáng xuyên qua ô vuông cửa sổ chiếu vào, ngay nơi bóng tối và ánh sáng giao nhau, hắn vươn tay kéo y nhào vào lòng mình.

Hơi thở nóng bỏng phả lên cổ Lục Chiêu Bạch, nháy mắt làm cơ thể y cứng đờ: "Triệu Vô Sách! Ngươi buông ta ra!"

Y muốn giãy giụa, nhưng không ngờ sức lực của Triệu Vô Sách lớn như vậy, có điều giọng nói của hắn lại trái ngược hoàn toàn với lực đạo kia, Triệu Vô Sách tủi thân than thở: "Đốc Công mới nhào vào lòng ta xong, giờ lại định bội tình bạc nghĩa sao?".