Edit: Nynuvola

Triệu Vô Sách biết, hắn sớm muộn cũng có một ngày chết trên tay Lục Chiêu Bạch.

Từ lúc hắn còn là con rối dưới danh nghĩa Thái Tử trên tay Lục Chiêu Bạch, tùy ý y hủy hoại giang sơn Ngô Quốc;

Hắn cách phụ hoàng một cánh cửa, cùng Lục Chiêu Bạch thâu hoan bừa bãi trong Ngự Thư Phòng;

Lần đầu tiên bị đối phương nắm dục vọng đã trướng đau, nhìn người trước mặt tươi cười dụ hoặc hỏi hắn "Điện hạ có muốn thử với nô tài một lần không";

Hắn liền biết, ba chữ Lục Chiêu Bạch này, là bóng ma mà hắn cam nguyện trầm luân.

Biết rõ là lửa, nhưng vẫn muốn ôm trọn vào lòng.

Năm mười bốn tuổi, Triệu Vô Sách mộng tinh, đối tượng là Đốc Công Lục Chiêu Bạch, người bị phụ hoàng hắn đè dưới thân làm nhục.

Lại sớm hơn một chút, năm Triệu Vô Sách mười tuổi, bị hoàng muội đẩy xuống nước, lúc hắn run rẩy bò lên bờ, giữa trời tuyết lạnh giá, có người ném cho hắn một chiếc áo khoác lông chồn.

Người nọ cũng là Lục Chiêu Bạch.

Triệu Vô Sách thích Lục Chiêu Bạch rất nhiều năm, thích đến độ từ bỏ tất cả dự tính, bằng lòng làm một quân cờ trong lòng bàn tay y, tùy ý để người nọ khống chế mình và giang sơn Ngô Quốc.

Cho nên, khi bắt gặp người cha già nua trừng lớn đôi mắt vẫn đục với mình, nói không nên lời, Triệu Vô Sách biết, có lẽ hắn cũng không sống nổi.

Tiếng binh khí va chạm ngoài điện Trường Nhạc, sau đó là phản quân Đại Chu xông vào.

Tiếng kêu thảm thiết hòa lẫn với máu thịt, mà Long Tiên Hương trong điện phả ra ấm áp, Triệu Vô Sách đứng trước giường, hờ hững nhìn cổ họng phụ hoàng giờ chỉ có thể phát ra những thanh âm "ư ư", khinh thường nói: "Ngài nhìn đi, y đến báo thù.

"

Đốc Công Lục Chiêu Bạch, vốn là Thái Tử Đại Chu.

Mười năm trước Ngô Quốc diệt Đại Chu, năm ấy Lục Chiêu Bạch mười hai tuổi trở thành luyến đồng của hoàng đế Triệu Mạch, cũng thành một hoạn quan.

Mười năm sau, đã từng là hùng sư một thời nay trở thành con chó tật nằm liệt trên giường hơi thở thoi thóp, mà luyến đồng từng bị ông ta đè dưới thân làm nhục, phái binh từ Lạc xuyên đánh thẳng vào kinh thành.

Có tiếng bước chân bên ngoài điện truyền đến, ủng của nam nhân còn dính máu tươi và bùn, đạp lên mặt đất, phát ra tiếng vang rất nhỏ.

Sau đó, bàn tay còn hơi lành lạnh xoa nắn cổ hắn: "Lão già đẹp lắm à?"

Ngón tay thon dài, cổ tay tinh tế, ở trên còn lưu lại dấu vết bầm tím.

Là tàn dư của đêm qua.

Bị hắn trói bằng dải lụa, ấn lên đầu giường, vì trói chặt nên mới bị hằn thành vết.

Triệu Vô Sách nghiêng đầu, hôn xuống cổ tay người nọ, chẳng mảy may bận tâm cần cổ yếu ớt của mình đang bị y chế trụ: "Không bằng Đốc Công.

"

Lục Chiêu Bạch bị lời này của hắn lấy lòng, âm cuối kéo dài, mang theo chút làm nũng: "Vậy sao điện hạ không nhìn ta?"

Hắn vĩnh viễn không kháng cự lại được thanh âm ấy.

Cho nên hắn quay đầu lại.

Đối diện tầm mắt Lục Chiêu Bạch.

Rõ ràng y đang cười, nhưng trong mắt là băng lạnh và sát khí.

Lục Chiêu Bạch cực kỳ đẹp.

Nam sinh nữ tướng, đôi mắt dài quyến rũ, khuôn mặt bạch ngọc dính vết máu, vừa vặn phía dưới đuôi mắt, chẳng khác nào một nốt ruồi lệ.

Triệu Vô Sách nhìn thấy bóng dáng của mình trong mắt y.

Nóng bỏng mà vặn vẹo, mang theo dục vọng điên cuồng.

Nhưng giọng nói của Triệu Vô Sách vẫn là bình thản: "Đốc Công đẹp như vậy, Cô sợ bản thân không kiềm chế được.

"

Lục Chiêu Bạch vươn tay, bắt đầu mân mê từ bụng nhỏ của hắn đi xuống, thanh âm thấm đẫm dụ hoặc: "Điện hạ tựa hồ đã không kiềm chế được nữa rồi.

"

Lý trí bất ngờ sụp đổ.

Hắn vội kéo người vào trong lồng ngực, đặt Lục Chiêu Bạch lên bàn Long Ngọc Trúc, cắn môi y, môi lưỡi hai người quấn quýt, hô hấp cũng thô nặng hơn: "Đốc Công tính xử lý sao?"

Lục Chiêu Bạch vươn đầu lưỡi đỏ thắm liếm môi hắn, rồi lại lùi về cười khẽ: "Điện hạ, có người đang nhìn đó.

"

Triệu Vô Sách quay đầu, nhìn thấy ánh mắt tức giận của phụ hoàng.

"Ư ư ——"

Ánh mắt nam nhân mang theo thù hận và tức giận rõ ràng, như một con dao sắc bén đâm thẳng hắn.

"Muốn nhìn thì cho nhìn.

"

Triệu Vô Sách trừng phạt cắn vành tai Lục Chiêu Bạch, hơi thở dừng nơi da thịt y, khiến y bất giác rùng mình: "Đốc Công chẳng phải thích được người khác nhìn nhất ư?"

Lần đầu tiên dụ dỗ hắn, Triệu Mạch đang ngủ ở tẩm điện.

Lục Chiêu Bạch cắn ngón tay hắn, bắt chước động tác giao hợp, hắn hoảng sợ rút ngón tay, từ môi Lục Chiêu Bạch kéo ra một sợi tơ dâm mĩ.

Thiếu niên vóc người nhỏ yêu, thế nhưng đôi mắt tràn đầy mê hoặc: "Điện hạ, có muốn thử với nô tài một lần không?"

Khi đó hậu huyệt của hắn còn đọng tinh dịch của Triệu Mạch, dám thừa dịp đối phương ngủ say, chỉ cách một tấm bình phong, ngang nhiên điên long đảo phượng trên giường La Hán với hắn.

Mà hiện tại, giữa bọn họ chẳng có gì che lấp.

Triệu Mạch nằm trên giường cách đó vài bước chân, giận dữ gào rống, Lục Chiêu Bạch bị hắn đè lên bàn, quần áo dính máu ném sang bên, lộ ra chiếc quần lụa sạch sẽ.

Dưới lớp quần lụa trống trơn, duỗi tay tìm tòi, nhanh chóng sờ được hậu huyệt mềm mại.

Bởi vì đêm qua túng dục quá độ, nơi đó vừa nóng vừa chật, lúc Triệu Vô Sách vói ngón tay vào, Lục Chiêu Bạch khẽ rên một tiếng: "Đau, nhẹ chút.

"

Đôi mắt đẫm lệ, vành mắt ửng đỏ, đôi đồng tử như nai con tràn đầy khẩn cầu và dụ dỗ.

"Điện hạ, sẽ hư đó! ! "

Y hiểu rõ ham muốn của Triệu Vô Sách nhất, bất cứ khi nào cũng có thể khơi nên dục vọng của hắn.

Triệu Vô Sách gần như thô lỗ kéo quần áo của mình, đoạn dùng chúng quấn Lục Chiêu Bạch lại.

Đây là người của hắn.

Ai cũng không được phép nhìn.

Kể cả Triệu Mạch.

Hắn cúi xuống hôn, vừa cắn vừa liếm láp cổ y, thanh âm phần lớn mang theo dục vọng, nhưng cũng chứa đựng tình ý vô hạn: "Vậy phải làm hỏng ngươi, xem ngươi còn lấy gì dụ dỗ người khác.

"

Hoàng đế không sống quá đêm nay, Triệu Vô Sách biết rõ.

Hắn đại khái cũng không sống quá đêm nay, Triệu Vô Sách càng rõ trong lòng.

Hắn là người kế thừa cuối cùng giang sơn Triệu gia, chỉ khi nào Triệu thị diệt vong, tân triều mới an ổn.

Phía trước là cái chết, hắn hận không thể nuốt trọn Lục Chiêu Bạch vào bụng, sau lại tường tận nhận ra, rốt cục lên đường chỉ có một mình hắn.

Hắn không sợ chết, chỉ sợ một chuyện.

Vì vậy,

"A Bạch, không cho phép quên Cô.

"

Môi của y mỏng lại mềm, khi bị hắn thúc vào, bờ môi ấy phủ lên môi hắn xin tha: "Ta sẽ không quên, điện hạ cũng không được quên ta.

".