Chương 14:
Về đến tiểu khu Thẩm Hà vẫn chưa phát hiện yên sau thiếu người, ngồi nói chuyện một mình suốt dọc đường, lúc dừng lại mới nhận ra Dư Hoan không ở trên xe. Anh ngơ ngác nhìn ra đường lớn rồi giật mình, phản xạ chậm như vừa bay một vòng Thái Bình Dương, sau đó mới dần phản ứng lại, anh cưỡi xe chạy như bay, sốt ruột kiếm Dư Hoan không rõ đã rơi ở chỗ nào. Dư Hoan ngồi xổm dưới gầm cầu tránh mưa, hắt xì mười mấy lần, lạnh đến mức run bần bật. Vẻ mặt trông tủi thân muốn chết, không chỉ ướt sũng vì rơi xuống sông, còn bị cơn mưa lạnh buốt xối vào người, thật sự rất thảm hại. Nghĩ đến việc bản thân còn trẻ như vậy lại có mắt như mù, đi theo thằng bạn trai ngu ngốc, cậu khổ sở nhìn lên trời, bắt đầu hoài nghi thế giới này. Hử? Sao trên đầu lại có khuôn mặt vậy? Gương mặt này còn khá đẹp, hàng lông mi dài, đôi mắt to, mặc dù bị ướt nhưng gương mặt tươi cười tựa ánh mặt trời vẫn lóa mắt như cũ. "Bạn Dư!" Người nọ vẫy tay. "..." Dư Hoan không trả lời anh. Anh vội vàng chạy từ trên cầu xuống, đi tới trước mặt cậu, cực kỳ sốt ruột nói: "Bạn Dư, cuối cũng tớ cũng tìm được cậu, xin lỗi nhé, tớ không để ý cậu đột nhiên biến mất." Dư Hoan ngửa đầu không nói gì. Thẩm Hà cho rằng cậu đang choáng váng, vẫy tay liên tục trước mặt cậu: "Bạn Dư? Bạn Dư nghe thấy tớ nói gì không?" Dư Hoan vẫn không nói gì, cánh mũi phập phồng như ấp ủ cái gì đó. Thẩm Hà không hề phát hiện cậu có gì khác thường, thấy cậu bất động thì sốt ruột chạy tới trước mặt, kéo phần da mắt cậu ra. "Hoan Hoan, cậu đừng làm tớ sợ..." Dư Hoan hít sâu hai cái, nhìn khuôn mặt anh tuấn của Thẩm Hà, tìm lại cảm giác có gì đó xông lên xoang mũi. Cảm giác kia hình như rất nhanh, rất nhanh trào ra. “Ha… Ha… Ha…” Thẩm Hà nghi ngờ: “Ha cái gì?” "Hắt xì --" Tích sức thành công! Hắt xì lên khuôn mặt anh tuấn kia một cái, Dư Hoan vừa lòng lau mũi: "Cuối cùng cũng được thoải mái." Thẩm Hà: “…” Cậu mỉm cười nhìn Thẩm Hà: "Đéo tin được, tôi lại có thể truyền bệnh cảm cho người khác một cách nhanh chóng và hữu hiệu như này." Dưới mái tóc ướt sũng của cậu là đôi mắt đen láy sáng ngời, khuôn mặt nhỏ bày ra vẻ đắc ý vì được làm chuyện xấu, trong mắt Thẩm Hà lại trông đáng yêu muốn chết. Dư Hoan hơi sững sờ, bị anh nhìn đến mức hơi mất tự nhiên, ánh mắt né tránh: "Cậu nhìn tôi như vậy làm gì..." Thẩm Hà trầm mặc hai giây, bỗng cúi đầu, hôn lên môi Dư Hoan. Mắt cậu mở to, tim đập thình thịch như nhịp trống. Thẩm Hà rút môi lại, cách môi cậu vài centimet. Đầu óc Dư Hoan trống rỗng, thấy đôi môi kia lúc đóng lúc mở, phun hơi thở nóng rực lên chóp mũi cậu, trông cực kỳ mờ ám. "Tớ có cảm, bạn Dư cũng không chạy thoát đâu." Quả nhiên, sau khi về nhà Dư Hoan đã dính chưởng, bụng đau đến mức lăn lộn trên giường. Ban đầu cậu tưởng mình bị cảm, nhưng đau càng lâu lại càng thấy không giống, mà giống đau bụng bình thường. "Ưʍ..." Cậu mở Baidu tra nguyên nhân bệnh. Hỏi Baidu: Nguyên nhân đau bụng là gì? Kết quả Baidu: Ung thư dạ dày, ung thư nhuận tràng, ung thư gan, chuẩn bị đám tang đi. Dư Hoan: “…” Cậu vốn không tin, nhưng càng lướt xuống, cậu lại càng hoảng hốt, càng cảm thấy nguyên nhân bệnh được mô tả y hệt tình trạng của cậu. Dư Hoan lo lắng nuốt nước miếng, tự nói trong lòng thật sự không có vấn đề gì đúng không? Cậu gọi cho Thẩm Hà, tức giận chửi một trận: "Tất cả là tại mày, có biết mày chơi bố tới mức đổ bệnh rồi không?" Trong điện thoại là tiếng Thẩm Hà đang tắm, vì không nghe rõ nên anh đóng vòi nước lại: "Làm sao vậy?" Nhưng Dư Hoan đã tức giận cúp máy. Thẩm Hà sốt ruột mặc xong quần áo rồi bò qua ban công nhà cậu, lại không cẩn thận làm đổ mấy chậu hoa cậu tỉ mỉ chăm bón. Lúc Dư Hoan nhìn thấy thì tức đến mức đau thắt cả ruột. "Cậu đéo thể đi bằng cửa chính được à?" Thẩm Hà bất đắc dĩ trả lời: "Đột nhiên cậu cúp máy nên tớ hơi lo." Dư Hoan lười cãi nhau với anh, thút thít ôm bụng lăn lộn trên giường. Thẩm Hà vội vàng đi qua, đỡ cậu dậy. “Làm sao vậy?” “Tôi đau bụng…” Thẩm Hà sờ xuống bụng cậu: "Sao lại đau?" "Cậu còn hỏi tôi?" Dư Hoan cực kỳ khó chịu nhíu mày: "Đều do lỗi của cậu, cậu chơi tôi đến mức đổ bệnh." Thẩm Hà trầm mặc hai giây: “Bệnh dạ dày?” Dư Hoan định làm gì đó nhưng không có sức, cậu trả lời: "Là ung thư dạ dày. Cậu đừng nói nữa, gọi 120 đưa tôi đến bệnh viện đi. Tôi sắp chết rồi." Thẩm Hà gọi điện, nhưng 120 mãi không nhấc máy, thấy Dư Hoan càng lúc càng đau, anh không nghĩ ngợi gì, bế Dư Hoan lên, ôm xuống dưới lầu. "Tớ ôm cậu tới bệnh viện." Bệnh viện cách tiểu khu không xa, chỉ khoảng hai con phố, nhưng Dư Hoan đã dấy lên nỗi sợ với xe đạp, nói kiểu gì cũng không ngồi xe, Thẩm Hà không còn cách nào, chỉ có thể ôm cậu tới bệnh viện. "Thẩm Hà..." Thật ra Dư Hoan có chút cảm động, khó lắm Thẩm Hà mới được một lần đáng tin như này, khiến cậu cảm thấy cực kỳ an toàn. "Đau thì đừng nói gì." Thẩm Hà bình tĩnh nói: "Có tớ ở đây." "Ừm." Lông mi Dư Hoan hơi ươn ướt Đèn đường ban đêm mờ ảo, Thẩm Hà ôm cậu vội vàng bước đi. Nghe tiếng thở dốc dồn dập, có thể nhận ra anh rất mệt. Đi một quãng đường dài như vậy, nếu là Dư Hoan chắc cậu đã không chịu nổi. Nhưng tên kia vẫn không có ý định nghỉ ngơi. Cuối cùng, Dư Hoan không nhịn được gọi anh, cảm động rưng rưng nước mắt: "Thẩm Hà... Cậu buông tôi ra đi... Tôi không sao đâu..." Giọng Thẩm Hà hơi run lên: "Đừng nói nữa." Dư Hoan xúc động chớp chớp mắt, bỗng nhiên nói: "Thẩm Hà... Có phải cậu sợ tôi chết không?" Thẩm Hà: "Ừ." Cậu cúi đầu: "Cậu lo cho tôi làm gì? Tôi đối xử với cậu không tốt, tích cách tệ hại, lại còn là nam, sao cậu nhất định phải thích tôi? Với lại... Mọi người cũng không thích tính khí của tôi..." Thẩm Hà rũ mắt nhìn cậu, khẽ cười: "Người của tớ, tớ thích là được, không cần người khác phải thích. Dù cậu có ăn đến mức mập ú, trong mắt tớ cậu vẫn giống như bây giờ..." Dư Hoan chớp mắt: "Như nào?" Thẩm Hà: "Vẫn là hình ảnh khiến tim tớ lay động." "..." Tim cậu đập rất nhanh, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, mà Thẩm Hà lại còn hiểu thế nào là thừa thắng xông lên. "Hoan Hoan, chúng ta ở bên nhau được không?" "..." Dư Hoan run người, hoàn toàn không biết phải làm sao, Thẩm Hà lại mở miệng: "Ở bên tớ, trái tim này vĩnh viễn là của cậu, không ai có thể lấy đi." "Thẩm Hà... Tôi... Tôi..." Dư Hoan không biết phải trả lời anh như nào, còn cực kỳ căng thẳng, cuối cùng đầu óc nóng lên, cậu chọn cách đặt hai chân xuống, đầu vẹo sang bên, thè lưỡi giả chết. Ngay giây phút ấy, tay Thẩm Hà run rẩy: "Hoan... Hoan Hoan?" Dư Hoan không phản ứng. Anh cúi đầu thì thấy, hai mắt người trong lòng trắng dã, đầu lười thè ra, cả người cứng đờ như khúc gỗ, có vẻ đã chết vì động kinh. Giữa không trung vang lên tiếng sấm rền. Thẩm Hà hô to: “Hoan hoan!!” Hôm nay bệnh viện rất yên tĩnh, có vẻ không gặp sự cố gì đặc biệt, sau khi cho bệnh nhân nghỉ ngơi, các y tá đều thở dài nhẹ nhõm. Đúng lúc này, cửa kính đang đóng chặt bị một cánh chân đã văng ra, một cậu thiếu niên vội vàng ôm một thiếu niên gầy yếu khác lao vào. Thẩm Hà: "Mau tới cứu người!" Y tá ngáp một cái: "Phải đăng ký đã." "Không được, cậu ấy không chịu được nữa, mấy chú mau cứu cậu ấy đi." Vẻ mặt Thẩm Hà rất đáng thương, đôi mắt đỏ bừng chỉ toàn nước mắt: "Mau cứu Hoan Hoan..." "Dáng chết" cậu thiếu niên trong lòng anh trông rất dọa người, các y tá đều bị dọa đến mức tỉnh táo, túm tụm vây tới, đặt Dư Hoan xuống cáng, đèn đỏ bắt đầu sáng lên. "Mau! Bệnh nhân đang cần cứu giúp!" “Lắp máy thở!” "Ép tim!!” Dư Hoan: “Đậu mầm!!” Cáng đang được di chuyển, Thẩm Hà chạy theo, bệnh viện vốn yên tĩnh như chết bỗng trở nên ầm ĩ. Thẩm Hà kéo tay Dư Hoan, nghẹn ngào nói: "Hoan Hoan... Hoan Hoan, cậu mở mắt nhìn tớ đi..." Dư Hoan: "..." Đéo dám mở. Cáng bị một đám người đẩy mạnh vào phòng cấp cứu. Thẩm Hà thống khổ ôm đầu, tự trách bản thân một hồi lâu, nếu anh phát hiện từ sớm thì tốt, Dư Hoan sẽ không phát bệnh đến mức thảm hại như này. “Đinh ——” Đèn phòng giải phẫu đỏ lên vài phút thì tắt. Một đám y tá đen mặt đi ra, Thẩm Hà giật mình, vội vàng bước lên hỏi: "Hoan Hoan sao rồi?" Y tá miệng cười nhưng tâm không cười: "Tự vào xem." Thẩm Hà lao vào, Dư Hoan vẫn nằm thẳng trên giường giả chết. Một bác sĩ mặc áo blouse trắng đứng bên cạnh bình tĩnh uống nước. Anh vừa thấy thì lòng đau như cắt, bước lên trước hỏi bác sĩ: "Sao lại không cứu vậy? Có phải không cứu nổi Dư Hoan rồi không?" Bác sĩ ngước mắt nhìn cậu một cái, từ tốn tháo khẩu trang xuống, đưa một cuộn vệ sinh cho Dư Hoan, nói: "Bạn hiền, WC ở cuối hành lang." Dư Hoan: “…" Bác sĩ vỗ vai cậu: "Đừng giả vờ nữa, cơ thể cậu không có vấn đề gì. Nhưng tôi kiến nghị nếu bây giờ cậu rảnh rỗi, hãy tới khoa não khám đầu óc đi." Nói xong lại quay đầu nhìn thoáng qua Thẩm Hà, lễ phép cười: "Đưa nhóc này theo cùng luôn." Thẩm Hà đang ngơ ngác, bỗng Dư Hoan ở trên giường như xác chết vùng dậy, nhanh nhẹn nhảy xuống giường, cầm giấy vệ sinh lao thẳng ra ngoài cửa. Trò khôi hài kết thúc, hai người rời khỏi bệnh viện. Dư Hoan xấu hổ nhìn lên trời, Thẩm Hà trầm mặc. Bỗng Dư Hoan không biết nên nói gì với Thẩm Hà, vò đầu bứt tai ấp úng hồi lâu vẫn không nói được một câu hoàn chỉnh. "Thật ra tôi... Khụ khụ... Tôi ờ thì... Tôi..." "Không có chuyện gì là tốt rồi." Thẩm Hà mở miệng. Dư Hoan sửng sốt, thấy anh cúi đầu, bày ra vẻ mặt bi thương: "Thật ra ban nãy tớ nghĩ, nếu cậu chết tớ nên làm gì bây giờ?" Dư Hoan cẩn thận hỏi: "Cậu sẽ làm gì?" Thẩm Hà khẽ cười: "Tớ nghĩ biện pháp tốt nhất là mua một khu nghĩa trang rồi nằm bên cạnh cậu." Tí tách… Lúc này Dư Hoan mới phát hiện đầu ngón tay anh chảy máu, cậu nhìn sang túi áo đồng phục của anh, một nửa túi đã nhuốm màu đỏ tươi. Mấy phút lúc đó anh đã cắt cổ tay, nhưng sợ người khác phát hiện nên luôn giấu trong túi. Dư Hoan cứng lưỡi: “Thẩm…” Rõ ràng chỉ là một trò khôi hài, bác sĩ, y tá, bao gồm cả Dư Hoan, không một ai để trong lòng, mọi người cũng cười cho xong chuyện. Nhưng có mỗi Thẩm Hà vẫn kẹt trong đau thương không thể thoát ra. Dư Hoan nhìn bóng lưng cô độc xa xăm của Thẩm Hà, bỗng không nói nên lời. “Thẩm Hà!” Cậu gọi anh. Dưới bầu trời đầy sao, Thẩm Hà quay đầu, vẻ mặt trông cực kỳ khổ sở, nhưng không quên trả lời cậu: "Tớ đây." Dư Hoan thất thanh: “Tôi xin lỗi.” Thẩm Hà giật mình, vẻ u buồn trong ánh mắt bỗng tan biến, một lúc lâu sau anh vươn tay về phía cậu: "Đi thôi, cậu dắt tớ về nhà."