"Ưm"

Lạc Tích Tuyết hoảng sợ trợn tròn mắt, muốn đẩy Lạc Thiên Uy ra, lại dễ dàng bị hắn ôm chặt hơn.

Môi mỏng của hắn trăn trở giày vò cánh môi của cô, đầu lưỡi cường hãn cạy mở răng môi của cô, Lạc Tích Tuyết xấu hổ và giận dữ cắn hắn, hắn bị đau, lập tức lui ra ngoài, lại một ngụm cắn lên môi dưới phấn nộn của cô, trừng phạt lại tăng thêm sức lực.

"Ưm đau quá" Lạc Tích Tuyết theo bản năng nhíu mày, kêu đau một tiếng.

Lạc Thiên Uy lập tức buông môi dưới của cô ra, lại nhân cơ hội kẽ hở từ giữa răng tiến quân thần tốc, liên tiếp quấy lên ngọn lửa bá đạo, ép đầu lưỡi của cô cùng hắn dây dưa.

Ngón tay thon dài mà tinh xảo của hắn, chậm rãi xoa nhẹ lên gò má Lạc Tích Tuyết, động tác bắt đầu trở nên chậm rãi, hắn vươn đầu lưỡi ra, thật cẩn thận liếm sạch máu tươi trên làn môi của cô, giống như dịu dàng giống như thương tiếc.

Lạc Tích Tuyết dần dần ngừng giãy dụa, hô hấp lại bắt đầu trở nên hỗn loạn, hơi thở nóng bỏng của Lạc Thiên Uy lắp đầy giữa răng và môi của cô, khiến cho cô gần như hít thở không thông.

Cảm giác rung động từ môi mỏng của hắn dường như mang theo loại ám chỉ kỳ lạ nào đó, dường như đang từng chút từng chút thôn tính lý trí của cô.

"Ừ" Trong lúc lơ đãng răng và môi ngây ngô bật ra, lại làm cho cánh môi Lạc Thiên Uy vô ý vẽ ra một đường cong khiến người động lòng.

Hắn dùng sức ôm lấy eo cô, nhấc cô lên lui về phía sau hai bước, để cô lên trên lan can sân thượng, bàn tay to di chuyển lên, dao động trên lưng cô, khiến cho cô một hồi run rẩy.

Lúc này trong con ngươi Lạc Thiên Uy chứa đầy lửa giận, trong ánh mắt âm u lạnh lẽo như băng, suy nghĩ đến đêm nay cô luôn nói chuyện với người đàn ông khác, trong lòng hắn liền bốc lên ngọn lửa ghen tuông chua xót.

Nhất là lúc hắn vừa đến nhìn thấy cô ăn mặc hở hang như vậy, hở ngực lộ lưng, chầm chậm bước đi, khoe ra làn da trắng như tuyết dưới ánh đèn sáng rực, hắn nhìn đến da đầu cũng kéo căng lên, huống chi là trong buổi tiệc nhiều ánh mắt như vậy.

Hắn thực hận không thể ôm cô rời đi, đưa tới một nơi chỉ thuộc về một mình hắn, giấu cô đi.

"Ưm" cảm thấy sức mạnh mãnh liệt trong miệng hắn, Lạc Tích Tuyết đau nhức hoảng sợ ngẩng đầu lên, nhìn trong đôi đồng tử đen thẳm của Lạc Thiên Uy, hàn khí bức người lạnh như băng, nhưng lại giống như che giấu ngọn lửa đang cháy hừng hực.

Trong lòng cô chấn động, dùng sức chống đẩy hắn, liều mạng giãy dụa, nhưng bị hai tay Lạc Thiên Uy cố định kẹp chặt ở phía sau đầu, môi mỏng chẳng những không có buông cánh môi của cô, ngược lại vươn bàn tay còn lại ra, từ phía sau đi tới phía trước, đi tới chỗ đẫy đà của cô, nắm giữ một bên, dùng sức xoa nắn.

Ngăn cách bởi một lớp quần áo mỏng, hắn thở gấp cảm nhận mềm mại của cô, ngón trỏ khiêu khích vòng cổ giữa hai mảnh vải, vừa dùng chút sức, toàn bộ nơi đẫy đà trắng như tuyết liền bại lộ ra, nhảy tới trong lòng bàn tay hắn.

Hắn tiếp tục si mê vuốt ve, chỉ là hơn phân nửa gò má Lạc Tích Tuyết cũng đã đỏ bừng.

Cô quá sợ hãi, dồn sức đẩy hắn ra: "Lạc Thiên Uy!!!" Cô tức giận hung hăng kêu tên của hắn, hai bàn tay ôm lấy ngực.

Đáng giận, lễ phục sinh nhật cứ như vậy bị hắn xé hỏng, cô làm sao ra ngoài.

Lạc Thiên Uy thấy gương mặt đỏ rực của cô, môi sưng đỏ lấp lánh dính nước miếng của hắn, vải tơ tằm mỏng che lấy ngực, lờ mờ thấy được da thịt trắng tuyết nhấp nhô khiến cho hắn choáng váng đầu.

Lúc này Lạc Tích Tuyết đứng ở trước mặt hắn, cả người liền hóa thân thành 4 chữ: Vô cùng hấp dẫn.

Rốt cuộc hắn không chịu đựng được, mạnh mẽ hôn lên môi cô, không ngừng dùng lưỡi khiêu khích nhiệt tình của cô, dụ dỗ cô cùng hắn trầm luân.

"Ưm không cần!!" Lạc Tích Tuyết thẳng lưng, theo bản năng kháng cự nụ hôn nồng nhiệt của hắn.

Nhiệt độ nóng bỏng từ bàn tay Lạc Thiên Uy lưu lại bên eo cô, gắt gao ôm chặt, giọng nói ác ma trầm ổn mà quỷ mị kề sát bên tai cô,"Tích tuyết, em cố ý ăn mặc như thế này, không phải là muốn câu dẫn tôi sao? Tôi thỏa mãn yêu cầu của em, chúng ta đến đi.

"

Đến? Đến cái gì?

Lòng Lạc Tích Tuyết trầm xuống, còn chưa có phản ứng kịp những lời em trai nói là có ý gì, đã thấy Lạc Thiên Uy kéo hai tay ngăn trở của cô xuống, từ giữa miệng lễ phục xinh đẹp xé rách hai bên.

Lạc Thiên Uy duỗi bàn tay đi vào, đụng đến ven bờ vú, vừa xé xuống tiếp, lại cầm một bên vú dán lên trên lan can.

Lạc Tích Tuyết bị dọa vừa xấu hổ vừa vội, cô dùng sức vùng vẫy, nhưng mà Lạc Thiên Uy vẫn chính xác bắt được nơi mềm mại trước ngực cô, bàn tay to dùng sức xoa nắn.

"Ừm, tôi không muốn" Toàn thân Lạc Tích Tuyết run lên, không khỏi dùng sức nhấc chân, hung hăng giẫm lên chân Lạc Thiên Uy.

"A!!" Lạc Thiên Uy bị đau khó chịu, sức từ giày cao gót lại thêm cân nặng của cô, đầu ngón chân của hắn thiếu chút nữa bị cô giẫm đứt.

Hắn tức giận nhíu mày, người phụ nữ này thật đúng là đạp xuống!!

Lạc Tích Tuyết vừa muốn chạy trốn, lại bị Lạc Thiên Uy chặn ngang bế lên, hắn đặt cô ở trên lan can, sau lưng Lạc Tích Tuyết trống rỗng, nhìn xuống dưới lại càng sợ tới mức thét chói tai!

"A!!! Anh điên rồi phải không, mau thả tôi ra!! Buông ra!!!" Mặt cô đổi màu, dùng sức lớn hơn vùng vẫy.

Trời ạ, đây là lầu ba a! Té xuống không chết cũng sẽ bị liệt nửa người, rốt cuộc là hắn muốn như thế nào?

Phản ứng bản năng, Lạc Tích Tuyết đành phải ôm chặt lấy đầu Lạc Thiên Uy, cả người hướng tới sát bên người hắn.

"Ha ha, Tích Tuyết, sợ sao?" Lạc Thiên Uy kẹp chặt bên eo Lạc Tích Tuyết, tà mị dùng răng cắn xuống vành tai của cô, mê hoặc kề sát bên tai cô: "Không muốn té xuống, liền ngoan ngoãn phối hợp với tôi!!!"

"Anh biến thái!!!" Thân thể Lạc Tích Tuyết cứng đờ, lông mi dài dài như là tiết lộ sự sợ hãi của cô, run rẩy liên tục, giống như con ve run rẩy ở giữa gió thu.

Cô thật không ngờ em trai vậy mà sử dùng cách biến thái như vậy để hành hạ cô, ép cô đi vào khuôn khổ, cuối cùng hắn vẫn là ác ma.

"Tích Tuyết, em rất không ngoan, cả buổi tối đều nói chuyện cùng những người đàn ông khác, em tươi cười theo chân bọn họ kích thích đến tôi, hiện tại tôi quyết định phải trừng phạt em một chút!"

Trong con ngươi tối đen như đêm khuya của Lạc Thiên Uy hiện lên một đám sương mù, đáy mắt hắn lộ ra ngọn lửa dục vọng, hắn gắt gao nhìn cô, đối với vẻ mặt chống cự của cô, đáy mắt màu nâu của hắn càng thêm rõ ràng.

Phút chốc, hắn cúi đầu hôn cô, trằn trọc gặm cắn cánh môi của cô, mỗi một động tác đều mãnh liệt mà điên cuồng, hắn bất chấp bú mút cô, không lưu tình chút nào, giống như là trừng phạt tàn nhẫn với cô, dường như muốn cắn nuốt cô vào bụng.

Thân thể Lạc Tích Tuyết liền cứng ngắc, run rẩy, lúc này Lạc Thiên Uy mở mắt điên cuồng hôn cô, trong con ngươi sâu đen của hắn liên tiếp hiện lên ánh mắt chinh phục, trong lồng ngực cô có cảm giác mãnh liệt giống như là xấu hổ và giận dữ, không ngừng lung lay nhảy lên khó có thể đè xuống.

"Ưm đừng như vậy, không cần!!!" Cô vừa thẹn lại sợ, né tránh nụ hôn của hắn, mà lại sợ động tác quá lớn sẽ ngã xuống lầu, sau cùng vẫn một lần nữa lọt vào giữa ôm ấp của Lạc Thiên Uy.

Lúc này mặt Lạc Thiên Uy vừa lúc chôn ở ngực cô, hắn phát ra tiếng cười sung sướng, bỏ qua một lớp quần áo ngăn cách ngậm lên đỉnh đẫy đà của cô.

"Ưm" Chỗ Lạc Tích Tuyết bị hắn ngậm chặt lan truyền ra từng đợt tê dại, toàn thân đều mất cảm giác.

Lạc Thiên Uy giống như mãnh thú cắn lấy nơi mềm mại của cô, lưu lại một vết màu đỏ, dần dần cô chịu không nổi, cả người xụi lơ xuống dưới, ngã lên đầu vai hắn.

Lạc Thiên Uy ôm lấy cô, bàn tay to đè mông tròn của cô, đè xuống lửa nóng của mình.

Lạc Tích Tuyết có thể cảm nhận rõ ràng được thứ cứng rắn như thép đó chống đỡ mình.

Mặt cô đỏ lên, nóng lòng muốn chạy trốn, nhưng Lạc Thiên Uy cũng không tính cứ như vậy mà buông tha cô.

Hắn nhẹ nhàng vỗ về trước ngực cô, giọng nói khàn khàn ái muội, mang theo hương vị đầu độc chết người: "Muốn tôi sao?"

Lạc Tích Tuyết bị trêu hắn đùa không phân rõ Đông Nam Tây Bắc, gật gật đầu lại lập tức lắc đầu, trong đầu một mảnh trống không, chỉ cảm thấy tư thế hiện tại của mình và em trai, thật sự quá xấu hổ rồi.

"Ngoan, nói muốn tôi!" Lạc Thiên Uy thổi hơi nóng vào bên tai cô, tà ác ra lệnh.

"Không!!!" Lạc Tích Tuyết không khuất phục quay mặt qua chỗ khác, sắc mặt đỏ bừng thiếu chút nữa là nhỏ ra máu.

"Không nói tôi liền ôm em xuống muốn em, nói hay là ngay tại nơi này muốn em, chính em lựa chọn một cái!!" Lạc Thiên Uy nhướng mày, trong mắt hiện lên suy nghĩ tà khí.

"Anh?!" Trên mặt Lạc Tích Tuyết một hồi trắng hồng, cô quả thực không biết nên mắng hắn như thế nào, em trai như vậy đã quá đáng rồi, làm sao có thể dùng việc này ép buộc cô.

Chỉ là còn chưa đến hai giây do dự, Lạc Thiên Uy đã sốt ruột khó nén lại một lần nửa ôm cô đi lại lan can.

"Là em lựa chọn không dịu dàng!!"

Một bàn tay hắn gắt gao chế trụ Lạc Tích Tuyết, một bàn tay thăm dò dưới váy của cô, bàn tay to liền dùng sức, ngay cả quần lót của cô cũng bị hắn xé thành mảnh nhỏ.

Bên tai Lạc Tích Tuyết nghe được tiếng kéo khóa thô, cô liền hoảng hốt.

"Lạc Thiên Uy —— A!"

Thét chói tai đã không còn kịp rồi, hắn liền như vậy mà tiến vào, thẳng lưng dùng sức, chặt chẽ chiếm giữ cô.

"Kích thích sao?" Hắn tà ác đẩy cô một cái, xấu xa hỏi.

Sắc mặt Lạc Tích Tuyết tái nhợt tới cực điểm, cô muốn chửi ầm lên, lại chửi không ra tiếng, lúc này cổ họng cô khô khốc,cả người đã bị cái tên đàn ông này chiếm giữ triệt để.

Hắn cúi đầu hôn cô, hung hăng trằn trọc bú mút môi cô.

Lễ phục cứ theo đường cong xinh đẹp trên thân thể Lạc Tích Tuyết, hoàn toàn rơi xuống mặt đất.

"Ừm a"

Trên ban công, đúng lúc tình cảm của bọn họ đang mãnh liệt như lửa bỏng dầu sôi, đúng lúc này, cửa ban công lại đột nhiên mở ra.

Lạc Thiên Uy phản ứng cực nhanh, hắn vội vàng ấn đầu Lạc Tích Tuyết vào trong lòng, quay đầu nhìn, là người nào không có mắt đúng lúc này lại vào phá hỏng việc tốt của bọn họ.

Ai ngờ người tới không phải ai khác, là mẹ kế của bọn họ Lam Thư Đình.

Lúc này bà dẫn theo một đám người đứng ở đó, có phóng viên, có khách, cũng có bạn hợp tác thương nghiệp, mọi người nhìn thấy một màn này, quả thực kinh ngạc đến trợn mắt há hốc mồm.

Lạc Thiên Uy người thừa kế Lạc gia vậy mà ở trên sân thượng vụn trộm yêu đương với một cô gái, cô gái này là ai?