“Anh không sử dụng biện pháp nào hết?”

trái tim của Lạc Tích Tuyết căng thẳng, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng khó coi.

Kể từ khi cô cùng hắn xảy ra quan hệ cũng được chừng mười ngày rồi, lần đầu tiên rất dễ mang thai, nếu thật sự hắn không sử dụng bất kỳ biện pháp ngừa thai nào cả thì nói không chừng cô có khả năng mang thai rất cao.

“Tôi luôn muốn nó trực tiếp nhất!”

Lạc Thiên Uy mập mở đến gần, đưa tay vuốt ve bụng của cô nói:”

Nơi này không chừng đã có kết tinh tình yêu của chúng ta rồi đấy”

Trong lòng cô phát lạnh một hồi, nhất thời tức giận:”

Anh….

Khốn kiếp!”

Lạc Thiên Uy nhìn cô không hề chớp mắt, sóng mắt tà tứ nói:”

Em hiện tại còn cho rằng tôi với em là quan hệ chị em sao? Chuyện thân mật nhất chúng ta cũng đã làm?”

vừa nói tay của hắn không an phận chui vào trong váy của cô.

“Anh rốt cuộc muốn như thế nào đây?”

trong mắt của cô giờ phút này tràn đầy tức giận, không kiềm nén được lên tiếng cảnh cáo:”

Nếu như anh đem chuyện của chúng ta nói cho người thứ ba biết, tôi nhất định sẽ không tha thứ cho anh”

Khóe môi của Lạc Thiên Uy nhấc lên nụ cười tà ác:”

Tôi tạm thời còn không muốn cho ai ở Lạc gia biết chuyện này đâu,bởi vì tôi cảm thấy… làm chuyện vụng trộm với em sẽ kích thích hơn!”

“Anh…”

lạc Tích Tuyết tức giận nhìn chằm chằm hắn, trên mặt một mảng trắng bệch, cô ẩn nhẫn lửa giận:”

Nói xong rồi có phải không? Nói xong rồi thì anh có thể đi được rồi!”

“Tích Tuyết, nhanh như vậy muốn đuổi tôi đi sao? Nhưng tôi không muốn đi giờ phải làm sao đây?”

hắn duỗi cánh tay ra đem cả người của cô bế lên đặt trên chiếc giường rộng lớn.

“Lạc Thiên Uy, anh muốn làm gì? Buông tôi ra!”

tâm của cô chợt co rút lại, kinh hoảng hô to:”

Nơi này là Lạc gia, anh không thể làm loạn được”

“Sợ cái gì? Tôi đã khóa cửa rồi!”

Lạc Thiên Uy lơ đễnh nói, gương mặt tuấn tú tiến tới gần cô hơn.

“Không cần, Lạc Thiên Uy anh điên rồi có phải hay không?”

Lạc Tích Tuyết vội vã lớn tiếng trách móc, trên mặt một mảng đỏ ửng, đôi tay dùng sức đánh trên ngực hắn.

Nhưng sức lực của cô đối với hắn giống như đang gãi ngứa cho hắn vậy, lòng của cô nhất thời nóng như lửa đốt.

“Lạc Tích Tuyết, nếu như em muốn cho tất cả người trên dưới Lạc gia biết chuyện của chúng ta thì em cứ kêu to lên đi, tôi không có vấn đề gì cả, dù sao ba có tới, tôi cũng sẽ không dừng lại việc chiếm đoạt em đâu”

khóe miệng của hắn nhếch lên một nụ cười lạnh, hắn tà ác cắn vành tai của cô tốt bụng nhắc nhở.

Thân thể của cô lập tức cứng lại, cô biết rõ hắn không phải đang hù dọa cô, cô hiểu rõ con người của hắn, có chuyện gì hắn nói mà hắn không làm được đâu? Hắn căn bản là ma quỷ, tới đây để hành hạ cô.

Lạc Thiên Uy đã sớm đè thân thể của cô ở trên giường lớn, hai cánh tay gắt gao giữ chặt hai cánh tay của cô làm cô có muốn giãy giụa cũng không được.

Cô chỉ có thể oán hận nhìn hắn, bộ ngực vì vậy mà kịch liệt phập phồng, nhìn hai mắt đang đầy hỏa diễm của hắn.

Cho đến khi môi của hắn càng lúc càng tiến đến gần cô, tim của cô đập càng ngày càng nhanh, tâm như chợt mất đi.

“Ưm… anh đừng đụng vào tôi!”

cô sợ hô to, nhưng không kịp nữa rồi, bởi vì chính xác thì Lạc Thiên Uy đã bắt được môi của cô, cô có muốn trốn cũng không thể trốn được, tránh cũng không thể tránh.

“Dù sao chúng ta cũng đã từng làm qua, giờ có thêm lần thứ hai hay thứ ba cũng có gì khác nhau đâu?”

một bên hắn hôn gò má tái nhợt của cô, một bên nhẹ nhàng trấn an.

Nụ hôn nóng bỏng lại vô cùng cuồng nhiệt.

Thân mật ma sát, trằn trọc mà mút, đẩy đưa, kẻ trốn ta tìm, Lạc Tích Tuyết đang chống đỡ lồng ngực của hắn càng ngày càng không có lực nữa rồi.

Lạc Thiên Uy nhẹ nhàng dùng lưỡi liếm nhẹ môi của cô, nhàn nhạt phát họa nó, cảm giác ẩm ướt làm cho cô sợ nhưng cũng kích động vô cùng.

Nhưng một chút lý trí còn sót lại làm cho cô cắn chặt răng lại, quật cường không cho lưỡi của hắn xâm nhập vào trong.

Lạc Thiên Uy cũng không gấp gáp, đầu lưỡi ướt át của hắn lướt qua khuôn mặt của cô, liếm hôn vành tai nhạy cảm của cô, cuối cùng ngậm trong miệng thỏa thích mà mút, kỹ xảo vô cùng điêu luyện trêu ghẹo cô.

Bàn tay ấm áp của hắn cũng rời đi mông của cô chuyển đến trước ngực, cởi từng cút áo sơ mi trên người của cô ra.

“Không cần!”

ý thức được việc làm của hắn, Lạc Tích Tuyết kinh hãi hít vào một hơi, theo phản xạ cô muốn hé miệng hô to nhưng Lạc Thiên Uy lại nhân cơ hội này chiếc lưỡi chui vào trong miệng của cô, thăm dò mỗi ngõ góc trong miệng của cô, không chút kiêng kị đoạt lấy, kịch liệt dây dưa dường như muốn chạm đến linh hồn của cô.

Lạc Tích Tuyết cảm thấy không khí trong lồng ngực của mình dần dần bị hút đi, cô không kiềm hãm được khẽ rên lên một tiếng kiều mị, đưa tay ôm lấy sống lưng của hắn, gương mặt đỏ ửng, hàng mi nhẹ nhàng lay động.

Nhìn bộ dáng thẹn thùng của cô như vậy làm áu trong người của Lạc Thiên Uy như chảy ngược lại vậy, nụ hôn của hắn ngày càng nóng bỏng giống như muốn gặm nuốt cô vậy.

hoặc như muốn hòa tan cô chung với hắn.

Nụ hôn này kéo dài như nửa thế kỷ, quần áo của hai người giờ phút này đã rải đầy trên mặt đất, hắn nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, mười ngón tay đang vào nhau, sau đó đột nhiên động thân tiến vào thân thể của cô, động tác vừa nhanh vừa dứt khoát.

“A…”

Lạc Tích Tuyết không thể nào ngăn chặn bản thân phát ra âm thanh nỉ non như vậy, thân thể bị xâm nhập mang đến cho cô cảm giác khoái lạc nhưng lý trí lại không chấp nhận điều đó làm cho cả người cô như đang rơi vào thế giới không thể nào thoát được nữa.

“Đáng chết! Chặt quá!”

Lạc Thiên Uy chửi thề một tiếng, trong mắt bắn ra tia dục vọng không chút nào che giấu.

Cô cứ chặt khít như vậy giống như lần đầu tiên làm cho hắn không thể nào kiềm chế được.

“Tại sao không bỏ qua cho tôi?’ trong mắt của cô tràn đầy bất lực, trên mặt mang theo nước mắt, nhìn chằm chằm vào hai tròng mắt đen của Lạc Thiên Uy.

“Bởi vì em là của tôi!”

Lạc Thiên Uy cúi đầu, ở trên bờ môi của cô rơi xuống nụ hôn êm ái:”

Tôi muốn em hiểu, cho dù có trở lại Lạc gia em cũng không thể nào tránh được tôi đâu!”

Bàn tay nóng rực của hắn ôm lấy hông của cô, lúc lên lúc xuống, dùng sức bãi động thân thể của cô.

Thanh âm quỷ mị lọt vào tai của cô như thanh âm của ma quỷ làm cô không cách nào tránh né được.

“Không cần, tôi không muốn, xin anh bỏ qua cho tôi có được không? Không nên ở chỗ này, van xin anh!”

lông mi của cô run rẩy biểu thị sự sợ hãi trong lòng của cô.

Cô kinh hoảng không ngừng uốn éo người, nhưng không biết lmaf như vậy càng làm cho chỗ hai người kết hợp càng thêm chặt chẽ.

Giờ phút này con ngươi thâm thúy của Lạc Thiên Uy bùng lên ngọn lửa mang tên dục vọng, nhiệt độ trên cơ thể như muốn đốt cháy cô.

Mặc dù hắn đã hết sức ẩn nhẫn không muốn làm cô bị thương nhưng vẻ đẹp của cô làm cho hắn không thể nào kiềm chế được nữa.

Hắn không thể nào khống chế lực đạo được nưa rồi, hắn căn bản không dừng lại được nữa, thân thể không nghe theo hắn nưa rồi.

Chỉ biết đoạt lấy, chạy nước rút, rồi lại đoạt lấy,….

“A, đau quá!”

cô khổ sở kêu lên, vô luận là thân thể hay tâm hồn, cô đã đến cực hạn rồi.

Chỉ là cô càng như vậy thì Lạc Thiên Uy lại càng hưng phấn.

Cái loại cảm giác khuây khỏa đó đưa cả hai người đến thế giới của khoái lạc.

Một tay hắn nắm lấy hông của cô, một tay nâng chân của cô lên cao làm cho hắn xâm nhập càng lúc càng sâu hơn, sau đó bắt đầu ở trong thân thể của cô mạnh mẽ đâm tới.

Cứ như vậy một lần ba lượt.

Lạc Tích Tuyết không thể nhớ được hắn đã làm bao nhiêu lần.

Thống khổ khó tả.

Là tâm đau hay thân đau.

Nước mắt, từng giọt, từng giọt rơi xuống và biến mất ở chiếc gối trắng tinh.

Cuối cùng cô không còn cảm giác gì được nữa, máy móc theo hắn, để hắn muốn làm gì thì làm.

Lạc Thiên Uy ôm chặt thân thể của cô, không cho cô có đường lui.

Ga giường nhăn nhúm, dưới đất trải đầy quần áo của hai người.

tất cả đêu bẩn thỉu không chịu nổi, quan hệ của bọn họ càng thêm bẩn thỉu không chịu nổi, toàn thân cao thấp, từ trong ra ngoài không chỗ nào là không bẩn.

Chỉ là hắn ngại như thế chưa đủ bẩn nên hắn không ngừng biến đổi tư thế, càng không ngừng biến đổi địa phương, làm tình ở mọi góc trong căn phòng, từ trên giường, trên tường, đến mặt đất, trên bàn, tất cả đều dính đầy dấu vết hoan ái của bọn họ.

Dơ bẩn, hoàn toàn dơ bẩn!

Toàn thế giới cũng trở nên dơ bẩn!!!

Lạc Tích Tuyết trở nên vô lực, chỉ là ánh mắt trống rỗng nhìn trần nhà, chỉ chờ hành hạ này sẽ mau chóng kết thúc.

Tại sao còn không kết thúc vậy?

Chết, không được; sống, cũng không xong.

Cô rốt cuộc nên làm gì đây?

Nươc mắt đã chảy khô từ lúc nào nhưng người đàn ông ở trên người vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.

hắn còn phải làm bao lâu nữa đây, cô còn phải chịu bao lâu nữa đây?

Rốt cuộc hắn cũng đạt đến cảm giác khoái lạc, phát ra một tiếng gầm nhẹ, cả người run rẩy, bắn vào trong người cô mầm mống của hắn, đột nhiên lúc nãy cửa phòng lại vang lên tiếng gõ cửa.

“Tiểu thư, cô có ở trong phòng không ạ?”

là thanh âm của dì Ngô.

Thân thể của cô run lên, sắc mặt đại biến, dì Ngô có chìa khóa phòng của cô nếu như dì đi vào thì sao? Trong lòng một hồi gấp gáp, thân thể cũng căng lên, Lạc Thiên Uy còn ở trong thân thể của cô nhất thời bị phản ứng này của cô làm cho bùng cháy, nhưng hắn không thể không kiềm chế lại.

“Đừng chặt như vậy!”

hắn ác liệt cắn vành tai của cô, bất mãn nhắc nhở cô.

Lạc Tích Tuyết vừa định quay đầu mắng hắn chỉ nghe thấy ngoài cửa lại truyền đến âm thanh của dì Ngô:”

Lão gia!”

Hỏng bét, không phải ba đến tìm cô chứ?