Lạc Tích Tuyết phát ra một tiếng thét tê tâm liệt phế, hai mắt mở lớn tràn đầy hơi nước mờ mịt, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng thở dốc, cô đau đến mức liều mạng đánh trên người Lạc Thiên Uy, kêu khóc càu xin hắn tha cho cô.

Nhưng tất cả những tiếng kêu đó đều bị hắn nuốt vào trong bụng, đầu lưỡi của hắn chui vào trong miệng của cô, lửa nóng quét qua từng ngóc ngách trong miệng của cô, hơi thở cứ như vậy mãnh liệt xông vào trong tất cả các giác quan của cô.

“Ngoan, em là của tôi!”

hắn cúi người, lè lưỡi liếm qua dái tai của cô, bắt đầu mãnh liệt đẩy đưa.

Đau đớn một trận nữa đánh tới, cô khổ sở nhắm chặt hai mắt lại, nước mắt không ngừng chảy xuống.

Thân thể nhục nhã, trong lòng bị thương nặng làm cho cô tuyệt vọng cực kỳ, cô hận ông trời càng hận Lạc Thiên Uy hơn tại sao có thể đối với cô như vậy? Cô là chị của hắn, hắn cư nhiên đối với cô làm ra loại sự tình này, cái quý giá nhất cô muốn để dành cho anh Vũ Trạch trong đêm tân hôn bây giờ đã bị chính em trai của cô chiếm mất.

Cô kêu khóc cầu xin tha thứ nhưng cô càng muốn giãy dụa thì Lạc Thiên Uy lại càng them vẻ điên cuồng.

Đối với Lạc Thiên Uy mà nói hiện tại trong lòng hắn đang vô cùng hạnh phúc, giống như thân thể của hắn đang ở trên mây, quả thật không thể tìm được đường ra càng không muốn ra.

Hắn rốt cuộc cũng thỏa được mong muốn chiếm được cô, Lạc tích Tuyết

- người con gái mà hắn đã chờ đợi suốt mười năm qua, hắn yêu cô, muốn đem tất cả những gì hắn có dành cho cô.

Lạc Thiên Uy không thể nào kiềm chế được yêu cầu mãnh liệt của bản thân nên động tác của hắn càng ngày càng nhanh, tiếng gào của cô càng ngày càng lớn và nhiều hơn, nước mắt thấm ướt cả một mảng da thịt lớn.

Đau quá!

Thật sự giờ phút này cô chỉ muốn chết đi!

Có thể như vậy không, vĩnh viễn không cần phải tỉnh lại, cô không bao giờ muốn gặp lại tên ma quỷ này nữa.

Mười ngón tay của cô nắm chặt ga chải giường, đầu ngón tay bởi vì dùng sức mà trở nên trắng bệch, đau đớn khó nhịn, thân thể của cô càng ngày càng trở nên nóng hơn.

Rốt cuộc cô chịu không được nữa phải ngẩng đầu lên, suối tóc dài đen nhánh nhu thuận cứ như vậy đổ về phía sau, cả người cô đều cong lên, lộ ra chiếc cổ trắng nõn, trắng đen càng them hòa quyện vào nhau, cơ hồ làm cho đầu óc hắn càng them mê loạn.

Chỉ nghe được ở cổ họng của Lạc Thiên uy bật ra một tiếng gầm nhẹ, cũng không kiền chế được nữa, ở trên người của cô càng điên cuồng luật động.

Hương vị của cô thật sự rất ngọt ngào, cảm giác đoạt được cô thật sự rất tốt.

Hắn cơ hồ đã chìm đắm vào trong đó, tự động che giấu tiếng đau của cô, càng ngày càng thâm nhập vào sâu hơn.

Suốt cả đêm hắn không ngừng đòi hỏi, giống như một mảnh thú không biết thỏa mãn, không nhịn được đối với cô lại càng muốn hơn.

Cho đến khi người con gái ở dưới thân không còn chút hơi sức nào nữa, không giãy dụa nữa, không phản kháng nữa, hắn mới lưu luyến buông cô ra, thương tiếc hôn lên cái trán của cô.

“Tích Tuyết, em đã thuộc về tôi, đừng nghĩ chạy trốn khỏi tôi nữa, cả đời cũng đừng nghĩ”

Giọng nói hắn thô ách, ghé vào bên tai cô lẳm bẩm, lại chậm chạp chờ mong cô đáp lại.

Hắn vòng qua hai vai của cô, sau đó đưa tay ôm lấy khuôn mặt của cô.

Lạc Tích Tuyết cứ như vậy không tiếng động nằm trước mặt của hắn, an tĩnh không có một tiếng vang!

Lạc Thiên Uy hoảng hốt, trong mắt thoáng hiện qua tia kinh ngạc.

Đây là do hắn không khống chế được lực đạo của mình nên đã đả thương đến cô sao?

Nhưng hồi tưởng lại thời điểm vừa rồi phản ứng của cô rất kỳ quái, nhất là lúc hắn xông vào giống như có một chướng ngại ngăn cản hắn, muốn đẩy hắn ra.

Không thể nào đâu, Lạc Thiên Uy có chút kinh hãi nghĩ tới, chẳng lẽ đây là lần đầu tiên của cô.

Nhưng làm cô không phải đã từng giao mình với Tiếu Vũ Trạch sao? Lạc Thiên Uy trong lòng không ngừng kinh ngạc, đem ánh mắt hoài nghi chậm rãi dời về phía hạ thể của cô.

Đỏ.

Một mảnh đỏ thẫm.

Trên chiếc chăn trải giường, hiện lên một mảng đỏ thẫm làm nhức mắt người nhìn.

Lần nữa cúi đầu nhìn vào địa phương bí mật của cô, ở đó còn lưu lại vết máu chưa khô.

Lạc Thiên Uy chấn kinh ngay tại chỗ.

Cô còn hoàn chỉnh như vậy, chưa có bất cứ người đàn ông nào chạm qua cô, cứ như vậy bị hắn triệt để chiếm hữu.

Hắn là người đàn ông đầu tiên của cô!

Chẳng lẽ cô cùng Tiếu Vu Trạch cho tới vây giờ cúng chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Tâm, trong nháy mắt như có vật gì hung hang đập vào.

Hắn không biết hình dung hắn giờ phút này như thế nào nữa, vừa mừng vừa sợ, rồi lại hối hận ảo não tâm tình.

Hắn vẫn cho cô không phải là lần đầu tiên nên mới không để ý phản kháng của cô, mãnh liệt như vậy muốn cô.

Không nghĩ tới…..

Trời ạ, mới vừa rồi hắn đã làm chuyện gì vậy? Quả thật so với cường bạo không có gì khác nhau là mấy, không trách được cô lại có phản ứng như thế, đều là do hắn tạo thành.

Lạc Thiên Uy hối hận không ngừng nhìn về hướng cô, người con gái này đã thật sự thuộc về hắn, cũng là chị của hắn, nhưng giờ phút này thống hận làm cho trái tim của hắn run lên bần bật.

Mới vừa rồi đáng chết hắn đã thương tổn cô.

Ông trời đây là đang trừng phạt hắn sao!

Hắn thật không biết nên mới vô ý làm như thế.

Nếu như hắn sớm biết cô chưa bị người đàn ông nào đụng đến hắn có thể đợi, đợi đến lúc cô toàn tâm toàn ý vì hắn mà tự nguyện.

Chỉ tiếc tất cả đều đã không còn kịp nữa rồi, bởi vì tổn thương này quá sâu! Hắn quá mức nóng lòng thưởng thức tư vị của cô, lại để quên điều quan trọng nhất, tấm thân xử nữ của cô, làm sao có thể tiếp nhận hắn điên cuồng như mới vừa rồi?

Hắn áy náy nhìn cô, theo bản năng đưa tay ra muốn đem cô ôm vào trong lòng.

Nhưng tay vừa mới giơ lên đã nghe Lạc Tích Tuyết quát:”

Không nên đụng tôi!”

Cô cũng không biết vừa mở mắt ra lại nhìn thấy hắn như thế, chỉ cần nghĩ đến chuyện vừa mới xảy ra cô sẽ cảm thấy hết sức ghê tớm.

“Thật xin lỗi!”

Hắn tự đáy lòng tự trách, cố gắng dùng ba chữ đơn giản nhất này để diến tả nỗi lòng ân hận cùng áy náy của hắn vào giờ phút này.

Nhưng mà đối với Lạc Tích Tuyết đã bị thương tích đầy mình như thế này thì ba chữ này không có tí tác dụng nào.