"Em, em nói cái gì?"

Lạc Tích Tuyết che lồng ngực của mình, cơ hồ là khó có thể tin được lời Lạc Thiên Uy vừa nói, đầu óc cô bây giờ hoàn toàn trống rỗng.

Trời ơi, hắn vừa mới nói cái gì?

Hắn nói hắn thích cô? Điên rồi cô là chị của hắn, hắn tại sao có thể thích cô được?

"Tôi thích em! Tôi sớm đã thích em rồi, Lạc Tích Tuyết" Tròng mắt đen của Lạc Thiên Uy dao động, hắn ôm chặt Lạc Tích Tuyết khổ sở nói.

"Em...

em..."

Lạc Tích Tuyết giật mình, cả người giống như bị cái gì đó đập mạnh vào, thân thể cứng ngắc không thể nhúc nhích.

Cô và hắn là chị em cùng cha khác mẹ, thế nhưng chính miệng em trai cô lại nói thích cô? Lạc Thiên Uy thế nhưng lại thích cô?

Việc này bảo cô làm sao tiếp nhận đây, bọn họ là chị em ruột tại sao lại có thể nói đến chuyện tình yêu này?

Không đúng việc này không bao giờ xảy ra được.

Lạc Tích Tuyết lắc đầu mãi,nỗ lực bình phục nhịp tim của mình, cứ nghĩ là mình nghe lầm, hoặc chính cô hiểu sai ý tứ của em trai cô.

Lạc Thiên Uy nhất định là thích cô như thích một người chị, đúng, em trai thích chị gái là một việc rất bình thường, nhất định là như vậy.

"Haha!" Lạc Tích Tuyết phục hồi lại tinh thần, xoa đầu Thiên Uy, khuôn mặt tái nhợt mang theo vài phần cưng chiều:"Thiên Uy, chị là chị của em nha, em tất nhiên là phải thích chị rồi".

"Không phải như thế, em biết rõ tôi đối với em không phải là tình cảm của một người em trai dành ột người chị gái, tôi yêu em, Lạc Tích Tuyết, tôi thật sự thật sự rất yêu em, đó là tình yêu của một người đàn ông đối với người phụ nữ mà họ khát vọng" Lạc Thiên Uy dùng sức nắm bả vai của cô, hét lên.

Hắn nóng lòng muốn thổ lộ tình cảm trong lòng hắn cho cô biết, phần tình cảm này hắn đã cất giấu mười năm rồi, hắn yêu cô, từ lần đầu tiên nhìn thấy cô hắn đã không cách nào ức chế việc bị cô hấp dẫn, vì cô mà si mà mê, khi đó hắn cũng quyết định biến cô thành người phụ nữ của hắn.

Vô luận cô có phải là chị của hắn hay không, hắn đều muốn cô, hơn nữa cả cuộc đời này hắn chỉ cần cô.

"Không...

Thiên Uy, không thể như vậy được, như vậy là không đúng" Lạc Tích Tuyết nỗ lực tránh né khỏi sự kiềm chế của hắn, nghiêm túc nhìn hắn nói:"Thiên Uy, em bình tĩnh một chút.

Mặc kệ người ta có hết lòng vì yêu như thế nào đi chăng nữa thì cả đời này chúng ta là không thể, đó là sự thật vĩnh viễn không thay đổi được, chị và em là chị em ruột, sao em có thể thích chị được, cái loại em trai thích chị gái là mối quan hệ không thể nào chấp nhận được từ muôn đời nay!"

"Tại sao lại không thể? Tôi thích em, thật lòng rất thích em, từ lúc còn nhỏ tôi đã thích em rồi.

Em nói đi em muốn cái gì, chỉ cần em nguyện ý tiếp nhận tôi, tôi đều có thể cho em, chỉ cần em thì dù là sinh mạng này của tôi tôi cũng không tiếc mà cho em.

Lạc Tích Tuyết, em là sinh mệnh của tôi, là nữ thần mà tôi hằng ao ước, cả đời này nhất định phải cùng tôi ở chung một chỗ".

Trong mắt Lạc Thiên Uy lóe lên tia sáng cố chấp, hắn ôm cô chặt hơn, vô luận cô giãy dụa thế nào hắn cũng không buông cô ra.

Hắn không quan tâm cái thân phận chị em naỳ? Chỉ cần bọn họ thật lòng yêu nhau thì mối quan hệ này không liên hệ gì cả, hắn thật lòng thích cô, thật lòng muốn cùng cô ở chung một chỗ, bảo vệ cô thật tốt, yêu cô thật nhiều, chỉ cần như thế.

"Lạc Thiên Uy, em điên rồi! Em không thể thích chị được, chị là chị của em, chúng ta có quan hệ máu mủ, thu hồi lại sai lầm của em đi, như vậy chỉ làm cho cái nhà này hổ thẹn, huống chi cha cũng không đồng ý cho em làm như vậy, ba đã quyết định gả chị cho Hàn Diệp Thần rồi, hôm nay người đàn ông em thấy đi cùng với chị chính là chồng chưa cưới mà cha đã sắp xếp cho chị, bọn chị tháng sau sẽ đính hôn!!"

Lạc Tích Tuyết thấy em trai cứ chấp nhất như vậy, chỉ có thể đem cha cùng Hàn Diệp Thần ra chống đỡ.

Dù sao Lạc gia ở giới thương nghiệp có địa vị hết sức quan trọng, tuyệt đối không thể có vết nhơ nào, nhất định cô phải thức tỉnh em trai cô để hắn không tự hủy diệt tiền đồ của mình và danh dự của Lạc gia.