Lạc Tích Tuyết cầm điện thoại trên tay thấy người gọi là Tiếu Vũ Trạch.

Trời mới biết cô bây giờ có bao nhiêu khao khát muốn được nhận cuộc điện thoại này, muốn được nghe giọng nói của anh Vũ Trạch.

Nhưng cô lại không thể.

Cha vừa cảnh cáo cô nếu cô còn qua lại với anh Vũ Trạch thì cha nhất định sẽ làm hại anh ấy.

Anh Vũ Trạch là người duy nhất trên cuộc đời này quan tâm cô mà cô đã từng làm tổn thương anh quá nhiều nên cô nhất định không thể để anh có một tia thương tổn nào thêm nữa.

Cho nên cô chỉ có thể khóc và ngắt máy điện thoại.

Chỉ mong ngày mai là ngày mới bắt đầu, anh Vũ Trạch nếu như chúng ta có thể quen nhau thì chắc có lẽ chúng ta đã không phải khổ như thế này rồi.

Sáng hôm sau, Lạc Tích Tuyết rời giường sớm cô đi đổi số di động mới.

Cô làm như vậy chính là không muốn anh Vũ Trạch liển lạc với cô nữa.

Cô nhắn vài tin nhắn với ý chia tay.

Mặc dù trong lòng người cô yêu là anh Vũ Trạch nhưng bất đắc dĩ vì cha nên cô chỉ có thể lựa chọn tạm thời rời xa anh mà thôi.

Nếu như anh Vũ Trạch vẫn còn thích cô, nguyện ý vì cô mà tiếp tục chờ thì bọn họ còn có cơ hội chăng? Nhưng nếu trong thời gian đó anh gặp được một người con gái tốt hơn cô thì cô cũng sẽ vui vẻ chúc anh hạnh phúc.

Lạc Tích Tuyết thở dài một hơi, ngẩng đầu lên vừa vặn thấy người đi tới trước mặt cô là Hàn Diệp Thần.

“Tích Tuyết, thật là trùng hợp, không ngờ lại gặp em ở chỗ này.”

Hàn Diệp Thần ưu nhã cười, trong mắt hiện đầy kinh ngạc và mừng rỡ.

“Ừ”

Lạc Tích Tuyết nhàn nhạt cười đáp lại.

Cô cũng không ngờ rằng thế giới này lại có nhiều chuyện trùng hợp như thế, quan trọng hơn là cô thấy Hàn Diệp Thần giống một công tử nho nhã mà cũng thích đi dến những chốn này.

“Tích Tuyết, không biết em có thể cho tôi mọt cơ hội mời em một bữa cơm không?”

Hàn Diệp Thần thấy Lạc Tích tuyết không có bài xích hắn nên hắn mới đưa ra yêu cầu như vậy.

Lạc Tích Tuyết xẹt qua sự không kiên nhẫn:”

Anh cùng tôi dạo phố trước, giờ tôi vẫn chưa đói”

Cô có ý muốn gây khó khắn cho hắn.

“Tốt, chúng ta đi”

Hàn Diệp Thần cười rất tươi, rất tự nhiên đem cánh tay của Lạc Tích Tuyết vòng qua tay hắn, dẫn cô đi dạo.

Vốn Lạc Tích Tuyết nghi Hàn Diệp Thần không thích cùng con gái đi dạo như thế này, đi dạo một vòng thì cô phát hiện ra hắn rât quen thuộc với khu vực ở đây, nhất là các quầy bách hóa, cơ hồ cô muốn mua cái gì hắn đều mua cho cô.

Đi dạo suốt cả một buổi sáng, Hàn Diệp Thần mượn không ít lý do để tặng cô cái này cái kia tất nhiên đều là những món không quá đắt để cô có thể nhận được.

Cô không có lý do nào để cự tuyệt bữa cơm của hắn nữa nên hai người lại đi tìm một nhà hàng dùng bữa.

Vừa đi vào phòng ăn, Lạc Tích Tuyết cảm thấy thế giới này thật sự rất nhỏ, cô thấy em trai cô đang dùng bữa với một cô gái xinh đẹp tóc vàng ngay tại cửa sổ.

“Ah, Tích Tuyết, em trai em cũng ở đây? Thật là trùng hợp, không định chào hỏi sao?”

Hàn Diệp Thần cũng nhìn tháy Lạc Thiên Uy, định kéo Tích Tuyết qua bắt chuyện xíu.

Lạc Tích Tuyết bĩu môi, nhàn nhạt lắc đầu một cái:”

Không cần, chúng ta ngồi bên kia đi.”