“Thiên Uy, không cần đuổi theo cô ấy sao?”

Lạc Tích Tuyết nâng tròng mắt trong suốt lên hỏi Lạc Thiên Uy.

Cô gái vừa rồi thật lòng thích em trai cô chỉ là cô không hiểu vì sao em trai lại đối với người ta lạnh lùng như thế, nếu đã không thích người ta thì vì sao còn dẫn người ta về nhà?

Lạc Thiên Uy không nói gì, chỉ mím môi nhìn cô, trong con ngươi lạnh lùng tỏa ra một hơi thở rét lạnh.

Đáng chết, cô cứ như vậy hy vọng hắn có người côn gái khác sao? Chẳng lẽ đối với cô hắn cùng người con gái khác qua lại cũng không có gì khó chịu sao?

“Chị hy vọng tôi đuổi theo cô ta?”

Con ngươi Lạc Thiên Uy tĩnh mịch nhìn chằm chằm Lạc Tích Tuyết, hai tay năm lại thành hai quả đấm.

“Hả?”

Lạc Tích Tuyết ngẩn người, chỉ nghĩ tới sự đau lòng của người con gái hồi nãy mà cô gật đầu một cái:”

Cô ta giống như rất đau lòng, chị cảm thấy em nên…”

Cô định nói với em trai cô là đối với con gái cần dịu dàng chút, coi như không thích người ta thì cũng có thể uyển chuyển dùng phương thức khác để cự tuyệt, còn những lời mà hắn nói lúc nãy nghe có vẻ rất tàn nhẫn.

“Chị nhất định muốn tôi đuổi theo An Ny Na để chị có thể cùng Tiếu Vũ Trạch bên nhau mà không ai quấy rầy đúng không? Lạc Tích Tuyết, chị thật ích kỷ vô tình”

Lạc Thiên Uy lạnh lùng cắt đứt lời cô, ánh mắt sắc bén như chim ưng muốn dò vào chỗ sâu nhất trong lòng cô, hắn thống hận nói.

Hắn hận cô, cư nhiên có thể như vậy không để ý đến hắn? Bởi vì cô sợ hắn quấn lấy cô, làm cho cô không có cơ hội cùng Tiếu Vũ Trạch một chỗ sao? Cho nên mới đem hắn cách ly như thế? Tại sao trong mắt cô thủy chung vẫn không có hắn dù chỉ một chút?Chẳng lẽ cũng bởi vì mối quan hệ máu mủ này sao?

Nếu thật sự là như vậy thì hắn sẽ thành toàn cho cô.

Lạc Thiên Uy xoay người, khóe miệng nâng lên một nụ cười tự giễu, bi thương.

Không đợi Lạc Tích Tuyết mở miệng, hắn đã bước chân xoay người rời đi.

“Thiên Uy…”

Khi hắn đi đến cửa thì Lạc Tích Tuyết đột nhiên gọi hắn lại, chỉ gọi tên hắn rồi không nói gì nữa.

Cô không biết nên nói như thế nào với em trai cô, cho nên lời đến khóe miệng thì không nói gì nữa.

Thôi cứ để hắn đi giải sầu cũng tốt.

Nhưng là cô không có để ý đến, đáy mắt Lạc Thiên Uy đầy chua xót, đối với cô hy vọng cuối cùng cũng tan vỡ mất rồi.

Những ngày sau đó Lạc Tích Tuyết chưa từng gặp Thiên Uy dù chỉ một lần, hắn luôn đi sớm về trễ hoặc như hắn cố ý tránh mặt cô, mỗi lần mà cô có nhà thì hắn lại không có và ngược lại.

Cứ như vậy hai người dù ở chung một mái nhà nhưng chưa từng chạm mặt nhau.

Nhưng cô có nghe quản gia nói em trai cô nay đã học nhiều thói quen xấu, hay mang theo những người con gái khác từ bên ngoài về nhà không thì cũng đem bộ dáng say khướt về.

Nhưng khi Lạc Tích Tuyết về đến nhà thì tất cả lại bình thường lại, Lạc Thiên Uy mặc dù mang người con gái về nhà nhưng chưa bao giờ xuất hiện trước mặt Lạc Tích Tuyết.

Cho đến ngày gần tối đó, vốn là Tích Tuyết buổi tối còn có mấy tiết học nhưng cô mấy ngày này thật sự rất mệt mỏi nên xin nghỉ.

Cô nằm trong phòng của cô, đang muốn ngủ thì lại nghe được trong căn phong sát bên truyền ra âm thanh kích động.

“A………Ừ…………Thiên Uy, anh nhanh lên chút…………Ưm…..”