Editor: Trâm Trần

Lạc Tích Tuyết ngớ ngẩn nhưng vẫn là bộ dáng chưa tỉnh ngủ.

Cô cuốn chặt chăn nhắm mắt lại:"Nhưng tôi còn muốn ngủ"

"Em ngủ đã lâu như vậy rồi, cũng nên ăn chút gì đó" thanh âm của anh khá dịu dàng nhưng nghe kỹ thì nó vẫn mang tức giận trong đó.

Lạc Tích Tuyết mềm mại vô lực nằm trong ngực của anh, vuốt vuốt đôi mắt buồn ngủ:"Anh muốn nói cái gì?"

"Tôi cảm thấy giữa chúng ta nên thẳng thắn!" Lạc Thiên Uy nghiêm túc mở miệng.

Lạc Tích Tuyết ngồi dậy, cười lạnh nói:"Những chuyện không nên làm cũng đã làm rồi còn chưa gọi là thẳng thắn sao?" Anh ta còn muốn như thế nào nữa?

Ánh mắt của Lạc Thiên Uy đánh thẳng vào cô, đáy mắt ẩn nhẫn cơn tức giận.

Anh rất muốn cho cô biết hôm qua trên máy bay chuẩn bị đến Mỹ để bàn chuyện làm ăn, máy bay còn chưa hạ cánh Mặc Cảnh đã điện thoại nói cho anh biết cô cùng với bạn đến quầy rượu và gặp phiền toái với mấy tên côn đồ nhưng sau đó lại được Lãnh Khinh Cuồng giải vây.

Nghĩ đến việc cô gặp nguy hiểm anh đã cho máy bay quay đầu trở về điểm xuất phát.

Nhưng sau đó anh lại nghe Mặc Cảnh báo lại là cô đang ở nhà của Tiếu Vũ Trạch làm cho anh nghe xong mà trong mắt bốc hoả.

Ngay lập tức anh cúp điện thoại của Mặc Cảnh, giơ tay lên nhìn đồng hồ đã là rạng sáng hai giờ rưỡi rồi.

Tích Tuyết, Tích Tuyết, anh từ tận đáy lòng không ngừng kêu tên cô, lúc này anh vội vã muốn thấy cô, cô không phải đang ở trong lòng ngực của người đàn ông khác mà ngủ say chứ?

Từ trong hồi ức tỉnh dậy, tròng măt của Lạc Thiên Uy đã ngập đầy lửa giận.

Anh đột nhiên giữ lấy hai vai của cô, cấp bách nhìn cô chằm chằm "Nói cho tôi biết, còn bao lâu nữa? Phải mất bao lâu nữa em mới có thể quên được hắn?"

"Thiên Uy, anh ở đây nói lung tung gì vây?" Lạc Tích Tuyết giả bộ không hiểu, trong lòng cũng đồng dạng trầm xuống.

"Hắn" trong miệng anh là ai làm sao cô có thể không biết được chứ nhưng cô không thể nào đối mặt với vấn đề này được.

"Em tối hôm qua rốt cuộc đã ở đâu?" Lạc Thiên Uy cố gắng ẩn nhẫn cơn tức giận đang muốn bộc phát, trên cao nhìn xuống cô đầy lạnh lùng.

Trong lòng Lạc Tích Tuyết một hồi hốt hoảng, cô cũng không muốn lừa gạt anh nhưng vừa nghĩ tới ánh mắt độc chiếm cùng những lời cảnh cáo bá đạo thì cô lại lo anh làm ra những chuyện điên cuồng gì đối với Tiếu Vũ Trạch.

Cho nên cô chỉ có thể nhắm mắt nói dối lần nữa:"Tôi vẫn cùng Tiếu Vũ Trạch ở chung một chỗ"

Ánh mắt của anh ngày càng hồng hơn, anh hung hăng nện một quyền vào đầu giường:"Còn muốn gat tôi? Em rõ ràng ở trong nhà của Tiếu Vũ Trạch suốt cả một đêm, lại nói dối tôi cùng bạn ở chung một chỗ, em có thể gạt tôi mà không đổi sắc, tôi thật sự là xem thường em rồi".

Lạc Tích Tuyết lo lắng hơn quả nhiên anh cái gì cũng đều biết.

Cô tựa như một con nai tơ đang diễn trò nhưng lại trốn không khỏi ánh mắt sắc bén của thợ săn.

"Lạc Tích Tuyết, làm sao em có thể thừa dịp tôi ra ngoài mà qua đêm với thằng đàn ông khác? Em có nghĩ cảm xúc của tôi như thể nào không? Vậy mà em vẫn tính gạt tôi đến cùng."

Cơn giận dữ trong lòng Lạc Thiên Uy càng ngày càng lơn, anh cắn răng nghiến lợi mà nói ra những lời này,tức giận đến mức toàn thân đêu phát run.

Lạc Tích Tuyết nhìn ánh mắt khát máu của anh, thân thể đột nhiên rùng mình một cái.

Cô biết anh đang tức giận, cô đã hoàn toàn chọc giận anh không biết tiếp theo sẽ gặp chuyện đáng sợ như thế nào đây?

"Tôi cùng anh Vũ Trạch không xảy ra chuyện gì hết".

Cô suy nghĩ hồi lâu nói ra một câu như vậy, cô đang cố gắng giải thích.

"Nếu như không có chuyện gì xảy ra vậy tại sao em cứ giấu giếm tôi, vẫn lừa gạt tôi? Tôi đã cho em rất nhiều cơ hội nhưng em trăm phương ngàn kế vẫn muốn gạt tôi? Lạc Tích Tuyết, em cho rằng tôi cưng chiều em, yêu em thì em muốn làm gì thì làm sao?"

Trong mắt của anh lửa giận đã dâng lên cao, lửa ghen tràn đầy lồng ngực.

"Chúng tôi thật không có chuyện gì xảy ra, mặc kệ anh có tin hay không tuỳ anh" cô khổ sở nói.

"Rốt cuộc hắn so với tôi có gì tốt? tại sao em cứ không quên được hắn như vậy? Cho dù tổn thương tôi, chọc giận tôi cũng muốn ở chung một chỗ với hắn ta, em không tiếc bất cứ giá nào để bảo vệ hắn sao?" Lạc Thiên Uy giận dữ lắc bả vai của cô, đau lòng chất vấn, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng.

Đáy lòng cô chợt lạnh, tận lực bình tĩnh hạ giọng:"Anh ấy sốt nên tôi ở lại nhà chăm sóc cho anh ấy, anh ấy sốt một phần là vì tôi, tôi chăm sóc anh ấy cũng coi như là nghĩa vụ nên làm".

"Phát sốt? Em cho rằng tôi là đứa trẻ ba tuổi để tin vào cái lý do hoang đường như vậy sao?" Lạc Thiên Uy hiển nhiên không tin, lời nói mau lẹ:"Hắn sốt sao em không đưa hắn đi bệnh viện? mà nhất định là phải ở lại nhà hắn? Xem ra hai người các ngươi làm ra chuyện mà không dám nhận".