Ánh mắt Sở Vân Khinh khẽ đảo qua giường hẹp, Tiêu Triệt khẽ nhíu mày, bóng dáng vừa động liền lên giường của Sở Vân Khinh, Sở Vân Khinh theo sát phía sau, lúc buông màn lụa xuống Sở Vân Khinh liền ho vài tiếng.

“Phụ thân tới?” Thanh âm Sở Vân Khinh khẩn thiết, cũng vô cùng suy yếu, “Vân Khinh trong người có bệnh, không thể thỉnh an phụ thân, xin phụ thân thứ tội.”

Tiêu Triệt và Sở Vân Khinh cách nhau rất gần, hắn nhìn khuôn mặt ngưng lãnh của nàng, trong miệng lại nói ra những lời vô cùng đau thương động lòng người, mắt hắn chợt lóe sáng, nữ nhân này, rất biết diễn trò.

Dường như ngoài cửa có chút yên lặng, lúc này Nhược nhi sắc mặt gấp gáp vào phòng ngủ của Vân Khinh, nàng thấy Sở Vân Khinh ẩn ở trong màn trướng, nàng đưa ánh mắt ý bảo hướng ngoài cửa, nàng như có điều suy nghĩ liếc mắt nhìn màn trướng buông xuống, đã biết tối nay tuyệt đối không thể tiếp kiến lão gia.

Nhược nhi bước nhanh ra cửa, Sở Vân Khinh chỉ nghe thấy nàng nói, “Thỉnh an lão gia, tiểu thư nói không khí bên trong phòng có chứa bệnh của nàng, sợ lây bệnh cho người, người có gì phân phó nô tỳ sẽ truyền đạt giúp người.”

Hình như ngoài cửa có một chút yên lặng, Sở Vân Khinh ngừng thở, tâm cũng bị treo ngược lên.

“Mấy ngày nay ta đều không có ở trong phủ, nghe nói Nhị tiểu thư bị bệnh, bây giờ mới qua nhìn một chút, các ngươi chiếu cố tốt cho nàng.”

“Vâng.”

Nhược nhi thi lễ thêm lần nữa, nhìn bóng dáng Sở Tề Thiên xoay người ra cửa hơi sững sờ một chút, mà bên trong nhà, Sở Vân Khinh đứng dậy đi xuống giường, lúc này hứng thú trong mắt Tiêu Triệt cũng trầm xuống, “Sở Thượng Thư rất kỳ lạ, lúc ngươi bị phu nhân Thượng Thư khi dễ, hắn chưa từng xuất hiện, bây giờ, quả nhiên là phụ tử tình thâm.”

Sở Vân Khinh nhíu mày, “Nếu Vương gia tới đưa tin, bây giờ liền trở về đi.”

Lúc này Nhược nhi mở cửa đang muốn đi vào, Sở Vân Khinh liền nhẹ giọng nói, “Nhược nhi, ngươi đi nghỉ ngơi đi.”

Nhược nhi dừng bước bên ngoài phòng, an tâm lui ra, Tiêu Triệt hai mắt híp lại nhìn Sở Vân Khinh, “Ngươi mới vừa nói, cơ hội lập tức sẽ tới, là có ý gì?”

Sở Vân Khinh thu ánh mắt lại, “Nghe nói gần đây Thái hậu có một phương thuốc bổ thân, nhưng từ xưa đến nay thuốc đều có ba phần độc, lão nhân gia lại càng phải đặc biệt chú ý mới tốt.”

Hai mắt Tiêu triệt ngưng lãnh, “Thái hậu ----“

Sở Vân Khinh cười một tiếng, “Không phải là Vân Khinh đại nghịch bất đạo, mà là có người hiểm ác nóng lòng muốn leo lên, Vương gia chỉ cần nói với Lục điện hạ, xem nhiều Thần Nông kinh bạch thảo thiên một chút, không phải làm tiểu bối lúc nào cũng phải để chuyện của lão nhân gia ở trong lòng sao?”

Hai mắt Tiêu Triệt chuyển một chút, trong lòng đã rõ ràng, trên gương mặt vô cùng tinh xảo của hắn lúc này lại chợt xuất hiện nụ cười, đôi mắt đào hoa đóng băng ngàn năm hiện lên vẻ quyến rũ đầy sức sống, “Quả nhiên không làm ta thất vọng, ngay cả Thái hậu cũng bị tính kế, phu nhân Thượng Thư chỉ sợ là chết không minh bạch (không hiểu tại sao), ta thật muốn biết khi nào thì ngươi mới lấy nanh vuốt của ngươi ra!”

Sở Vân Khinh phúc thân thi lễ, “Vương gia quá khen, so với che giấu của Vương gia, Vân Khinh mới cảm thấy rất bội phục!”

Lời này vừa nói ra, trong mắt Tiêu Triệt chợt sáng lên, bốn mắt nhìn nhay, Sở Vân Khinh bình tĩnh vững vàng, lúc này Tiêu Triệt chợt thấp giọng cười, một đôi mắt sáng như sao, “Sở Vân Khinh, ngươi vĩnh viễn sẽ không làm cho Bổn vương thất vọng!”

...

Vĩnh Thọ cung

“Thái hậu nương nương, nô tỳ thấy khí sắc của người càng ngày càng tốt!”

Khuôn mặt Cố Tú Cầm đầy y cưới, đây là lần thứ ba nàng vào Vĩnh Thọ cung, mỗi một lần tới luôn thân cận hơn một chút với Thái hậu, mặc dù phương thuốc kia là phụ thân nhờ hạ nhân trong y quán trộm đến, nhưng cũng đã giúp nàng rồi!

Ngụy Trinh Nhiên một thân cung trang màu tím, cười hòa ái, “Đúng vậy, phương thuốc này của ngươi dùng hiệu quả thật tốt, trước kia ai gia luôn cảm thấy trong người phiền muộn, bây giờ nhẹ nhàng thoải mái hơn rất nhiều.”

Cố Tú Cầm che miệng cười một tiếng, từ trong tay áo lấy ra một tờ phương thuốc nữa, “Thái hậu nương nương, đây là phương thuốc trân quý hơn so với những phương thuốc trước, bởi vì dược liệu được sử dụng là độc nhất vô nhị* thích hợp nhất với thân thể ngàn vàng của người.”

*độc nhất vô nhị: có một không hai.

Hai tờ phương thuốc, tờ thứ nhất hiệu quả tốt như vậy, mà phương thuốc ở tờ thứ hai mới truyền ra gần đây chưa có đưa ra ngoài không phải sẽ tốt hơn sao, nếu phương thuốc này có thể điều dưỡng cho Thái hậu tốt hơn, nàng liền nói đến chuyện tứ hôn của Sở Tương Nguyên.

Thái hậu cho người nhận lấy, “Được, liền phái người đi thực hiện, gần đây Sở phu nhân vì ai gia mà phí tâm, ban thưởng!”

Cố Tú Cầm vui mừng, “Vì Thái hậu mà tận tâm là việc nô tỳ nên làm, đa tại Thái hậu nương nương ban thưởng.”

Ra khỏi Vĩnh Thọ cung, Tú nhi đã cười đến mức không thể khép miệng lại được, “Phu nhân, lần này hôn sự của tiểu thư liền không có vấn đề gì rồi, không biết Thái hậu sẽ chỉ hôn tiểu thư cho Vị Vương gia nào?”

“Tốt nhất là Minh vương, hiện tại trong triều Minh vương có thế lực nhất, mặc dù Hoàng thượng không nói sẽ truyền ngôn cho người nào, nhưng mà Minh vương là người được xem trọng nhất.”

Tú nhi gật đầu một cái, “Phu nhân, vì sao hôm nay người không đề cập đến hôn sự của tiểu thư?”

Cố Tú Cầm lắc đầu một cái, “Chờ phương thuốc thứ hai có hiệu quả tự nhiên ta sẽ nói, đến lúc đó mang theo Nguyên nhi vào cung, dựa vào khí chất và dung mạo của Nguyên nhi, tự nhiên Thái hậu sẽ thích.”

“Dạ dạ dạ, nếu tiểu thư thành Vương phi, không phải là chứ quan Hữu Tướng sẽ tới tay lão gia sao.”

Cố Tú Cầm khẽ nhíu mày, nhìn sang tứ phía, “Sau này chớ có nói lung tung!”

Tú nhi hơi ngừng lại, vội vàng gật đầu đáp ứng rồi đuổi theo.

Lúc Cố Tú Cầm trở lại đã nhìn thấy quản gia nội viện Chu Phúc đang đứng chờ ở trước cửa phủ, thấy nàng trở lại trên mặt liền vui mừng, “Phu nhân, chờ người thật lâu, người Cố phủ đến.”

Người đến chính là tâm phúc của Cố lão gia Lô quản gia, mấy người một đường đi đến viện chủ mẫu, Cố Tú Cầm cười hỏi, “Cha ta cho ngươi tới đây làm gì?”

Trên mặt Lô quản gia đều là ý cười, “Phu nhân, năm trước chúng ta chỉ phụ trách sáu dược liệu trong cung, năm nay Li Giang lũ lụt, rất nhiều nông dược* không xuất ra dược liệu tích trữ, lão gia biết Thịnh kinh có một dược phòng nhân cơ hội này thu mua khá nhiều dược liệu, lão gia đang chuẩn bị mua lại những dược liệu kia, ý của lão gia là xin người vào cung một chuyến, ngự dược trong cung năm nay, toàn bộ do chúng ta cung cấp!”

*nông dược: nông dân trông dược liệu.

Cố Tú Cầm nhíu mày, trong mắt chợt lóe lên tia sáng kì lạ, mặc dù gia đình nàng giàu có, nhưng thương nữ không thể so với khuê nữ quan gia.

Nàng gả vào Thượng Thư phủ hai mươi mấy năm, buôn bán lớn nhỏ trong nhà mẹ nàng đều có hỏi tới, phần lớn tiêu xài trong Thượng Thư phủ đều lấy từ việc buôn bán của nhà mẹ nàng, Sở Thiên Tề một lòng làm quan, đối với việc này rất cảm kích nàng, nếu như ngự thuốc trong cung lần này toàn bộ giao cho bọn họ, không chỉ có thể kiếm thêm chút bạc, hơn nữa còn có thể làm cho bọn họ lên địa vị thương địa thật cao, nếu có thể đứng đầu hoàng gia thì rất tốt!

Lúc này Cố Tú Cầm đáp ứng, “Được, như vậy người liền nói với phụ thân đảm bảo số lượng dược liệu, trong cung ta liền phái người đi nói.”

Lô quan gia chân trước vừa mới đi khỏi, Cố Tú Cầm liền sai người tặng mấy cây nhân sâm trăm năm cùng một phong thư vào trong cung, ngự thuốc trong cung trừ bọn họ ra còn có mấy nhà nữa, mấy ngày nay nàng tốn thời gian ở cùng Thái hậu và uy vọng của Sở Thiên Tề ở trong triều, nàng tin chắc chuyện này nhất định sẽ thành!

Trong Tử Vi các, dưới khăn che mặt Sở Vân Khinh nở nụ cười thật đẹp mắt, hai mắt nàng híp lại, cầm trong thức ăn cuối cùng đút cho chim bồ câu trong lồng, “Buổi tối cuối cùng, cứ hưởng thụ cho tốt đi!”