Sở Vân Khinh không hiểu ý trong lời nói của Tiêu Triệt, nàng lùi về sau mấy bước, "Xin Vương gia cứ nói."

Tiêu Triệt nhìn đầu ngón tay trống trơn, khóe miệng nhếch lên: "Chỉ nói là nếu mà thôi, ngươi không cần phải khẩn trương như vậy."

Bên này Tử Mặc đã đi ra ngoài, đi theo bên cạnh hắn chính là Tiêu Cấp, lúc Tiêu Cấp nhìn thấy nàng hai mắt sáng lên, chạy đến kéo cánh tay của nàng.

Trong phút chốc ánh mắt của Tiêu Triệt trở lên rét lạnh, trong miệng nói ra những lời hàm chứa đao kiếm, ”Chuyện hôm nay đến đây là chấm dứt, Lan phi là sủng phi mới trong cung, nếu như biết có người cứu Tiêu Cấp nhất định sẽ không bỏ qua, sắc trời đã tối, ta đưa ngươi xuất cung."

Tiêu Cấp nghe Tiêu Triệt nói vậy sắc mặt chợt biến, nắm tay Sở Vân Khinh chặt hơn, "Tỷ tỷ, ngươi phải xuất cung rồi sao? Vậy khi nào thì ngươi sẽ lại vào nữa?"

Tiêu Triệt cũng nhìn Sở Vân Khinh, giống như cũng muốn biết câu trả lời của nàng.

Sở Vân Khinh cười một tiếng, cúi đầu nhìn Tiêu Cấp, "Chỉ sợ là sắp tới sẽ không vào cung, những gì ta nói với ngươi, ngươi đều nhớ kỹ rồi chứ?"

Tiêu Triệt khẽ nhíu mày, trên khuôn mặt lạnh lùng đã mất đi mấy phần kiên nhẫn, "Tử Mặc, đưa Lục điện hạ trở về."

Tiêu Cấp dù không muốn, nhưng cũng không dám làm càn trước mặt Tiêu Triệt, Sở Vân Khinh xoay người nhíu mày nhìn Tiêu Triệt, "Còn chưa hỏi tại sao Vương gia lại xuất hiện ở nơi này."

Tiêu Triệt liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ đã thấy tối om om, thì ra là màn đêm đã buông xuống, lúc này ở đào lâm rất im ắng yên tĩnh, trong phòng chỉ có hai người bọn họ, ánh mats của hắn thâm trầm, "Hiện tại, hẳn là ngươi nên ở quỳnh hoa yến, tối nay có lẽ quý phi nương nương sẽ chỉ hôn ngươi cho vị thân vương nào đó, chuyện này đối với ngươi mà nói, chính là một cơ hội tốt.”

Sở Vân Khinh lắc đầu, “Đa tạ Vương gia suy tính chu toàn thay Vân Khinh, nhưng mục đích của Vân Khinh không phải chuyện này, một gốc hoa Vĩnh Sinh là đủ rồi.”

Sở Vân Khinh nói xong liền bước đi ra bên ngoài, ánh mắt Tiêu Triệt trầm xuống, bóng dáng vừa động liền xuất hiện ở bên cạnh Sở Vân Khinh, kéo tay nàng không đi về phía cửa chính, ngược lại đi đến chỗ sâu nhất của đào lâm, mượn ánh sáng yếu ớt của trăng, trong ánh sáng Sở Vân Khinh thấy khuôn mặt của Tiêu Triệt vẫn lãnh tuyệt như cũ, nhưng tay của hắn lại rất ấm áp có lực, nàng khẽ thở dài, trong lòng sinh ra một tia khác thường.

Vượt qua một bức tường thật cao, một chiếc xe ngựa của Duệ vương phủ đã chờ ở đó, Sở Vân Khinh chưa gặp qua người thiếu niên điều khiển xe, thấy Tiêu Triệt sắc mặt thản nhiên nắm tay Sở Vân Khinh đi ra, bộ dáng lạnh lùng giống như khắc một khuôn mẫu với Tiêu Triệt.

“Chủ tử.”

“Xuất cung.”

Tiêu Triệt nhấc màn xe lên, để cho Sở Vân Khinh vào trước, nàng hơi do dự trong phút chốc cúi thấp người lên xe, bày biện trong xe cực kỳ cao quý, các loại vật dụng đều không phải là vật bình thường, Sở Vân Khinh ngồi trên một cái tháp nhỏ, sau đó Tiêu Triệt liền ngồi ở bên cạnh nàng.

Lúc xe ngựa đi Tiêu Triệt đã nhắm mắt dưỡng thần, thân thể của hắn ở một bên, một tay khẽ che vai trái, trong lòng Sở Vân Khinh khẽ động, trước đó hắn vai trái của hắn đã bị thương, hôm nay một chưởng kia của nàng cũng là rơi vào ngực bên trái, chẳng lẽ -----

“Xế chiều hôm nay Vân Khinh có hơi lỗ mãng, vết thương của Vương gia, đã đỡ hơn chưa?”

Tiêu Triệt mở mắt, ánh mắt sắc bén dừng ở trên người nàng, dưới ánh mắt như vậy Sở Vân Khinh khó tránh khỏi cảm thấy không có chỗ để che giấu.

Đúng vào lúc này, dường như xe ngựa đã đến cửa cung, Sở Vân Khinh chỉ nghe có người hỏi một câu gì đó, sau đó không kịp phản ứng bàn tay Tiêu Triệt ở bên cạnh đã đem nàng ôm vào trong ngực, lại đem nàng đẩy vào trong tháp (giường), tiện tay nhặt một chiếc áo khóc màu bạc đắp lên trên hai người, thân thể mảnh khảnh của Sở Vân Khinh liền nằm ở trong ngực hắn, nhưng người ngoài lại không nhìn ra chút nào.

Đúng lúc này, màn xe bị vén lên, ánh mắt đảo qua trong xe một chút, “Duệ vương thứ tội, nô tài chỉ làm theo quy định.”

Ánh mắt Tiêu Triệt đông lạnh, vung tay lên, “Đi!”

Khi xe ngựa di chuyển lần nữa, Sở Vân nhẹ vẫn bị Tiêu Triệt ôm thật chặt trong ngực, nàng chỉ cảm thấy mùi hoa lan nhàn nhạt tràn ngập ở chóp mũi mình, xa lạ mà mị hoặc, làm cho mặt nàng nóng lên.

“Vương gia.”

Tiêu Triệt vén áo khoác kia lên, Sở Vân Khinh đang nằm ở trong ngực hắn, bàn tay hắn đặt ở ngang hông nàng, có thể nhìn thấy thân hình từ trên xuống dưới của nàng, hắn nhẹ nhàng buông nàng ra, giọng nói khàn khàn.

“Từ trước đến giờ cửa cung là người Minh vương trông coi, nếu hắn biết ta dẫn ngươi ra ngoài, chắc chắn ngươi sẽ không tự xử lý được.”

Sở Vân Khinh ngồi thẳng, nghe hắn nói vậy trong lòng liền khẽ động, nhớ tới mình đã để cho Nhược nhi chờ ở bên ngoài, nếu bây giờ đi ra, có thể cáo từ rồi.

“Bổn vương đã để cho thị nữ của ngươi đến Nhân Tâm y quán chờ .”

Một câu nói làm cho Sở Vân Khinh sững sờ tại chỗ, tính toán chạy trốn của nàng bị bóp chết, nhưng không khí lúc này giữa hai người quá mức quỷ dị, trong lòng nàng rối loạn, cái này đối với nàng mà nói, thật sự không tốt.

“Tại sao Vương gia lại đối đãi với Vân Khinh như vậy?”

Tiêu Triệt không nghĩ tới nàng sẽ hỏi như vậy, hắn nhíu mày, “Bổn vương đối đãi với ngươi như thế nào?”

Trong lòng Sở Vân Khinh hơi tức giận, người này có gương mặt vô cùng đẹp, mà lại có một đôi mắt vô cùng lạnh, thật giống như đây là chuyện của người khác không quan hệ gì đến hắn, tất cả những gì hắn làm đều vì lợi ích chung.

“Vương gia cứu Vân Khinh trong lúc nguy nan, Vân Khinh sẽ cân nhắc chu toàn.”

Ánh mắt lạnh của Tiêu Triệt rốt cuộc cũng có một chút xúc động, băng thiên tuyết địa vào mùa xuân muốn sinh cũng không thể sinh*, “Ngươi cảm thấy Bổn vương là vì cái gì?”

* băng thiên tuyết địa vào mùa xuân muốn sinh cũng không thể sinh: băng và tuyết vào mùa xuân muốn có cũng không thể có

Hai mắt Sở Vân Khinh híp lại, “Vân Khinh không biết.”

Hai mắt Tiêu Triệt khép hờ, thở dài, “Tốt, vậy Bổn vương chờ ngươi tự mình biết.”

Trong lòng Sở Vân Khinh khẽ động, đôi mắt hàm chứa kinh ngạc nhìn Tiêu Triệt, Tiêu Triệt lại nói, “Rõ ràng ngươi có cơ hội vô cùng lớn để tỏa sáng, nhưng ngươi lại không làm, ta thật tò mò không biết ngươi có bao nhiêu bản lãnh, không biết ngươi sẽ vì cái gì mà thể hiện những bản lãnh này, ngươi có nguyện ý cho ta câu trả lời không?”

Sở Vân Khinh cảm thấy có chút vô lý, người trước mặt và mình chẳng qua chỉ là bèo nước gặp nhau, đến nay cũng không coi là bằng hữu, vì sao lại dính líu nhiều thế này?

Sở Vân Khinh không trả lời, Tiêu Triệt cũng không hỏi nữa, xe ngựa một đường đi đến đường cái phía tây, mãi đến cửa Nhân Tâm y quán thì dừng lại, Sở Vân Khinh vẫn nhắm mắt dưỡng thần như cũ, ánh mắt Tiêu Triệt tối sầm lại, nàng lẩm bẩm nói, “Đa tạ Vương gia, cáo từ!”

Vén màn xe lên, Sở Vân Khinh thấy ánh mắt gấp gáp của Phúc bá, một người đứng ở bên cạnh hắn, làm cho sắc mặt Sở Vân Khinh khẽ biến, mà hai mắt Sở Dụ đỏ bừng!

Sở Dụ thấy nàng đến ánh mắt chợt sáng lên, ba bước cũng làm hai bước đi tới giữ lấy nàng, “Hoành Vân cô nương, công tử đang đợi ngươi!”

Sở Vân Khinh ở trên xe bị Sở Dụ kéo liền lảo đảo, sau lưng chợt có một cánh tay lớn ôm lấy hông của nàng, ổn định lại cơ thể của nàng.

Sở Dụ chỉ thấy Tiêu Triệt một thân hắc y ôm lấy Sở Vân Khinh bình tĩnh đứng trước người hắn, một đôi mắt giống như là hàm chứa tức giận, hắn nói, “Buông tay!”