Mẹ Diệp Thanh ngốc đi chăng nữa cũng nhìn ra được đây là Cảnh Vân Chiêu và Lê Thiếu Vân nhìn ra bà túng quẫn mà hỗ trợ, nhất thời vừa cảm động vừa đau lòng.

Kể từ khi trong nhà phá sản tới nay cuộc sống của họ đã không tốt hơn, vì con gái, bà nhịn xuống tất cả uất ức, nhưng bây giờ mới biết, hoá ra con gái bà vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo không hề kiên cường hiểu chuyện giống như bà nghĩ, cuối cùng gần như là muốn áp đảo bà trở thành cọng rơm.

Thậm chí bà có chút hối hận, trước kia cưng chiều con gái như vậy.

Thật ra thì trước kia mẹ Diệp dạy dỗ không có bao nhiêu chuyện, chủ yếu là ở cha Diệp mà thôi.Sun520 – DĐ.

Những năm cha Diệp thuận buồm xuôi gió, lại chỉ sinh một con gái, dĩ nhiên là mặc cho Diệp Thanh làm ầm ĩ, chỉ cần Diệp Thanh mở miệng, tất nhiên ông ta sẽ đáp ứng nhận lời, khi mẹ Diệp tiến hành dạy dỗ thật ra thì đã chậm, bởi vì Diệp Thanh từ nhỏ biết, mình là công chúa trong nhà, có cha của cô ta ở đây, cho dù mẹ cũng không cách nào ngăn cản cô ta lấy được tất cả mong muốn.

"Cám ơn các người, chờ tôi tìm được con gái nhất định đưa nó đến xin lỗi các người." Lúc này mẹ Diệp rưng rưng, không có lời nào để nói.

Sai cũng đã sai rồi, nhưng con gái cũng không có can đảm nhận sai, lúc này bà còn có thể làm sao?

Mẹ Diệp vừa nói xong, Tưởng Hạ vừa muốn mở miệng, Cảnh Vân Chiêu nói thẳng: "Chúng con ở chỗ này ảnh hưởng Điềm Điềm nghỉ ngơi cũng không tốt, dì Diệp dì Dương, mọi người chúng con đi trước đây, chờ khi Điềm Điềm tỉnh lại sẽ đến nữa ạ."

Mẹ Dương gật đầu một cái, nhiều người như vậy, là đủ ồn ào.

Tưởng Hạ có chút phiền não trợn mắt nhìn Cảnh Vân Chiêu một cái: Ai muốn đi chứ!

Chẳng qua đã nói hết lời, Lê Thiếu Vân và Cảnh Vân Chiêu xoay người đi ra phía ngoài, người khác vừa nghe cũng đều đồng ý, Sun520 – DĐ. cậu ta căn bản không cơ hội cự tuyệt.

Mặc dù bọn họ đi, nhưng mẹ Diệp ở lại trong phòng bệnh, dễ dàng chăm sóc, mà mấy người Cảnh Vân Chiêu mới ra cửa, Tưởng Hạ không nhịn được: "Các bạn không cảm thấy dì Diệp thật kỳ lạ hay sao? Còn có chú Diệp nữa, trước kia lúc tôi gặp chú ấy cũng không thế này, còn nữa, gia đình nhà họ Diệp có tiền như vậy, dì Diệp ra cửa vậy mà chỉ mang theo mấy trăm khối?! Đúng rồi, quan trọng nhất là dì ấy mặc trên người......"

"Tưởng Hạ, tôi cảm thấy kỳ lạ nhất chính là bạn đó." Một người bạn học trong đó mở miệng nói.

"Đúng vậy! Không ngờ lớp trưởng lớp là như vậy, mặc dù Diệp Thanh có lỗi rất đáng ghét, nhưng liên quan gì đến mẹ của bạn ấy chứ!" Bên cạnh lập tức có bạn học không giúp.

Khoé miệng Cảnh Vân Chiêu bĩu một cái, bày tỏ đồng ý.

Bình thường Tưởng Hạ nói cô mấy cái kia cũng chỉ là chuyện nhỏ, mỗi lần cô làm bộ như không nghe được, chuyện này còn chưa tính, nhưng bây giờ, không khỏi cũng quá chẳng phân biệt được trường hợp rồi.

"Các bạn đây là thế nào? Tôi không nói sai cái gì à? Trước kia Diệp Thanh luôn giả bộ làm mình rất có tiền, bây giờ nhìn lại rõ ràng là giả, tôi không phải sợ về sau mọi người chúng ta lại biết bị bạn ấy lừa gạt sao!" Tưởng Hạ hoàn toàn không ý thức được nguyên nhân mình chọc nhiều người tức giận, thậm chí còn cảm thấy không hiểu những người khác nữa.

Hơn nữa lúc thấy Cảnh Vân Chiêu hé miệng cười, tức giận hơn: "Cảnh Vân Chiêu, bạn nói bạn trả tiền cho khách sạn bên kia, sẽ không ra cửa thì đổi ý đấy chứ?"

"Dĩ nhiên sẽ không." Cảnh Vân Chiêu dắt khóe miệng mỉm cười, ánh mắt cũng là lạnh lẽo: "Nhưng nếu tôi mời khách, có phải tôi có quyền từ chối một số người ăn không uống hay không đây?"

"Bạn có ý tứ gì? Chúng ta mọi người ăn đều ăn rồi, bạn còn muốn để cho chúng ta trả tiền lại à!" Tưởng Hạ liếc mắt, mặt xem thường, mặc dù Diệp Thanh tự xưng là người giàu có, nhưng cũng không hẹp hòi giống như Cảnh Vân Chiêu!

Cảnh Vân Chiêu ha ha cười hai tiếng, xoa xoa đôi bàn tay, đột nhiên một quyền giống như đánh vào bụng của Tưởng Hạ.

"Còn không đến nỗi phải trả tiền, nhưng để cho bạn phun ra vẫn là có thể!"