Edit: Phạmnhi

Cảnh Vân Chiêu nghe lời nói của Kiều Hồng Diệp, không nhịn được bày ra vẻ cười trào phúng.

"Cả ngày chơi chim ưng lại bị chim sẻ mổ vào mắt, còn trách tôi sao?" Cảnh Vân Chiêu thuận miệng nói một câu, xoay người rời đi.

Trước kia Kiều Hồng Diệp luôn suy nghĩ tính toán người khác, hôm nay lật thuyền trong mương cũng là cô ta tự mình chuốc lấy cực khổ, nhưng lúc này vẫn không quên tiếp tục giả ngây thơ vô tội, "Nghị lực" này thật khiến người ta bội phục.

Tuy rằng bên cạnh có rất nhiều bạn học, nhưng lời Cảnh Vân Chiêu nói chắc chắn đã khẳng định những hành động trước kia của Kiều Hồng Diệp, lúc này nước mắt uất ức của cô ta không cách nào khiến bất cứ người nào đồng tình, thậm chí cảm giác cô nữ sinh này lúc nào cũng diễn trò, có chút đáng sợ.

Kiều Hồng Diệp âm thầm mắng Cảnh Vân Chiêu mấy câu, cúi đầu đến sân thể dục.

Giáo viên thể dục của hai lớp là một đôi oan gia, quan hệ không tệ nhưng lại thích ganh đua so sánh lẫn nhau, mỗi tiết cuối tuần sẽ đem học sinh lăn lộn không nhẹ.

Hôm nay cũng không ngoại lệ, chuông vào học vừa vang lên, hai giáo viên đã bắt học sinh làm một bài vận động đơn giản làm nóng người, mấy phút sau, trực tiếp yêu cầu các bạn học chạy năm vòng quanh sân thể dục.

Trước kia Cảnh Vân Chiêu thân thể gầy yếu, mỗi lần giờ thể dục đều không thể kiên trì được quá lâu, ngay cả giáo viên đối với cô không có cách nào.

Nhưng khoảng thời gian này khác với quá khứ, Cảnh Vân Chiêu theo kịp đội ngũ không nói, hơn nữa thường vẫn có thể vận động một chút như cũ mạnh như rồng như hổ, khiến giáo viên thể dục lớp một cảm thấy vô cùng kiêu ngạo.

Phải biết lớp một Cảnh Vân Chiêu cùng lớp hai Kiều Hồng Diệp hai người là học sinh khá giỏi trong trường học nhưng quá khứ đều là khối u ác tính của tiết thể dục, người trước không kiên trì được bao lâu, người sau vừa vào sân không phải nhức đầu chính là đau bụng.

Kiều Hồng Diệp chán ghét nhất là tiết thể dục, cho nên mỗi lần vừa lên tiết sẽ gặp thân thể không thoải mái, những bạn học khác lập tức sẽ thay cô bất bình, giáo viên cũng không có biện pháp, thường thường sau khi học xong một tiết, tất cả mọi người mệt muốn chết, duy chỉ có Kiều Hồng Diệp ngồi ở một bên, dịu dàng lưu luyến nhìn mọi người.

Những nữ sinh kia mồ hôi đầm đìa nhìn qua mất hình tượng so với ngày thường, so với bọn họ, Kiều Hồng Diệp tươi mới tự nhiên sẽ khiến các bạn học trai càng thêm thích.

"Thầy, em. . . . . ." Kiều Hồng Diệp như ngày thường vừa tới đã mở miệng.

"Được rồi, em sang một bên ngồi đi." Lời còn chưa nói hết, giáo viên thể dục trực tiếp phất phất tay, bày tỏ hiểu.

Nói thật đối với nữ sinh yếu đuối như vậy, giáo viên thể dục rất không thích, nhưng người ta có thành tích học tập tốt lại được các bạn học yêu thích, mỗi lần hắn nói chuyện này với chủ nhiệm lớp, ngay cả chủ nhiệm lớp đều không cho hắn quản nhiều, hắn có thể có biện pháp gì? Chỉ có thể mắt nhắm mắt mở.

Giáo viên lớp hai vừa nói như thế, cô giáo lớp một nhếch miệng mà cười cười: "Cảnh Vân Chiêu, thân thể em có thể theo kịp không?"

Cô chính là cố ý, đồng dạng là học sinh giỏi, đồng dạng là thân thể không tốt, nhưng Cảnh Vân Chiêu người ta trong khoảng thời gian này lại hoàn toàn có thể theo kịp tiến độ!

"Có thể." Cảnh Vân Chiêu gật đầu một cái.

Giáo viên nữ lấy le nhìn giáo viên nữ lớp hai bên cạnh một cái, tiếp tục nói: "Như vậy nếu, Cảnh Vân Chiêu, em dẫn dắt đội đi!"

Nói xong, một nhóm người dưới sự dẫn dắt của Cảnh Vân Chiêu bắt đầu chạy.

Nhưng lúc này lớp hai không vui, tại sao Cảnh Vân Chiêu người ta có thể chạy, Kiều Hồng Diệp không được...!

Kiều Hồng Diệp nhìn qua còn mập hơn một chút so Cảnh Vân Chiêu, còn có sắc mặt kia cũng tốt hơn so Cảnh Vân Chiêu, mỗi lần đều giả bộ bệnh, có ý nghĩ nào mới hơn hay không!

"Thầy em không phục!" Bạn ngồi cùng bàn của Kiều Hồng Diệp cảm thấy bị lừa gạt, trước tiên đứng dậy: "Kiều Hồng Diệp buổi sáng vẫn rất tốt, bình thường cũng không thấy cậu ấy khó chịu chỗ nào, tại sao hiện tại chỉ cần giả bộ bệnh là không cần chạy?"