*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Một đêm tình cảm mãnh liệt dâng trào đi qua, lúc ánh nắng ấm áp của mùa đông lên thật cao, Cố Hoành và Đường Tử Thiến vẫn đang ngủ say.

Hai người đều quá mỏi mệt, lúc này cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức thật tốt.

Hơn 10:00, Cố Hoành tỉnh dậy, vừa mới cử động một cái, phát hiện cánh tay bị tê. Anh vẫn luôn ôm Đường Tử Thiến ngủ, nhìn cái người đáng yêu gối đầu lên cánh tay của mình ngủ ngon lành, làm anh nhớ tới hình ảnh kiều diễm tối qua, trong lòng trong mắt đều tràn ngập hạnh phúc.

Anh nhìn đến không rời mắt được, một thứ gì đó của thân thể bắt đầu thức tỉnh, biết rõ lúc này phải kiềm chế, cũng biết tiếp tục ôm cô như vậy là kiềm chế không được, vì thế định đứng dậy.

Cố Hoành mới động động, Đường Tử Thiến đang trong giấc mơ không thoải mái nhíu nhíu mày. Cố Hoành dừng một lát, sau đó thật cẩn thận lui về sau một chút, định rút cánh tay của mình ra.

Thân thể ấm áp rời xa, Đường Tử Thiến phản xạ có điều kiện siết chặt hai tay, bắt lấy "Nguồn nhiệt", đồng thời, một chân thô lỗ đưa qua, chặn lại.

Cố Hoành ngừng thở một hơi, con ngươi trở nên sâu thẳm. Thân thể của anh bây giờ rất khó chịu, nhưng mà "Đầu sỏ gây tội" không hề hay biết hành động của mình. Nhìn vào cái người đang ngủ thoải mái, anh hít một hơi thật dài.

"Đường Tử Thiến."

Không ai trả lời anh, chỉ là thân thể dính trên người anh đột nhiên kéo căng.

Anh hiểu rõ cười nói: "Cần phải vận động sớm."

"Không muốn!" Đường Tử Thiến kiên quyết nói, hơn nữa lập tức thu hồi tay chân đặt trên người anh, nhưng khi vừa mới động đậy một chút, thì một trận đau đớn bất ngờ ập đến: "A!"

Dáng vẻ một mặt đau đớn của cô, Cố Hoành vừa đau lòng vừa khẩn trương: "Còn đau lắm hả?"

Nước mắt trong con ngươi của Đường Tử Thiến chảy ra, gật đầu: "Ừm."

"Vậy em đừng lộn xộn."

Cô sao có thể bất động! Bây giờ cô còn đè anh. Cô nhịn đau xoay người, tuy rằng cả người vô cùng đau đớn, tay chân đều nhức mỏi không nhanh nhẹn được, nhưng dù sao không nên chạm vào anh, sau đó anh sẽ không đến nữa.

Chỉ là... Bả vai hơi lạnh, ánh mắt anh cũng hơi nóng rực. Nhìn theo ánh mắt của anh, chăn đã trượt đến ngực cô, tuy lúc nằm ngực rất phẳng, nhưng da thịt chỗ đó vô cùng trắng nõn, dáng vẻ nửa che nửa hở này càng quyến rũ hơn.

Còn có chính là, dấu hôn ở đó quá chói mắt.

Cô đỏ mặt kéo chăn đến cằm, yếu ớt bắt lấy góc chăn nhìn anh: "Không tập thể dục buổi sáng được không? Đã tập rồi." (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Nếu không phải lúc 5 6 giờ sáng anh đánh thức cô, nói là tập thể dục buổi sáng, rồi lăn lộn gần 1 tiếng, bọn họ cũng sẽ không ngủ đến giờ này.

"Ừm, là anh sai, không chú ý đến khả năng chịu đựng của thân thể em." Cố Hoành tự trách nói, kỳ thật anh kiêng dè, nếu không sẽ không chỉ 3 lần, bây giờ anh cũng đang kiềm chế.

Lúc này Đường Tử Thiến đau khắp nơi là thật, nhưng trong quá trình, cơ bản vẫn là vui sướng, Cố Hoành không cần tự trách: "Em không sao, khả năng chịu đựng của em rất cao."

Cố Hoành buồn cười: "Tử Thiến, anh đang kiềm chế." Cho nên đừng làm anh dao động.

Một hơi nóng chui vào đầu Đường Tử Thiến, thật ra vừa rồi cô đã phát hiện.

"Anh tiếp tục kiềm chế." Đường Tử Thiến ý thức được nơi này là nơi quá nguy hiểm, vì thế nói: "Em thức dậy làm bữa sáng cho anh."

Cô tìm kiếm đồ ngủ không biết bị ném tới chỗ nào, thì rất nhanh phát hiện vẫn còn ở cuối giường. Phải ngồi dậy mới lấy được, nhưng mà ngồi dậy thì bị lộ ra rồi.

"Em ngủ thêm chốc lát, anh đi làm bữa sáng." Cố Hoành mỉm cười nói với cô.

Đường Tử Thiến chớp chớp mắt: "Anh biết làm?"

Cố Hoành không trả lời cô vấn đề này, vén chăn lên đứng dậy. Động tác của anh nhanh nhẹn, mắt của Đường Tử Thiến chưa kịp nhìn chỗ khác, thì anh đã đứng dậy.

"Á!" Đường Tử Thiến thấy được thân thể rắn chắc của anh, kìm lòng không được khẽ la một tiếng.

Lúc Cố Hoành đứng dậy, thuận tay cầm lấy áo ngủ đặt bên cạnh khoác lên người, nghe được tiếng la của cô, xoay người.

Đường Tử Thiến nhanh chóng kéo chăn lên phía trên, còn che khuất đôi mắt, thì anh đã đối mặt với cô.

Ngoại trừ một chút xương quai xanh ở cổ áo, không nhìn thấy gì hết, bởi vì anh đã hợp hai vạt áo lại.

Do đó, cô cũng không cần thiết che mắt.

"Hình như em hơi thất vọng." Cố Hoành buộc thắt lưng áo choàng, hơi cúi người hài hước nói với cô.

"Em nào có thất vọng?" Cô nhìn cổ áo của anh, xương quai xanh của anh cũng rất đẹp, không to không nhỏ, kết hợp với cơ ngực rắn chắc mà không khoa trương vô cùng đẹp, đáng tiếc nhìn không được cơ ngực.

Cố Hoành: "Tiểu sắc quỷ(*)."

(*) Tiểu sắc quỷ: con quỷ nhỏ háo sắc.

Anh nói xong xoay người đi vào phòng tắm, Đường Tử Thiến bị gắn mác "Sắc quỷ" không phục: "Phản công! Rõ ràng anh chính là tên háo sắc!"

Cố Hoành quay đầu lại cười cười với cô, không phản bác, nhưng nhìn ánh mắt đó một cái ý là "Em háo sắc hơn anh".

"Tối qua không biết ai..." Đường Tử Thiến cắn môi, không nói tiếp nữa, cô đã hối hận mình không lựa lời mà nói.

Cố Hoành dừng bước chân lại, xoay người đối mặt với cô: "Nói tiếp."

"Không nói."

Cố Hoành cười, chủ động thừa nhận: "Ừm, quả thật anh ham mê sắc đẹp của em."

Đường Tử Thiến kéo chăn che đầu lại, giọng nói từ bên trong truyền ra: "Không nói chuyện với anh, anh mau đi làm bữa sáng đi!"

Cố Hoành tắm rửa xong xuôi mới đi làm bữa sáng, sau khi anh ra ngoài không bao lâu, Đường Tử Thiến cũng thức dậy, chuyện mặc quần áo đơn giản bây giờ đối với cô mà nói rất khó khăn, không thuận lợi cô nhỏ giọng oán trách biểu hiện tối qua của Cố Hoành.

Bữa sáng Cố Hoành làm là sandwich(1) và trứng chiên, còn có sữa bò nóng.

Mặc dù anh làm đồ ăn Trung Quốc không ngon lắm, nhưng bữa sáng đơn giản kiểu Tây vẫn rất ngon, sandwich trông rất ngon miệng, miếng bánh mì kẹp rau xà lách, thịt xông khói và hạt bắp ngọt, mùi vị cũng ngon. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Đường Tử Thiến ăn ngon lành, còn là do Cố Hoành đẹp trai bức người làm đồ ăn ngon, cô hết sức thỏa mãn: "Ngon lắm!"

Cố Hoành tiếp nhận lời khen của cô, hỏi: "Buổi trưa ăn gì?"

"Cơm trưa em làm cho." Cô không quên mình đến đây là vì làm vài bữa ăn ngon cho anh.

"Được."

"Không đúng!" Đường Tử Thiến buông bộ đồ ăn trong tay xuống, nhíu mày nhìn kỹ Cố Hoành: "Rõ ràng anh không biết làm gì hết, hơn nữa nhìn cách phối hợp sandwich không thể nào không biết làm ra mì sợi." Bây giờ cô nghiêm trọng nghi ngờ Cố Hoành.

Sống lưng của Cố Hoành thẳng tắp: "Trong nhà không có rau cải, cũng không có thịt."

Đường Tử Thiến: "..."

Cho nên, rốt cuộc tối qua anh nhịn không được nên đi mua đồ ăn? Vì vậy cho dù không có cô, hôm nay cũng có thể ăn những món ăn thế này? Nhưng cô đã hủy bỏ kế hoạch định ra cố ý đến đây làm cho anh ăn.

"Anh không biết làm món Trung."

"Anh thật sự không biết à?"

"Có thể tự học, chỉ là không chắc chắn có thể làm ngon." Cố Hoành nói đến đây, cầm lấy tay cô: "Tử Thiến, em đến đây, anh rất vui."

"Anh tất nhiên vui vẻ, người đều là của anh rồi." Cô chu môi oán trách. Thật ra, cô biết bản thân xông tới thì giống như đưa dê vào miệng cọp, cô đã chuẩn bị tâm lý xong, đương nhiên, cần phải chuẩn bị đạo cụ.

"Người anh cũng là của em."

Đường Tử Thiến mặt đỏ, trong lòng rất thích những lời này, ngoài miệng lại nói: "Anh là của mọi người."

Gần đây tai tiếng của anh quá nhiều, nhưng mà vướng mắc cuối cùng cũng chưa xác định anh có tình cảm với ai, vì vậy mọi người đồng loạt hô to: "Cố Hoành là của mọi người!"

Cố Hoành cúi đầu hôn môi cô một cái: "Là của mình em." Anh không có đứng dậy, mặt hai người kề rất gần, có thể nhìn thấy lông mi của đối phương, còn có thân ảnh của đối phương trong con ngươi.

"Anh nói không tính." Đường Tử Thiến cười gian một tiếng, bất chợt, đặt một nụ hôn lên môi anh: "Bây giờ đóng dấu, anh là của em."

Trong mắt Cố Hoành có một tia kinh ngạc, nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo bật cười, cười rất đẹp mắt.

"Đóng dấu phải nghiêm túc chút." Nói xong, anh nâng mặt cô, dùng sức hôn cô, thật lâu thật lâu.

Hai ngày tiếp theo, bọn họ không ra khỏi cửa, không lúc nào không dính lấy nhau.

Buổi tối mùng 4 tháng Giêng, Cố Hoành ngồi trên sô pha phòng khách, Đường Tử Thiến nằm trên đùi anh, trong tivi mở tiếc mục tướng thanh(*).

(*) Tướng thanh: một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần lớn dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt.

Là Đường Tử Thiến muốn xem, nhưng bây giờ, cô chỉ lo nhìn Cố Hoành.

"Ngày mai phải trở về đoàn phim rồi." Cô phiền muộn.

"Không muốn trở về?"

"Không muốn." Đường Tử Thiến thành thật trả lời, sau đó dáng vẻ một mặt nghĩ mà sợ: "Ở trước mặt boss, thái độ làm việc không tích cực, có phải không tốt lắm? Đừng trừ tiền lương của em được không?" Cô cầu xin.

Cố Hoành chỉ cái mũi cô một cái: "Lúc này anh không phải boss em."

"Ngày mốt là phải rồi."

"Ừ, bắt đầu ngày mốt, em phải ngoan ngoãn nghe lời."

"Vậy chính là nói, bây giờ em có thể không nghe lời anh?" Đường Tử Thiến cảm thấy tự hào đối với phản ứng nhanh nhạy của mình, cô thông suốt ngồi dậy, đối mặt Cố Hoành đang ngồi xếp bằng.

Cô nhìn chằm chằm Cố Hoành, khóe môi hơi gợi lên, lộ ra nụ cười xấu xa.

"Em muốn làm gì?"

"Anh đoán xem."

Cố Hoành nhướng mày: "Em muốn ăn bánh ngọt?" Hôm nay Đường Tử Thiến đặt một cái bánh mousse(2), ăn hơn phân nửa, Cố Hoành sợ cô ăn quá nhiều bị khó chịu, nên không cho cô ăn hết.

Đường Tử Thiến lắc đầu.

"Muốn ăn sô-cô-la của anh?" Bên người anh vẫn luôn chuẩn bị sô-cô-la.

Đường Tử Thiến vẫn lắc đầu.

"Muốn ăn anh?" Anh cười.

Đường Tử Thiến kinh ngạc phút chốc, sau đó nặng nề gật đầu.

Cố Hoành giang hai tay ra: "Hoan nghênh."

Đường Tử Thiến không khách sáo chút nào nhào tới, đè anh xuống sô pha, rồi cô ngồi lên bụng dưới của anh.

"Đêm nay em phải thu thập anh thật tốt."

"Em được không?"

"Em sẽ cho anh thấy sự lợi hại của em."

"Rửa mắt mong chờ."

"Em muốn ở trên."

"Em đã ở trên."

5 phút sau, Cố Hoành kiềm nén nói: "Em vẫn nên nằm đàng hoàng." Nói xong, xoay người đè cô lại.

Đường Tử Thiến không phục, giãy giụa muốn đoạt lại chủ quyền: "Chúng ta vừa nói xong."

"Đã thỏa mãn cho em."

"Bây giờ em còn muốn ở trên."

"Không được."

"Vì sao không được?"

"Bởi vì để em cọ tới cọ lui nữa, anh sẽ khó chịu chết mất."

"Anh còn lâu mới khó chịu."

Cô vẫn không ngừng giãy giụa, nếu Cố Hoành chơi tiếp với cô nữa thì sẽ nghẹn chết, vì thế không hề khách sáo, một tay bắt lấy hai cổ tay không đứng đắn của cô, cúi người hôn cô.

Đường Tử Thiến nào còn kháng cự được nụ hôn yêu thương của anh, rất nhanh đã ngoan ngoãn phối hợp với anh.

Sô pha quá hẹp, không phát huy được, Cố Hoành bế cô trở về phòng ngủ.

Thời gian còn sớm, đêm còn rất dài.

__________

(1) Sandwich Cố Hoành làm:

(2) Bánh Mousse: 

____