•Editor: Tiểu Hi•

Một khắc trước mẹ con còn đang rơi lệ, lúc này đều ngưng nước mắt rơi.

Đặng Thục Vân nhìn anh, rồi nhìn Đường Tử Thiến.

Đường Tử Thiến cúi đầu, trên mặt đỏ ửng nhưng lại trốn không khỏi ánh mắt của Đặng Thục Vân.

Bà chợt mỉm cười: "Tử Thiến xấu hổ?"

"Không có." Đường Tử Thiến ngụy biện.

Đặng Thục Vân: "Lúc con nói đi theo Cố Hoành làm việc, mẹ đã đoán được."

"Mẹ, mẹ đoán được cái gì? Dựa theo hai người nói, lúc đó bọn con đều rất nhỏ, đặc biệt là con, ngay cả ký ức khi ấy cũng không có." Nhỏ như vậy, sao có thể đoán được bọn họ lớn lên sẽ ở bên nhau chứ?

"Chính là cảm thấy hai đứa có duyên phận." Đặng Thục Vân nghiêm túc hỏi Cố Hoành: "Con đối với Tử Thiến... Là tình yêu, hay là bởi vì nhớ khi còn nhỏ đã nói những lời đó với Tử Thiến? Tử Thiến bây giờ có năng lực, con không cần..."

"Con thật sự thích Tử Thiến." Cố Hoành kiên định nói: "Lúc con vừa đến nước ngoài, xung quanh đều là hoàn cảnh xa lạ, đám người xa lạ, con vẫn luôn nhớ Tử Thiến. Khi đó tuổi còn nhỏ, Tử Thiến ở trong lòng con giống như người nhà, như em gái ruột. Sau khi lớn lên, con cảm thấy tận đáy lòng con có lẽ là thích Tử Thiến, cho nên con muốn tìm cô ấy, vì vậy con về nước. Lúc gặp lại cô ấy, thì xác định sự yêu thích của con. Không có nguyên nhân gì, chỉ là thích."

"Nhưng mà nhiều năm như vậy, hơn nữa em thay đổi cũng rất lớn rồi." Đường Tử Thiến bị anh thổ lộ trá hình, làm cho cô vừa ngại ngùng vừa kích động.

Cố Hoành: "Anh vẫn luôn đang tưởng tượng bộ dáng lớn lên của em, nghĩ tới em mập mạp như cũ, cũng nghĩ tới em trở nên duyên dáng thùy mị."

"Em còn lâu mới mập, cũng không phải duyên dáng thùy mị."

Trên mặt Cố Hoành hiện ra một nụ cười ôn nhu: "Hôm đó nhìn thấy em, anh đã muốn nói với em, nhưng mà em đã quên anh." Anh đoán được cô sẽ không nhớ rõ anh, nhưng anh không ngờ một chút ấn tượng cô cũng không có.

Đặng Thục Vân giải thích: "Lúc Tử Thiến sắp 6 tuổi bị viêm phổi, sốt cao không giảm, nằm viện một tuần, luôn mơ mơ màng màng, rồi sau khi hết bệnh thì đã quên rất nhiều chuyện. Còn có chính là, bởi vì con rời đi, con bé đau lòng khổ sở rất lâu, thường xuyên nhớ con, tìm không thấy con thì khóc. Chúng ta cũng cố ý trước mặt Tử Thiến không nhắc tới con, cho nên con bé mới không có một chút ấn tượng nào với con. Ảnh chụp trước kia cũng không còn."

"Sau đó con gầy đi." Đường Tử Thiến cố ý nhấn mạnh, cũng là vì điều tiết bầu không khí.

"Thật ra, sau khi Cố Hoành đi rồi thì con đã gầy, cả ngày khóc lóc tìm anh Hoành, lấy đồ ăn ngon gì tới dỗ cũng vô dụng." Đặng Thục Vân vừa bất đắc dĩ, vừa buồn cười. Tử Thiến dính Cố Hoành như vậy, mà Cố Hoành lạnh lùng lại cưng chiều Tử Thiến như thế, nói là tư lợi cũng được, bà hy vọng Cố Hoành vẫn luôn chăm sóc Tử Thiến.

Cố Hoành: "Con sẽ từ từ nuôi cô ấy mập lên."

Đặng Thục Vân lộ ra biểu cảm hài lòng, Đường Tử Thiến thì kích động phản đối: "Trào lưu bây giờ là lấy gầy làm đẹp, em không muốn trở nên mập mạp."

"Mập hơn bây giờ một chút là được." Cố Hoành nói.

Đặng Thục Vân hết sức đồng ý gật đầu, vốn dĩ bà là một người cả ngày vì Đường Tử Thiến gầy ốm mà bận tâm, nhưng bây giờ có người đứng cùng trận tuyến, nhất thời an tâm rất nhiều.

Ba người ngồi trò chuyện với nhau, cho đến giờ làm cơm tối. Đặng Thục Vân đi nấu cơm, kêu Đường Tử Thiến cùng xem tivi nghỉ ngơi với Cố Hoành một hồi.

Đặng Thục Vân biết con gái trở về, sớm đã mua xong đồ ăn, trước khi bọn họ về cũng đã làm xong, canh cũng hầm, bây giờ chỉ cần xào vài món đồ ăn là được.

Đồ ăn thơm ngào ngạt lần lượt lên bàn, tâm tình của Cố Hoành khó có thể miêu tả. Sau khi mẹ anh và mẹ Đường Tử Thiến trở thành hàng xóm thì nhanh chóng trở thành chị em tốt, một nguyên nhân lớn là vì mẹ Đường Tử Thiến là một tay nấu đồ ăn ngon, mà mẹ anh rất biết làm điểm tâm, nên thường xuyên qua lại, quan hệ rất tốt, hai nhà thường xuyên ăn cơm với nhau.

Đặng Thục Vân: "Cố Hoành, ăn gà trái dừa(**) này đi, khi còn nhỏ con rất thích ăn, không biết khẩu vị có thay đổi không."

Gà hạt dẻ trắng sữa thơm mượt, là hương vị trong trí nhớ của Cố Hoành: "Ăn rất ngon, là hương vị trong trí nhớ của con. Cảm ơn dì, dì Đặng."

"Thích là được, thích là được."

Đường Tử Thiến cũng ăn một miếng, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười hạnh phúc: "Ngon thật, thật sự muốn ở lại bên mẹ mãi."

"Con trưởng thành rồi, mẹ mới không cần con cả ngày ngốc ở bên mẹ." Đặng Thục Vân ra vẻ ghét bỏ.

Cố Hoành buông đũa xuống, nghiêm túc nói: "Dì Đặng, con ở thành phố A có một căn nhà, dì đến chỗ đó ở nhé."

Đặng Thục Vân từ chối: "Không được không được, dì ở chỗ này cũng rất tốt, tuy rằng nhà ở cũ một chút, nhưng đã quen rồi, cũng thân với hàng xóm xung quanh." (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Đặng Thục Vân là người cần cù, nơi này tuy rằng là nhà thuê, nhưng mà ở mấy năm, được bà dọn đẹp sạch sẽ, còn tự mình trang trí một ít đồ đẹp, trông rất thoải mái.

Đường Tử Thiến cũng nói: "Mẹ em ở đây đã quen rồi." Mặc dù cô cũng rất muốn kêu mẹ đến ở nhà tốt hơn, đây cũng là mục tiêu cô vẫn luôn cố gắng, nhưng mà không thể để Cố Hoành tới thay cô thực hiện, những căn nhà đó là của anh.

Cố Hoành biết bây giờ khuyên thế nào cũng vô dụng, bởi vậy không nhiều lời.

Kế hoạch ban đầu của anh là buổi tối ở khách sạn, nhưng cuối cùng ở lại nhà Đường Tử Thiến. Anh ngủ phòng của Đường Tử Thiến, Đường Tử Thiến ngủ với mẹ.

Phòng rất nhỏ, để một cái giường nhỏ và một cái tủ quần áo thì không còn bao nhiêu không gian. Phòng tuy nhỏ, nhưng bố trí thật sự ấm áp, rèm cửa sổ hoa màu hồng, ga trải giường cũng là hoa màu hồng, trên tường trang trí treo tranh thủ công, trên giường vày vài con búp bê vải. Vô cùng nữ tính.

Cố Hoành đánh giá phòng xong, Đường Tử Thiến đi theo bên cạnh anh hơi ngại ngùng: "Phòng quá nhỏ, nên đến khách sạn."

"So với khách sạn, anh thích nơi này hơn." Cố Hoành thật tình mà nói.

Mặc kệ nói như thế nào, nghe được lời như vậy Đường Tử Thiến vẫn là vui vẻ: "Giường hơi nhỏ, có thể anh sẽ ngủ không quen."

Cố Hoành nhìn thoáng qua giường nhỏ 1m2, khẽ nhướng mày: "Không sao, tư thế ngủ của anh tốt hơn em."

Đường Tử Thiến: "... Em ngủ giường lớn thích lăn lộn khắp nơi, ngủ giường nhỏ thì sẽ rất ngoan." Cô phải giải thích cho mình.

"Phải không?"

"Phải!" Đường Tử Thiến bất ngờ mà nói.

Thành công trêu chọc cô, Cố Hoành nói: "Em đi ngủ đi, bằng không dì Đặng tưởng là chúng ta đang làm chuyện gì khác."

Mặt Đường Tử Thiến bỗng chốc đỏ lên: "Em... Em đi đây." Cô xoay người ra khỏi phòng, giống như chạy rốn, dáng vẻ rất chột dạ.

Vài giây sau, căn nhà diện tích không lớn truyền đến giọng nói của Đặng Thục Vân: "Sao mặt con đỏ vậy? À... Chắc là con mặc nhiều rồi, mau ngủ đi."

Cố Hoành nhịn không được bật cười.

Cố Hoành vừa mới chuẩn bị lên giường, Đường Tử Thiến tới gõ cửa.

"Em... Lấy cái kia một chút." Đứng ở cửa, chỉ vào búp bê vải trên giường.

Cố Hoành cầm lấy một con gấu nhỏ: "Cái này?"

"Ừm."

"Ôm ngủ?"

"Ùm."

"Từ nhỏ dưỡng thành thói quen."

Đường Tử Thiến: "..." Anh biết quá nhiều.

*****

Cố Hoành và Đường Tử Thiến cả buổi tối không lên mạng, sáng sớm hôm sau thức dậy, Cố Hoành thấy Định Văn gửi tin nhắn cho anh: Cậu và Tử Thiến lại lên hot search.

Cố Hoành mở Weibo ra, liếc mắt một cái thì thấy No.1 hot search Weibo chính là anh.

[Tin mới bùng nổ: Cố ảnh đế trở thành thiên sứ ấm áp, cởi áo khoác choàng lên vai cho một cô gái trẻ, vẻ mặt đầy mờ ám.]

Weibo này còn phối hợp với Cửu Cung Cách, đều ở sân bay chụp ảnh anh khoác áo cho Đường Tử Thiến. Ảnh chụp là chụp từ bên phải phía sau, có thể nhìn thấy mặt anh, không chụp tới mặt Đường Tử Thiến. Là không chụp tới hay là cố ý không chụp, vậy cũng không biết được.

Tâm tình của Cố Hoành bình tĩnh, mở xem từng tấm ảnh chụp. Thật ra, anh cảm thấy tiêu đề tin tức này viết rất chuẩn xác, anh đối với Đường Tử Thiến quả thật rất ấm áp, vẻ mặt đầy mờ ám. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Chẳng qua nội dung cụ thể vẫn luôn ám chỉ Đường Tử Thiến là nữ minh tinh nào đó, rất có thể là bạn gái bí mật của Cố Hoành.

Về chuyện "Nữ minh tinh nào đó" này giống như dùng từ không đúng sẽ tạo thành rất nhiều suy đoán không thiết thực. Cố Hoành rất ghét bị buộc chung một chỗ với người không liên quan.

Anh nhấn mở bình luận, muốn xem tình hình dư luận một chút.

Bài viết Weibo là chiều hôm qua đăng lên, thời gian trôi qua lâu như vậy, lượt chia sẻ và bình luận đều rất nhiều.

Khiến anh ngoài ý muốn chính là, bình luận hot đầu tiên: [Đó là trợ lý của anh ấy! Ảnh đế của chúng tôi nhân phẩm vốn rất tốt, cho trợ lý mượn áo khoác là chuyện rất bình thường.]

Bình luận thứ hai: [A a a! Đây là tiểu trợ lý của Cố Hoành, chị gái nhỏ rất đáng yêu, chúng tôi chính mắt thấy được, còn tóm Cố Hoành phía trước, chị gái nhỏ còn dùng tiền của Cố Hoành mua cà phê cho chúng tôi uống, không nên quá tốt chứ.]

Bình luận thứ ba: [Không sai, nhìn chiều cao chênh lệch thì biết là Cố Hoành và chị gái trợ lý, chị gái nhỏ thấp hơn Cố Hoành rất nhiều á, nhưng mà thật sự rất đáng yêu. Cố Hoành tốt với chị ấy, chúng tôi đều có thể hiểu được.]

Bình luận thứ tư: [Cố Hoành là người rất tốt, chị gái trợ lý vừa ngọt vừa ấm, chúng tôi đều thích hai người bọn họ.]

Đương nhiên, cũng có một vài bình luận không dịu dàng, chỉ là fans đều lập tức đuổi đi.

Tâm tình của Cố Hoành không tệ, mời cà phê không vô ích.

Đang xem, Định Văn lại gửi tin nhắn đến: [Tôi vốn còn có chút lo lắng chuyện cậu và Đường Tử Thiến bị phát hiện quá nhanh, bây giờ cảm thấy, tôi lo lắng dư thừa. Đã như vậy, vẫn có rất nhiều người tin tưởng hai người trong sạch.] Chị ta còn kèm thêm một cái biểu cảm liếc mắt.

Cố Hoành cũng quyết định hơi buồn bực, anh và Đường Tử Thiến, rõ ràng trông rất xứng đôi.

Hoặc là nói, có tướng phu thê.

Hot search Weibo có hai cái tiêu đề về anh, một cái là: Cố Hoành và tiểu trợ lý; còn cái khác là: Ảnh chụp sân bay của ảnh đế.

Trên Weibo đã có rất nhiều người đã đăng ảnh chụp của anh và Đường Tử Thiến, phần lớn là fans chụp, có ảnh anh cúi đầu ký tên, còn có ảnh Đường Tử Thiến đứng bên cạnh anh, Đường Tử Thiến nói chuyện với fans, Đường Tử Thiến bưng cà phê...

Ánh mắt của anh luôn nhìn Đường Tử Thiến trong ảnh, cho dù làm cái gì, nụ cười của cô cũng đều là tươi đẹp sáng lạn.

Thật đáng yêu.

Anh thật sự rất thích.

Kể từ sau khi xảy ra chuyện ở hoạt động từ thiện lần trước, Cố Hoành vào đoàn đóng phim một tháng, trong một tháng này, phóng viên muốn đào tin tức của anh nhưng đều là có lòng mà không có sức. Dù sao lấy cảnh và khí hậu xấu, phóng viên không có thân thể mạnh mẽ và nghị lực ngồi canh như thế. Bởi vậy, anh xuất hiện ở sân bay, cho dù là chuyện nhỏ, truyền thông cũng muốn làm ra tin tức lớn. Chẳng qua fans của Cố Hoành quá lợi hại, lập tức làm sáng tỏ.

Không tạo ra tin đồn gì lớn, không có khiến cho giới giải trí rung chuyển lớn, nội tâm của công tác truyền thông rất ưu thương.