Nhiễm Tĩnh cầm hộp kẹo hình vuông bằng sắt lúc nãy đặt ở trên bàn lên, mở nắp hình tròn ở giữa ra: "Tèn tén tèn ten... Tôi đã chuẩn bị xong." Cô ta đưa cái hộp tới trước mặt Cố Hoành và Đường Tử Thiến: "Một người mười con chip, một vòng năm bàn, thua thì rút thăm, dựa theo lá thăm mà thực hiện, người thắng sẽ là người nhận(*)."

(*) Ý là lá thăm mà người thua bóc trúng có yêu cầu thế nào thì sẽ làm yêu cầu đó với người thắng cuộc. Ví dụ: ôm một cái, bắt tay một cái...

Bên trong hộp sắt có rất nhiều tờ giấy gấp, Đường Tử Thiến nhìn thấy, một mặt sầu khổ. Cô chưa từng chơi trò này, một hồi chắc chắn sẽ thua rất thảm.

Cố Hoành rất bình tĩnh hỏi: "Em viết cái gì?"

Nhiễm Tĩnh cười hì hì: "Hai người yên tâm, bên trong toàn là hình phạt rất nhân đạo, cũng có thể nói đó là hình phạt khiến người khác ao ước. Tử Thiến, cô đừng sợ, trò chơi đấu địa chủ này cũng phụ thuộc vào vận may, trong trường hợp cô là nông dân, cộng sự rất mạnh, nếu thắng thì cùng nhau thắng."

Cố Hoành hỏi Đường Tử Thiến: "Em chơi không?"

Những người khác đều có trò chơi, chơi rất vui vẻ, chỉ có ba người bọn họ không có chuyện làm. Đường Tử Thiến nghĩ ngợi một lúc mới nói: "Chơi! Hai người đừng chê tôi ngốc là được."

Nhiễm Tĩnh: "Không chê, không chê."

Cố Hoành: "Tôi đã quen rồi."

Đường Tử Thiến: "..." Đột nhiên, cô rất muốn thắng Cố Hoành, sau đó để anh bị phạt.

Nhiễm Tĩnh bắt đầu chia chip đặt cược, cái được gọi là chip đặt cược, thật ra chính là sô-cô-la hình vuông được đóng gói, một viên không lớn, rất dễ thương: "Tử Thiến, đây là chip đặt cược, cô đừng ăn nó, ăn hết không bù thêm nha."

Cố Hoành bất ngờ liếc Nhiễm Tĩnh một cái: "Em khống chế bản thân mình cho tốt là được." Nói xong, anh thuận tay cầm mấy viên sô-cô-la còn thừa ở bên cạnh đưa cho Đường Tử Thiến: "Ăn đi."

Đường Tử Thiến, người luôn bị coi là đồ tham ăn cam chịu số phận, nhận lấy sô-cô-la, xé giấy gói ra, một lần ăn hết.

Nhìn thấy bộ dạng tức giận của cô, Cố Hoành nhịn không được cong khóe miệng lên. Đường Tử Thiến coi thường sự cười nhạo của anh, trong lòng nói chờ xem, cô có cảm giác lát nữa mình sẽ trở thành người thắng cuộc, đến lúc đó, hừ hừ, cô cũng sẽ không nhân từ nương tay.

Đấu bài bắt đầu, mới đầu Đường Tử Thiến vẫn chưa thích ứng, cũng may cô hợp với kỷ bàn cũng không phải địa chủ, ngược lại thắng hai viên, cô có chút đắc ý. Bàn cuối, cô thành địa chủ, lần đầu tiên làm địa chủ, cô hơi khẩn trương, thật may bài không xấu.

Cô ra rất nhiều bài, trong lúc Cố Hoành và Nhiễm Tĩnh còn rất nhiều bài, thì cô chỉ còn ba lá. Cô còn một đôi 8 và một lá 2, joker đỏ và joker đen cũng đã ra, nhưng vẫn còn hai con bài chưa ra lá nào, cô lo lắng sẽ bị chặt, vì thế đánh đôi 8 ra.

Cố Hoành cười, đánh liên tục mấy đôi ra, lòng Đường Tử Thiến càng ngày càng lạnh. Lúc Cố Hoành còn lại bốn lá bài, anh hơi chần chừ, vẻ mặt phức tạp nhìn nhìn Đường Tử Thiến.

Có phải anh hết đôi rồi không? Trong lòng Đường Tử Thiến đột nhiên nổi lên ngọn lửa hy vọng.

Trong tay Nhiễm Tĩnh còn rất nhiều bài, nhưng cô ta biết Cố Hoành còn dư lại bài gì, cô ta thở dài một tiếng nói: "Anh cho cô ấy một lần vui vẻ đi."

Đường Tử Thiến tuyệt vọng, trong tay Cố Hoành là sảnh. Lập tức, cô mất đi bốn viên kẹo.

Kết thúc năm bàn, Đường Tử Thiến thua, Cố Hoành thắng. Rút tờ giấy, thấp thỏm mở ra, nhìn thấy hàng chữ trên giấy, cô thở phào nhẹ nhõm.

Nhiễm Tĩnh vội vàng cầm lấy tờ giấy xem, nhất thời thất vọng: "Tại sao cô lại rút được điều này, nhưng mà không sao, đây là hình phạt nhân đạo duy nhất, còn lại... Ha ha ha." Còn lại đều tốt hơn so với điều này.

Tờ giấy Đường Tử Thiến rút trúng là đút người thắng ăn sô-cô-la, điều này còn có thể chấp nhận được. Vì thế cô mở một viên, đút vào miệng Cố Hoành.

Vòng thứ hai, Đường Tử Thiến thắng, Nhiễm Tĩnh thua.

Trước khi rút thăm, Nhiễm Tĩnh liếc mắt nhìn Cố Hoành một cái, trên mặt không có một chút biểu cảm mất mát nào bởi vì thua cuộc, ngược lại còn rất cao hứng. Cô ta dứt khoát rút lấy, mở ra, sau đó thì bật cười.

Nghe thấy tiếng cười của cô ta, Đường Tử Thiến lạnh cả sống lưng. Nhiễm Tĩnh đưa tờ giấy mở ra cho bọn họ nhìn xem: "Hôn người thắng một cái." Nói xong, cô ta tiến lại gần hôn lên mặt Đường Tử Thiến một cái, hôn xong còn nói ra cảm nhận: "Tử Thiến thật thơm."

Vòng thứ ba, Cố Hoành thắng, Đường Tử Thiến thua nhận hình phạt: Người thua buộc tóc cho người thắng.

Tóc Cố Hoành không dài không ngắn, buộc lại chỉ có một nắm, dựng thẳng trên đỉnh đầu. Tuy rằng khuôn mặt của anh rất đẹp trai, nhưng nhìn thấy vẫn rất buồn cười. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Đường Tử Thiến trở về chỗ ngồi đối diện, tầm mắt luôn không tự chủ nhìn tóc anh, cô không muốn cười trước mặt boss, nhưng lại nhịn không được.

Cố Hoành lạnh lùng hỏi cô: "Rất buồn cười?"

Đường Tử Thiến lớn gan nói: "Ừ, buồn cười."

Cố Hoành: "Lại đây."

Nụ cười của Đường Tử Thiến nháy mắt biến mất, đề phòng hỏi: "Làm gì?"

"Lại đây." Anh lặp lại.

Nhiễm Tĩnh ở bên cạnh nhìn xem, giúp anh thêm một lần: "Đường Tử Thiến cô đi qua đi, dù sao anh ấy cũng sẽ không ăn cô ở đây."

Đường Tử Thiến đi qua, Cố Hoành đứng dậy, để cho cô ngồi vào vị trí của mình, Đường Tử Thiến làm theo. Vừa ngồi xuống, Cố Hoành cầm lấy dây thun màu đen còn dư lại, sau đó nắm lấy một nhúm tóc trên đỉnh đầu cô, rồi thắt lại một đuôi sam nhỏ.

Lòng trả thù của ảnh đế thật mạnh...

Bây giờ, chỉ có một mình Nhiễm Tĩnh cười đến vui vẻ.

Vòng thứ tư, Đường Tử Thiến lại thua Cố Hoành, tờ giấy lần này cô rút được là ôm người thắng 10 giây.

Đường Tử Thiến hoảng sợ, thương lượng với bọn họ: "Tôi có thể rút lại lần nữa không?"

Nhiễm Tĩnh: "Có khả năng rút lại lần nữa càng dữ dội hơn lần này."

Đường Tử Thiến khóc không ra nước mắt: "Nhiễm Tĩnh, tại sao cô phải viết ra những hình phạt này."

Nhiễm Tĩnh không có chút áy náy nào: "Cô nên vui mừng khi ở vòng thứ hai tôi thua cô, tôi đã rút tờ giấy "Hôn người thắng một cái"."

Đường Tử Thiến quả thật vui mừng, vì nếu bây giờ rút trúng hình phạt đó, vậy thì xong đời.

Đường Tử Thiến lo lắng nhìn về phía Cố Hoành, cho dù cô chịu ôm anh, anh cũng sẽ không chịu đâu nhỉ.

Nhiễm Tĩnh cầm lấy một nắm hạt dưa, vừa cắn vừa nói: "Đã thua thì phải chịu phạt nha."

Cố Hoành đứng lên, giang hai tay ra, chờ Đường Tử Thiến.

Gió đêm nhẹ thổi, mang theo một chút lạnh lẽo, bốn phía chỉ có mấy ngọn đèn trắng mờ mờ.

Bỗng nhiên Đường Tử Thiến cảm thấy thế giới thật yên tĩnh, chỉ có trái tim của cô đột ngột nhảy lên.

Dưới ánh mắt sáng rực của Cố Hoành, cô từ từ bước tới, một bước, hai bước... Đi được bốn bước thì đã đến trước mặt anh.

Cố Hoành hơi cúi đầu nhìn cô, ánh sáng vừa khéo bị Đường Tử Thiến ngăn cản, bóng dáng của cô in trên người anh, cô không thấy rõ khuôn mặt của anh.

"Ôm đi." Anh nói.

Đường Tử Thiến cúi đầu, giải thích: "Chúng ta chỉ là chơi trò chơi mà thôi." Nói xong, duỗi tay hơi vòng lấy thắt lưng của anh, gò má nhẹ nhàng tựa vào người anh. Vừa nhìn thì tưởng là ôm, nhưng thật ra thân thể không có sát vào nhau.

Trong lòng cô yên lặng đếm thời gian: 1..... 2.....

Vừa đếm tới 2, một đôi tay ôm lấy thắt lưng Đường Tử Thiến, đồng thời thân thể dán sát vào anh.

Khi Đường Tử Thiến kinh ngạc ngẩng đầu, giữa lúc sáng và tối, cô trông thấy ánh mắt rực rỡ lấp lánh của Cố Hoành.

"Thế này mới gọi là ôm." Anh nói.

Lần này, ngay cả tiếng tim đập của bản thân Đường Tử Thiến cũng không nghe được, thế giới một mảnh yên tĩnh, đầu óc của cô cũng trống rỗng.

Cuối cùng, tiếng tim đập mạnh mẽ của Cố Hoành đã kéo cô về hiện thực, mà lỗ tai cô vừa vặn dán trên chỗ tim anh, âm thanh từ các cơ và xương truyền qua, cực kỳ rõ ràng.

"Hết giờ chưa?" Giọng nói của cô lộ ra vẻ khẩn trương.

Cố Hoành: "Không biết, chưa đếm."

Thời gian lúc nãy cộng thêm mấy giây đang nói chuyện, chắc là đủ rồi. Đường Tử Thiến tỉnh lại, lập tức buông tay, rời khỏi cái ôm của anh, quay đầu nói với Nhiễm Tĩnh: "Nhiễm Tĩnh, thời gian... Nhiễm Tĩnh đâu?"

Cô rất nhanh nhìn thấy Nhiễm Tĩnh, lúc này Nhiễm Tĩnh đã nhanh đi đến lều trại trước mặt. Đột nhiên cô sợ hãi nhìn về phía những người khác, phát hiện mọi người vẫn đang chú tâm vào việc chơi bài của họ, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, may mà bên cạnh họ còn có rất nhiều đạo cụ chất cao, ngăn cản một phần tầm mắt, nếu không vừa rồi cô cũng không dám ôm Cố Hoành.

Ngay lúc đấy Nhiễm Tĩnh quay đầu lại, nói với bọn họ: "Tôi có việc, hai người cứ tiếp tục."

Đường Tử Thiến không muốn tiếp tục, chỉ muốn tìm một chỗ trốn.

Sức quyến rũ của boss quá lớn, cô sắp giữ không được rồi.

"Đường Tử Thiến." Cố Hoành kêu cô.

"Hả?"

"Lại đây ngồi xuống."

Đường Tử Thiến không nhúc nhích: "Hai người không chơi đấu địa chủ được, không bằng chúng ta cũng trở về ngủ đi."

Cố Hoành: "Nhiễm Tĩnh trở về để gọi điện thoại cho bạn trai, tạm thời em đừng đi về."

"Tôi đi tìm Lý Húc chơi."

"Một đám người đang ở đằng kia hút thuốc, em đừng tới."

Đường Tử Thiến: "..."

Boss quá cố chấp, cô còn có thể làm sao bây giờ?

Cô chỉ có thể nghe anh.

Hai người lại ngồi xuống, Đường Tử Thiến không có việc gì làm, mở đồ ăn vặt ở trên bàn ra, bắt đầu ăn để giết thời gian.

Đem tinh thần và thể lực vùi đầu vào ăn, vẫn tốt hơn nhớ lại cái cảm giác ôm ấp vừa rồi của anh.

"Đường Tử Thiến." Cố Hoành lại kêu cô.

Đường Tử Thiến ngẩng đầu, nghi hoặc nói: "Vâng?" Cô có cảm giác hình như Cố Hoành muốn nói gì đó với cô.

Cố Hoành nhìn thẳng vào mắt cô nói: "Lúc nãy... em có cảm giác gì?"

"A?" Đường Tử Thiến nhất thời phản ứng không kịp.

Cố Hoành: "Tôi cảm thấy rất ấm áp, rất an tâm, còn có hạnh phúc."

Đường Tử Thiến trừng to đôi mắt, cô hoài nghi chính mình nghe lầm.

Cố Hoành còn nói: "Đừng giả ngốc, những gì em nghe được đều là sự thật."

Đường Tử Thiến: "Cố tiên sinh, anh đang đọc lời thoại với tôi sao? Trong kịch bản có đoạn này à?"

Cố Hoành mím môi nhìn cô.

Đường Tử Thiến bị anh nhìn đến mức cừng đờ, khóc không ra nước mắt, hỏi: "Cố tiên sinh, anh làm sao thế?" Câu nói này giống hệt như đang tỏ tình vậy, thật sự rất không bình thường.

Cố Hoành mạnh mẽ hít một hơi: "Quên đi, hiện tại quả thật em không tiếp thu được."

Đường Tử Thiến ở trong lòng nói: Tôi vĩnh viễn không tiếp thu được.

"Tháng sau tôi sẽ nghỉ ngơi vài ngày, đến lúc đó... Đến lúc đó rồi nói tiếp." Cố Hoành hơi phiền muộn, lời muốn nói nhưng không có cách nào nói, nói ra cô lại không hiểu. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Tại sao lúc đó cô lại nhỏ như vậy, tại sao trí nhớ của cô kém như vậy.

Nhưng mà, trí nhớ kém một chút cũng tốt, tính cách cũng không bị gặp khó khăn mà thay đổi.

Bầu không khí bây giờ rất quỷ dị, Đường Tử Thiến lấy cớ đi nhà vệ sinh, sau đó chuồn mất.

Lời nói của Cố Hoành vẫn luôn quanh quẩn bên tai cô, lời nói của anh không khó hiểu, chỉ là con người của anh quá khó hiểu.

Cố Hoành sao có thể động tâm với cô, hay là, anh đã phát hiện cô có một chút động tâm, nên mới cố ý làm như vậy để thử cô?

Đường Tử Thiến nghĩ không ra, cô cũng không muốn nghĩ nữa, chỉ là không khống chế được lại suy nghĩ tiếp.

Đêm nay cô không tài nào ngủ được, dẫn đến ngày hôm sau cô đã ngủ quên, lúc cô thức dậy, Cố Hoành đã đi quay phim rồi.

Nhân viên công tác ở bên ngoài khu vực quay phim tạm thời đều rảnh rỗi, mọi người rất yên tĩnh chờ đợi quay xong.

Đường Tử Thiến lặng lẽ đi qua, xem bọn họ quay phim.

Cố Hoành đang diễn cảnh thay đổi băng gạc, áo anh cởi ra một nửa, lộ ra cơ ngực rắn chắc. Da anh trắng nhạt, cơ bắp rõ ràng, nhưng không đến mức vạm vỡ, cường tráng. Dù sao, tất cả đều rất vừa vặn, dáng người và giá trị nhan sắc đều rất tốt.

Đường Tử Thiến nhìn xem, nhịn không được nuốt nước miếng một cái.

Đồng thời sinh ra một ý nghĩ không nên có... Hình ảnh như vậy sau này phải bị đông đảo khán giả nhìn thấy, quá thua thiệt rồi.