Tập đoàn Âu Dương

Không khí lúc này trở nên vô cùng nặng nề. Bên trong phòng họp mọi người đều vô cùng căng thẳng.

Âu Dương Phong ngồi tựa lưng vào ghế, nhìn chăm chú vào những số liệu trên bảng. Những người còn lại thì cùng nhau trao đổi, tâm trạng thấp thỏm lo sợ

Không biết là đã xảy ra chuyện gì nhưng tình hình lúc này có vẻ không khả quan cho lắm

Lúc này thì Thư kí Lam đẩy cửa bước vào, đặt tài liệu trước mặt anh, Âu Dương Phong cầm tài liệu lên, mày hơi nhíu lại

" Cứ làm theo kế hoạch vừa rồi. Cuộc họp đến đây thôi, mọi người tiếp tục làm việc đi" Anh vừa nói vừa xoa xoa trán

Mọi người đều lần lượt đứng dậy rời khỏi phòng họp, đến khi không còn ai nữa, anh lên tiếng:" Chuyện sao rồi"

Thư kí Lam bên cạnh trả lời:" Cổ phần anh ta đang giữ là 16%, nhưng anh ta vừa mới mua được thêm 2% cổ phần từ tay Diêu tổng nữa là 18%, hiện Tổng giám đốc đang giữ là 25%, của Lão gia 15%, số cổ phần các cổ đông trong công ty là 34%, còn 8% còn lại nằm trong tay của Lưu tiểu thư. Các cổ đông lớn của công ty chắc sẽ không bán cổ phần đi, chỉ cần Lưu tiểu thư không chấp nhận lời đề nghị của hắn thì chúng ta sẽ an toàn"

Âu Dương Phong nhắm mắt tựa lưng vào ghê, hất tay ý bảo Lam Hy ra ngoài

Mọi ngưởi trong công ty đều tụm năm tụm ba lại bàn tán, xem ra tình hình này không biết Âu Dương Phong sẽ xử lí như thế nào

Lúc này trong phòng họp điện thoại Âu Dương Phong vang lên, là một số lạ, anh mệt mỏi bắt máy, nhưng anh chưa kịp lên tiếng thì đầu dây bên kia đã vang lên giọng của một người phụ nữ:" Âu Dương tổng, dạo này anh khỏe không?"

Giọng nói cô gái này không có vẻ là hỏi thăm bình thường, hơi giễu cợt một tí.

"Có chuyện gì sao?" Âu Dương Phong nhíu mày

"Tôi còn nghĩ anh có chuyện cần nói với tôi cơ"

"Nếu không có gì thì đừng làm phiền tôi" Nói xong anh nhanh tay cúp máy không đợi người bên kia nói hết câu

- -------

Hạ Tử Du lúc này vẫn đang làm việc ở phòng vẽ, dạo này Âu Dương Phong có việc nên cô cũng không muốn làm phiền anh

"Chị, em nói cho chị nghe chuyện này" Một cô gái làm việc ở đó chạy tới bên cạnh cô, nghe giọng có vẻ rất phấn khích

"Chuyện gì vậy, trông em vui như vậy" Tử Du nhìn cô

" Lúc nãy em nghe được boss nói chuyện điện thoại, hình như là có người muốn mời chị đến cuộc triễn lãm mà họ tổ chức. Nhưng coi bộ người này rất có tiền đó"

"Chị sao? Sao lại là chị" Tử Du kinh ngạc nhìn cô

Mặc dù cô làm việc ở đây nhưng cô không còn giống như người khác. Cô đã tập vẽ lại, nhưng chỉ là những bức hình dành cho trẻ con, nếu như có người muốn mời cô tham gia là chuyện không có khả năng

Ngay lúc này thì sếp cô bước tới:" Chắc em cũng nghe nói rồi, buổi triển lãm tối mai của JK em phải tham gia đấy"

"JK?" Cô thắc mắc hỏi lại, cô chưa từng nghe qua cái tên này bao giờ

"Chị cũng không rõ lắm, là công ty nước ngoài, nghe nói là cuộc triển lãm lần này để làm từ thiện, các công ty về mĩ thuật nổi tiếng ở thành phố đều được mời tham gia nên chị nghĩ em cũng nên đi cùng chị, sẽ học hỏi đuẹoc nhiều hơn"

Nghe sếp nói như vậy cô cũng lưỡng lự một chút nhưng cũng phải gật đầu, dù sao cũng là cơ hội tốt

Hôm đó Tử Du về sớm nên tự mình đi bộ về nhà, trên đường cô nhìn thấy một bộ vest trông rất đẹp mắt, trong đầu cô hiện lên hình ảnh Âu Dương Phong nếu mặc lên chắc sẽ rất hợp.

Nghĩ thế cô liền vào cửa hàng, đứng nhìn một hồi, khi cô định gọi nhân viên cửa hàng để lấy thì lúc này ở phía sau vang lên một giọng nói: " Cô cũng thấy bộ này đẹp sao?"

Tử Du nghe thế quay sang nhìn, cô gái này trông rất sang trọng, vừa nhìn là biết không phải người tâm thường, cô cười gật đầu:" Ừm, rất đẹp"

"Hmm, nếu vậy thì chúng ta có chung gu thẩm mĩ rồi. Mắt nhìn của cô quả thật không tồi" Cô gái này gật gật đầu nhìn cô

"Nhưng mà cô định mua cho bạn trai sao?"

Tử Du nghe thế thì sững người, cười nhẹ:" Ừmm.."

"Ồ, vậy thì nhường cô lấy trước" Cô gái nói xong nhìn sơ qua bộ vest một lát rồi đi

"Lấy tôi bộ này" Tử Du chỉ vào bộ vest rồi nói với nhân viên cửa hàng

Sau khi rời cửa hàng, cô nhanh chóng đi về nhà. Ngay lúc này, phía bên kia đường, bên trong một chiếc BMW cửa kính được hạ từ từ xuống

Người đàn ông trên xe vẫn chăm chú nhìn cô không rời mắt, đợi đến khi cô đi vào gốc khuất anh mới lái xe đi