“Ngọc Cầm, được không? Anh xin lỗi được không?” Dương Kỳ đỗ xe ở vệ đường, tháo dây an toàn rồi dùng tay cầm lấy hai vai Tô Ngọc Cầm để cô đối mặt với bản thân mình.

Chỉ thấy cô gái nhỏ hai mắt dâng lên hơi nước, trán hơi đỏ.

Dương Kỳ thở dài một tiếng, trong lòng thầm nhắc sao bảo bối củng anh yếu ớt như vậy.

“Hay là em đánh anh được không?” Nói rồi muốn cầm tay cô đánh lên người mình thì bị cô rụt tay lại.

“Ai thèm cơ chứ!” Đừng tưởng cô không biết người này thân hình trông có vẻ gày gò nhưng trên thực tế cơ thể lại vô cùng rắn chắc.

Đánh anh? Người đau chính là cô thì có, cô không có ngố đến mức tự tìm cách hành hạ bản thân mình như vậy.

Thấy cô chịu nói chuyện với mình, Dương Kỳ mỉm cười.

Nói chuyện tức là còn có cơ hội sửa sai.

Vì thế Dương Kỳ vội vàng tiến lên.

“Anh biết một chỗ rất đẹp, chúng ta cùng đi nhé!”

“Không phải ngày mai anh phải đi làm sớm sao?” Tô Ngọc Cầm nhướn mày, ngày mai sáu giờ sáng đã phải đi làm mà người này sao cứ rủ cô đi chơi vậy.

Hiện tại đã gần mười hai giờ, không phải có âm mưu gì chứ? Cô nghi ngờ nhìn anh.

Ánh mắt của Tô Ngọc Cầm khiến Dương Kỳ cảm thấy rất buồn cười.

Có lẽ chính cô cũng không phát hiện ra khi ở bên cạnh người thân thiết, cô sẽ không tự chủ bộc lộ hết cảm xúc của mình.

Ngay từ đầu anh không có nhận ra điều này nhưng khi thấy cô ở cùng ba mẹ Tô, anh liền biết được.

“Suy nghĩ linh tinh cái gì? Chỉ là anh nghĩ nó sẽ hợp với em mà thôi!” Thực ra là có chuẩn bị một chút nhưng nếu cô không muốn đi anh tuyệt đối sẽ không ép buộc cô.

Đối với bảo bối, anh chỉ muốn chiều theo ý cô mà thôi.

Tô Ngọc Cầm suy nghĩ một lúc, dù sao cả ngày hôm nay cô mới hoạt động một chút.

Đi chơi thêm tý nữa chắc cũng không sao! Sau khi sống lại, cô luôn dành cho bản thân những giây phút thư giãn theo ý thích của mình.

Vì cô nhận ra đôi lúc nghỉ ngơi không phải là lãng phí thời gian.

“Được!” Cô gật đầu nháy mắt với anh.

Anh nhìn cô, bản thân dường như bị hành động đáng yêu này hút mất hồn vậy.

Đôi mắt đen không hề chớp cứ thế mà nhìn cô, đột nhiên anh cởi dây an toàn ra, xoay người, giữ lấy mặt cô hung hăng hôn cô, hôn kịch liệt giống như muốn nuốt cô vào bụng.

Đôi môi ấm nóng phủ lên đôi môi căng bóng ngọt ngào của cô.

Vốn dĩ chỉ muốn nếm chút mật ngọt nhưng cuối cùng lại không thể nào dứt ra được.

Chiếc lưỡi dày của anh như một con rắn nhỉ len lỏi cạy mở hàm răng của cô chui vào bên trong tìm kiếm mật ngọt.

Đột nhiên bị hôn khiến Tô Ngọc Cầm không phản ứng kịp chỉ có thể để người đàn ông trước mặt tùy ý hôn mình đến trời đất quay cuồng, để hơi thở của anh quyện vào hơi thở của anh.

Một lúc lâu sau, cô thở hổn hển, cả người vùi vào trong ngực anh.

Người này sao có thể phạm quy như vậy, nhân lúc cô không chú ý lại ăn trộm đậu hũ của cô.

Càng nghĩ càng cảm thấy mình bị chơi lưu manh.

Tô Ngọc Cầm thò tay véo lên người anh một cái.

“Au ui!” Không khí lãng mạn, đầy bong bóng tình yêu cứ thế bị tiếng kêu của Dương Kỳ phá hủy.

Anh xoa xoa eo nhìn cô gái nhỏ đang mỉm cười ranh mãnh trong lòng mình.

“Bạo lực gia đình có phải nên phạt không?” Anh cúi người nói thầm vào tai cô.

Giọng nói trầm khàn ngay bên tai khiến Tô Ngọc Cầm cảm thấy vô cùng khó chịu.

Hu hu hu, người khác có thể thích những cái tông giọng như vậy nhưng cô thì không.

Bởi cô thấy nó ngứa tai vô cùng.

Nếu Dương Kỳ biết được Tô Ngọc Cầm nghĩ như vậy nhất định sẽ đau lòng đến muốn khóc.

Tuy nhiên tác giả thương tình nên anh sẽ không biết được chuyện này.

"Bạo lực gia đình cái đầu anh? Ai là gia đình với anh! Có tin tôi đấm anh không?’ Nói rồi cô lăm le nắm đấm nhỏ trước mặt anh.

Dương Kỳ giơ tay nắm lấy, tiện thể lắc lắc tay ý bảo cô nhìn cổ tay của mình.

Theo tầm mắt của anh Tô Ngọc Cầm thấy vòng ngọc sáng bóng ở đó, lúc này cô mới giật mình nhớ tới mình còn chưa trả lại nó cho anh.

“Biết rồi! Trả lại đây!”

Câu trả lời của cô khiến Dương Kỳ thắc mắc rốt cuộc cô giả ngu hay mạch não của cô khác với người thường mà bẻ lái siêu như vậy.

“Em dám?”

“Sao không dám!”

Hai người mắt đối mắt nhìn nhau, không khí có vẻ trầm xuống.

Đến khi cả hai một lần nữa thắt dây an toàn, rồi khởi động xe thì đã hơn mười phút trôi qua.

Và tất nhiên vòng ngọc vẫn ở trên cổ tay Tô Ngọc Cầm.

Chỉ lại một điều là hai má cô đỏ ửng hơn khi nãy rất nhiều.

Không những thế cánh môi còn có chút sưng đỏ.

Dương Kỳ khẽ cười liếc nhìn người ngồi bên cạnh rồi tiếp tục đi về mục tiêu đã định, rời khỏi đường lớn xe chạy vào rừng, cứ chạy dọc theo đường mòn cuối cùng cũng đến nơi.

“Đến rồi!”

Dứt lời ột trái một phải xuống xe, gió nhẹ thổi, mang đến cảm giác mát mẽ đồng thời cũng mang đến một mùi hương hoa cỏ nhẹ nhàng.

“Oa, là Đồi Ngàn Sao!” Cô vui mừng kêu to, hai mắt tỏa sáng.

Cô vốn dĩ đã muốn đến đây đã lâu, nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội.

Một phần vì bận bịu, một phần do cô có chút sợ đi một mình.

Dương Kỳ khẽ cong khóe miệng, khóa cửa xe lại mắt nhìn bốn phía im lặng.

Xem ra trợ lý Vương rất có năng lực tự biết bao trọn khu vực này, có lẽ ngay mai anh sẽ tăng lương cho anh ta một chút.

Ở phía bên này, trợ lý Vương hắt xì liên tục hai cái.

Cho rằng bản thân sắp bị ốm vội vàng uống trước hai viên dự cảm, nếu không mai biệt giường sếp nhất định sẽ giết cậu.

“Thích không?”

“Thích!” Cô gật đầu.

Trên mặt không thể nào che giấu được sự thích thú, cô vui sướng kéo tay anh về phía trước muốn chọn vị trí thật tốt để ngắm sao.

May mắn hôm nay trước khi ra khỏi của cô đã xem dự báo thời tiết biết hôm nay sẽ có nhiều sao vì vậy càng vui hơn.

“Thế tha lỗi cho anh đúng không?” Anh cúi người nhìn cô một cách chăm chú.

Tô Ngọc Cầm dừng lại bước chân, quay đầu nhìn anh, ra vẻ suy nghĩ: “Hừ! Cái này…” Cô cố làm ra vẻ thở dài một cái.

“Thôi được rồi! Đành tha thứ cho anh!”

“A! Cảm ơn em!”

Nói rồi cả hai cùng nợ nụ cười vui vẻ.

Sau một hồi chọn lựa, Tô Ngọc Cầm chọn nhà nghỉ chân có mái trong, như vậy dễ dàng ngắm sao hơn.

“Oa, oa, oa! Dương Kỳ nhìn kia.

Ngôi sao cạnh sao Bắc Đẩu sáng quá! Nếu coi máy quay ở đây, tổ nhất định sẽ quay lại toàn bộ những khoảnh khắc xinh đẹp này.” Cô nghiêng mình chỉ có anh xem nhưng lúc này Dương Kỳ lại mải ngắm nhìn dáng vẻ thuần khiết của cô nên không hề để ý đến lời nói của cô.

“Sao không nói gì thế, anh…” Tô Ngọc Cầm bị dáng vẻ chăm chú của anh làm đứng hình.

Người này… người này… sao nhìn cô như vậy cơ chứ?

“Dương Kỳ!” Cô xấu hổ gắt lên.

Lúc này anh mới giật mình tỉnh lại.

Vừa rồi anh đột nhiên nhớ tới bản thân khi còn nhỏ, khi đó anh cùng ba mẹ của mình lên ngắm sao ở một đồi nhỏ gần khi bọn họ cắm trại.

Nhưng khác với sự vui vẻ hạnh phúc trong tưởng tượng, nó lại chìm trong sự cãi vã mắng mỏ lẫn nhau của hai người.

Không những vậy, vì chuyện này mà anh bị bỏ lại trong rừng giữa đêm khuya.

Sự lãnh lẽo cùng tiếng thú rừng hú hét khiến anh khi đó rất sợ hãi và khóc nức nở.

Đặc biệt hơn là khi cậu phát hiện ba mẹ rời đi mà không đưa theo mình đi.

May mắn vệ sĩ của ông ngoại mang theo nhớ đến anh chưa rời đi mới quay lại đón anh.Tuy rằng sự việc không nghiêm trọng nhưng với một cậu bé ba tuổi mà nói nó là sự ám ảnh mà anh không bao giờ muốn nhớ tới.

Dáng vẻ giật mình của anh khiến Tô Ngọc Cầm kinh ngạc, phải tập trung đến mức nào mà khi giật mình lại khổ sở như thế.

“Dương Kỳ, ôm một cái được không?” Tô Ngọc Cầm dang tay về phía anh, không hiểu vì sao dáng vẻ muốn khóc lại không thể khóc của anh khiến cô đau lòng đến lạ thường.

Khác hoàn toàn với những gì trên màn ảnh, giờ đây cô tin những gì anh thể hiện là cảm xúc chân thật của anh.

Cô không biết chuyện gì xảy ra nhưng cô biết mỗi người đều có bí mật riêng giống như cô vậy.

Do đó cô sẽ đợi anh và chính bản thân coi sẵn sàng để kể cho đối phương nghe.

Dương Kỳ bất ngờ ngẩng đầu, ánh mắt đối diện với ánh mắt long lanh của Tô Ngọc Cầm.

Sự chân thành trong mắt cô khiến anh bật cười, ôm cô vào lòng.

“Em sẽ ở đây với anh.

Vì thế đừng khổ sở được không?” Cô cảm giác được tâm trạng của anh đang dao động, giống như bị k1ch thích, không hề trầm ổn như ngày thường, hai tay cô đặt lên lưng anh, nhẹ nhàng vỗ về an ủi.

Giờ phút này người đàn ông mạnh mẽ trong mắt bao người lại yếu đuối đến như vậy.

Cả hai ôm lấy nhau một cách vô cùng tự nhiên, dường như hai người đều muốn dùng sự ấm áp này để xoa dịu những nỗi đau sâu thẳm cùng sự mất cân bằng trong lòng đối phương..