"Aaaaa! Chết tiệt! Đồ đê tiện! Con đĩ!" Hứa Y Y điên tiết hét lên.

Cô ta gần như phát điên khi nhìn thấy những tin tức trên mạng.

Cô ta ném mạnh chiếc cốc về phía cửa, suýt nữa trúng phải quản lý Vu đang đẩy cửa bước vào.

Ban đầu cô ta chỉ cho rằng Tô Ngọc Cầm muốn leo lên tên đàn ông góa vợ là Hàn Phi Vân nhưng không ngờ cô ta còn ghê tởm đến nỗi quyến rũ cả Dương Kỳ.

Hứa Y Y nắm chặt tay, để mặc móng tay ghim sâu vào lòng bàn tay.

Ánh mắt cô ta bắt đầu hiện lên những quỷ kế hãm hại Tô Ngọc Cầm.

Cô ta muốn cho Tô Ngọc Cầm biết thế nào là động vào người không nên động.

"Làm sao? Làm sao? Ai có thể chọc tức Hứa đại tiểu thư vậy?" Quản lý Vu cúi đầu che giấu ánh mắt chán ghét.

"Ai ngoài đồ đê hèn đó chứ! Chị Vu, chị mau nhanh chóng tìm người xóa những tin tức kia hộ em! Ngoài ra chị tiếp tục cho người tung tin cho em đi!" Hứa Y Y gằn giọng.

Đồng thời trong lòng bắt đầu tính kế Tô Ngọc Cầm.

Theo như cô ta biết Tô Ngọc Cầm vẫn tiếp tục diễn vai nữ phụ trong bộ phim của Hàn Phi Vân.

Nhớ đến những cảnh phim trong kịch bản, một ý tưởng xấu xa hiện lên trong đầu cô ta.

"Y Y, em suy nghĩ kĩ chưa nếu Hàn Phi Vân biết được.

Anh ta nhất định sẽ không bỏ qua!"

"Hừ! Không bỏ qua anh ta định làm gì tôi! Nếu không làm được tôi sẽ bảo người khác làm."

Quản lý Vu nghe vậy khẽ nhíu mày nhưng lại giãn ra, chỉ cần không gây ảnh hưởng cho chị ta thì chị ta sẵn sàng chiều ý cô ta.

"Được rồi, chị đã biết.

Em chuẩn bị đi.

Ngày mai chúng ta bắt đầu vào đoàn phim rồi đó."

"Tô Ngọc Cầm, là cô khơi mào trước! Đừng trách tôi quá đáng!" Hứa Y Y gằn giọng.

Tuy nhiên Hứa Y Y không biết lần này cô ta đụng sai người rồi.

Lần đụng độ này sẽ khiến Hứa Y Y rơi vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục.

Sáng hôm sau, Tô Ngọc Cầm dậy từ sớm để chuẩn bị đến phim trường cùng với Tiểu Trần, hôm nay chị Nhu có chút việc nên không đi cùng hai người.

Ngày hôm qua, hai người đã nói cho cô nghe sự việc trên mạng.

Cô cũng biết ai là người xóa những tin tức đó nhưng cô cũng phản ứng gì.

Bởi anh không muốn nói với cô thì cô cũng sẽ không hỏi.

Đôi lúc giả ngu cũng là một sự thông minh.

Người thông minh quá độ lúc sẽ tự hại bản thân mình.

"Ngọc Cầm, mau lại đây!" Đạo diễn Khương vẫy tay với Tô Ngọc Cầm.

Ông ta đang định gọi người đi tìm cô.

"Vâng! Tôi đến ngay!" Tô Ngọc Cầm đưa đồ trong tay cho Tiểu Trần, bản thân cầm theo kịch bản đi về phía đạo diễn Khương.

Đến gần cô ta kinh ngạc khi nhìn thấy Dương Kỳ đang ở đó với Hứa Y Y.

Nhìn hai người cười nói vui vẻ, trong lòng cô bỗng nhiên có chút không vui.

Người này thật là biết thao túng tâm lý người khác mà.

Tô Ngọc Cầm lắc đầu loại bỏ suy nghĩ lung tung trong đầu ra ngoài.

Bây giờ là công việc, cô không thể để cảm xúc xen ngang vào công việc.

"Đạo diễn Khương! Dương ảnh đế!" Cô gật đầu chào hỏi với mọi người rồi ngồi xuống đối diện với Dương Kỳ.

"Là thế này, hôm nay Dương ảnh đế được Phi Vân mời đến để giúp đỡ đoàn phim trong khoản diễn xuất.

Bây giờ cô cùng Y Y đi chuẩn bị đi chúng ta diễn thử cảnh số ba set quay số 10 trước.

Hứa Y Y và Tô Ngọc Cầm gật đầu đi ra ngoài chuẩn bị.

Dương Kỳ cùng đạo diễn Khương trò chuyện một lúc rồi xin phép đi ra ngoài.

Anh hỏi nhân viên phòng nghỉ ở đâu, anh muốn vào nghỉ một lát mà nhân viên lại nghĩ rằng anh là diễn viên phụ liền dẫn anh đến phòng thay đồ chung.

Lúc này, Tô Ngọc Cầm đang thay váy, cô đang không biết buộc nơ trước ngực thế nào thì nghe tiếng đẩy cửa vì thế liền nói: "Tiểu Trần, mau lại đây giúp chị một chút.

Cái này buộc như thế nào chị tìm mãi không ra cách."

Vì quay lưng về cửa nên Tô Ngọc Cầm không nhìn thấy Dương Kỳ, thấy phía sau mãi không có động tác gì liền lắc lắc dây.

"Tiểu Trần? Nhanh!"

Dương Kỳ ngơ ngác nhận lấy dây, ánh mắt lướt qua bờ vai trắng nõn rồi may chóng rời tầm mắt.

Trái tim anh đập rất nhanh như thể sẽ bay ra khỏi lồng ngực ngay lập tức.

Lóng nga lóng ngóng một lúc lâu cuối cùng anh cũng buộc được.

"Xong rồi!"

"Xong rồi sao...!sao..."Tô Ngọc Cầm bỗng nhận ra có cái gì đó không đúng!

Cô vội vã xoay người lại, khi nhìn thấy người đứng phía sau là ai.

Tô Ngọc Cầm muốn hét toáng lên tuy nhiên Dương Kỳ nhanh hơi một bước bịt miệng cô lại.

"Em lại hét nữa! Tại sao mỗi lần gặp tôi em lại luôn kich động như vậy? Chẳng lẽ em thực sự thích tôi." Dương Kỳ đùa song trong lòng anh lại cực kì xẩu hổ.

"Ưm...!Ưm...." Tô Ngọc Cầm lắc lắc đầu ý bảo Dương Kỳ bỏ tay ra nhưng lại không cẩn thận mà làm váy tuột nhẹ xuống.

Cô vội vàng dùng tay giữ chặt nó mà Dương Kỳ theo phản xạ bảo vệ ôm cô vào ngực.

Tình huống bất ngờ làm hai người lâm vào trầm mặc, cả hai im lặng cho đến khi nghe thấy tiếng đẩy cửa.

Dương Kỳ ngay lập tức ôm lấy Tô Ngọc Cầm hơi nhấc bổng cô tránh ở phía sau tủ quần áo.

"Ơ sao lại không thấy ai hết vậy ta?" Nhân viên đoàn phim gãi gãi đầu, cô ta được cử đi tim Dương ảnh đế nhưng mà tìm mãi chả thấy.

Cô ta sắp bị ánh mắt đạo diễn Khương ăn thịt rồi.

"Thật là! Ảnh đế mà suốt ngày đi lung tung gây rắc rối cho người ta không vậy chứ! Ảnh đế thì lớn lắm sao! Hừ!" Mắng cho thỏa thích nữ nhân viên đó cũng đi ra ngoài.

Mà ở trong góc hai người mà nữ nhân viên đang tìm kiếm lại vô cùng chật vật.

"Cô ấy đi rồi, ảnh đế rắc rối ạ!" Tô Ngọc Cầm nhịn không được mà trêu anh.

Dương Kỳ hơi cúi đầu nhìn cô, ánh mắt cất giấu tia cưng chiều.

Giơ tay muốn búng lên trán cô lại nhớ đến chuyện hôm trước, anh lại hạ tay xuống.

"Em nghĩ vì ai mà cô ấy gọi tôi như vậy hả? Còn không phải..." Anh dừng một lát, ánh mắt lướt qua ngực cô rồi vội tránh đi.

Tô Ngọc Cầm theo mắt anh nhìn xuống phát hiện phần váy trước ngực bị tuột xuống kia hở ra không ít.

Cô ngay lập tức dùng tay che lại.

"Anh...!anh...!nhắm mắt! Không được nhìn!" Tô Ngọc Cầm có ý đập đầu chết, lúc này cô cảm thấy lời cô gái kia vừa nói là đúng.

Mỗi lần cô gặp Dương Kỳ toàn gặp xui xẻo không đâu.

"Không có nhìn, tôi không có thấy gì hết!" Dương Kỳ đáp, giọng nói chứa ý cười khiến Tô Ngọc Cầm chỉ muốn đập anh một trận.

Hơn mười phút trôi qua, Tô Ngọc Cầm cuối cùng cũng sửa sang xong.

Cô đầy nhẹ Dương Kỳ: "Tránh ra, tôi muốn đi ra ngoài!"

"Em chính là lợi dụng xong liền phủi bỏ người ta! Lần nào cũng vậy hết!" Dương Kỳ cố ý ghé sát vào tai cô nói.

Anh còn nhân lúc cô không để ý mà hôn nhẹ lên tóc cô.

Tô Ngọc Cầm trợn mắt, người này sao lại nói linh tinh dễ gây hiểu lầm như vậy.

"Ai thèm lợi dụng anh!"

"Vậy hôm qua..." Dương Kỳ dừng lại chút, hài lòng nhìn tai cô bắt đầu đỏ lên.

"Câm miệng! Mau ra ngoài!" Tô Ngọc Cầm không muốn tiếp tục nghe người vô sỉ này nói chuyện nữa.

Cô tránh thoát ra, dẫn đầu đi ra ngoài.

Xem ra cô càng sống khả năng nhìn người càng giảm sút rồi.

"Ha ha ha! Có người ngượng ngùng kìa!"

"Anh im đi!" Trước khi bước ra ngoài, Tô Ngọc Cầm quay lại quát.

Người này thực sự biết cách làm cô mất kiên nhẫn mà.

"Ha ha ha!".