Ghế sau xe là một khoảng yên tĩnh.

 

Cảnh vật bên ngoài thay đổi theo từng khung cửa sổ, Quý Anh quay đầu sang ngang, nhìn chằm chằm bên ngoài, chỉ lộ ra chiếc cổ mảnh khảnh trắng nõn.

 

Đáng tiếc, Quý Anh không biết rằng, cửa xe màu đen đã hoàn toàn phản chiếu biểu cảm của cô. Toàn bộ tự ti, xấu hổ đều được thu lại trong đáy mắt của người đàn ông.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Bây giờ Quý Anh chỉ muốn im lặng, tại sao cô phải quan tâm việc anh có vào cửa hay không? Càng nói cô càng tự đắm mình đắm chìm trong suy nghĩ.

 

Phó Cảnh Thâm không có ý định buông tha cô, nhẹ nhàng nói.

 

“Hoa anh đào, anh nghe thấy rồi.”

 

Quý Anh hơi mím môi, cố tỏ ra bình tĩnh nói: “Anh đừng có nghĩ linh tinh, em không có ý đó.”

 

Phó Cảnh Thâm không thay đổi biểu cảm, cong môi: “Ý gì?”

 

“Ý không cho anh vào cửa sao?”

 

Quý Anh suýt chút nữa muốn bịt tai lại, cô không muốn tiếp tục nói chuyện với anh!

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Trong đầu đột nhiên hiện ra câu nói của Quý Hoài...

 

Quỷ kế đa đoan, tên khốn.

 

Trong xe đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại, Quý Anh giống như nhận được ân xá, cầm điện thoại lên lập tức ấn nghe.

 

Vu Uyển Thanh đang ngồi trên sô pha của một cửa hàng cao cấp, nhân viên bán hàng đang rót cà phê cho bà ấy. Quý Thiên Trạch ngồi ở bên cạnh, với những túi đồ mua sắm chất đống dưới chân.

 

“Bé con.” Vu Uyển Thanh đang thưởng thức móng tay mới: “Con về nhà chưa?”

 

Nghe thấy giọng của mẹ, con ngươi của Quý Anh khẽ động, bất giác nhìn về phía Phó Cảnh Thâm, ngón tay thon dài trắng trẻo đặt trước môi, ra hiệu cho anh không được lên tiếng.

 

Phó Cảnh Thâm bất ngờ nhướng mày, gật đầu xem như đồng ý.

 

Vu Uyển Thanh: “Vậy là còn chưa về nhà sao? Mau về nhà nhé”

 

Quý Anh cuộn chặt bàn tay trái, cúi đầu, do dự một hồi: “Ư.. chưa về.”

 

“Bây giờ con ở đâu? Còn ở cửa tiệm sao?” Vu Uyển Thanh nói: “Bây giờ mẹ qua đó đón con.”

 

“Không ở đó nữa rồi!” Quý Anh đảo mắt, nhìn Phó Cảnh Thâm, có thể thấy rõ do dự trong mắt cô: “Con đang ở trên đường rồi...”

 

Vu Uyển Thanh yên tâm trở lại: “Được, vậy ở nhà đợi mẹ về.”

 

Quý Anh không thoái thác được, chỉ có thể nhẹ giọng trả lời: “...Vâng.”

 

Sau khi tắt điện thoại, Quý Anh cúi đầu, ánh mắt vô định nhìn về một điểm: “Anh ba, em phải về nhà rồi.”

 

Phó Cảnh Thâm: “Về nhà?”

 

“Có lý do gì bắt buộc phải về nhà sao.”

 

Quý Anh trầm mặc vài giây, nói: “Mẹ em bảo em về nhà.” Vừa ngẩng đầu lên, không biết người đàn ông đã tiến lại gần từ lúc nào, ngũ quan tuấn tú của anh phóng đại trước mặt cô, khiến cô không có chỗ thoát thân.

 

Phó Cảnh Thâm: “Không muốn về?” Anh vươn tay vén lọn tóc trước mái ra sau đầu cô, bình thản hỏi: “Chuyện không muốn làm, tại sao không nói?”

 

Khoảng cách của anh quá gần, Quý Anh quay mặt sang hướng khác, đến hơi thở cũng nhẹ hơn, lông mi không ngừng run rẩy.

 

Đến khi mở miệng nói lần nữa, âm thanh mang theo ấm ức đến cả cô cũng không phát giác ra được: “Nhưng mà mẹ sẽ lo lắng, bà ấy luôn quan tâm đến em.”

 

Phó Cảnh Thâm rơi vào trầm mặc, từ nhỏ bố mẹ anh đã ly hôn, dì lấy chồng xa nhà, ông nội thì chưa từng quản thúc anh, làm gì có được trải qua những chuyện như vậy.

 

Anh cụp mắt xuống, nhìn khuôn mặt nhỏ của cô gái. Đến cả dáng vẻ u sầu của cô cũng xinh đẹp như vậy, đôi lông mi giống như được phủ một tầng sương mù, mỏng manh và tinh tế giống như đồ sứ, chả trách người nhà họ Quý lại bảo vệ cô tốt đến thế.

 

“Hoa anh đào, mở điện thoại ra, sau đó gọi cho số điện thoại của dì ấy đi.”

 

Phó Cảnh Thâm lấy điện thoại từ trong tay cô: “Anh sẽ nói với dì.”

 

Quý Anh: !

 

Cô mở lớn hai mắt, vội vàng lấy lại điện thoại: “Không được!”

 

Hai ma Quý Anh từ từ ửng hồng: “...Em phải giải thích thế nào về chuyện của em và anh.”

 

Ngón tay dài của Phó Cảnh Thâm đã ấn đến số cuối cùng.

 

“Anh và em yêu đương cần giải thích sao?”

 

Môi Quý Anh khẽ mở, nhưng lại không nói ra được từ nào, bởi vì Vu Uyển Thanh ở đầu dây bên kia đã bắt máy.

 

Sự việc... tại sao lại phát triển đến mức này.

 

Cô mất hồn, chỉ thấy miệng của Phó Cảnh Thâm mấp máy liên tục, nhưng lại hoàn toàn không biết anh đang nói gì với mẹ.

 

Chỉ cho đến khi anh tắt máy, để điện thoại vào tay cô một lần nữa.

 

“Dì đã đồng ý rồi.” 

 

Thật ra thái độ của Vu Uyển Thanh không rõ ràng, nhưng có thể đồng ý phần lớn là do anh lễ phép, với cả anh hứa rằng nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cô.

 

Quý Anh lấy lại điện thoại, kinh ngạc nhìn anh, khóe môi hơi cong lên xong đó liền dựng thẳng, cuối cùng, khóe mắt cong xuống, phát ra tiếng cười hi hi.

 

Phó Cảnh Thâm không ngờ rằng cô sẽ cười, nhướng mày hỏi: “Vui sao?”

 

Giống như một đứa trẻ được thỏa mãi với niềm vui của nó, Quý Anh trước tiên che mặt mình, vài giây sau mới ngượng ngùng nói: “Vui.”

 

Vào đúng lúc này thì xe dừng lại. Quý Anh quay đầu nhìn cửa sổ,  ánh nhìn bị thu hút bởi căn biệt thự đơn lập.

 

Đây không phải là... nhà họ Phó đó chứ?

 

Phó Cảnh Thâm có thể nhìn thấy tâm tư cô: “Đây là nhà riêng của anh.”

 

Quý Anh ngạc nhiên: “Vì thế, hôm nay chỉ có hai người chúng ta thôi hả?”

 

Phó Cảnh Thâm xuống xe, giúp cô mở cửa xe, bình tĩnh hỏi ngược lại: “Anh phải gọi người tới làm bóng đèn sao?”

 

Động tác xuống xe của Quý Anh dừng lại. Vì vậy, có phải là cô mắc mưu rồi không...

 

Phó Cảnh Thâm cúi người, dựa theo ghế ngồi đến gần cô, nhìn thấy ánh mắt trốn tránh của cô,tạo thành tư thế mạnh mẽ nói: “Không phải muốn ăn bánh hạt đào sao?” 

 

“Ờ.” Quý Anh chầm rì rì xuống khỏi xe, đi phía sau Phó Cảnh Thâm. Trong đầu không ngừng suy nghĩ, cô cứ như vậy mà một nam một nữ ở trong nhà sao...

 

Phó Cảnh Thâm có vài căn nhà riêng, đây là căn biệt thự bên cạnh hồ có phong cảnh đẹp nhất. Đương nhiên, anh tạm thời sẽ không nói cho Quý Anh biết tác dụng khác của căn biệt thự này chính là nhà cho tân hôn, cũng là quà trưởng thành ông nội tặng cho anh.

 

Không giống với nhà họ Quý tinh tế sang trọng, nhà của Phó Cảnh Thâm mang phong cách cổ điển, với hành lang uốn lượn, hoàn toàn là phong cách trung hoa, mang lại cảm giác mới mẻ.

 

Quý Anh vào nhà, vu,ốt ve hoa văn tinh xảo trên bình phong bằng sứ, đôi mắt đảo quanh bốn phía đánh giá.

 

Phó Cảnh Thâm đang cởi cà vạt, nhìn thấy đầu cô quay đi quay lại.

 

Có người giúp việc mang trà lên cho cô, rồi lại mang lên bánh ngọt mà đầu bếp Phó đã làm xong từ sớm. Quý Anh ngồi trước bàn, nhìn chằm chằm bánh hạt đào mới nướng, vừa định cầm đũa lên, lại liếc nhìn Phó Cảnh Thâm vẫn chưa động đũa, cô lại yên lặng đặt xuống.

 

Phó Cảnh Thâm nhìn động tác nhỏ của cô, ánh mắt rũ xuống, vươn tay mở tivi lên. Căn biệt thự lớn bỗng chốc trở nên huyên náo.

 

“Có lẽ, như vậy em sẽ thoải mái hơn một chút.”

 

Âm thanh từ gameshow từ từ xua tan vẻ yên tĩnh trong căn nhà, bánh hạt đào có vịt ngọt, là vị đã không còn sản xuất nữa, Quý Anh hạnh phúc đến híp cả mắt lại.

 

Phó Cảnh Thâm không thích ngọt, nên không động đũa, anh nhìn hai má phúng phính của cô gái, nụ cười trong lòng biến mất, quả thật là chỉ có bánh hạt đào mới có thể câu dẫn được mèo tham ăn.

 

Đúng lúc này, ống kính trong gameshow xoay chuyển, dừng lại ở một khuôn mặt tuấn tú quen thuộc là Quý Hoài.

 

Đúng lúc này đang phát trực tiếp riêng một mình anh ấy, Quý Anh ngước mắt lên đã nhìn thấy khuôn mặt của anh hai nhà mình, đột nhiên có cảm giác bị bắt gian tại trận, đến cả miếng bánh trên đũa cũng rơi xuống.

 

“Này.” Quý Anh vô thức nói: “Mau chuyển kênh.”

 

Phó Cảnh Thâm liếc mắt qua màn hình, tiện tay chuyển kênh: “Anh trai mình còn không xem?”

 

“Anh ấy nhìn chúng ta...” Quý Anh đỡ cằm, lại lắc đầu, thành thật trả lời: “Em ăn không nổi.”

 

Không ngờ đáp án lại như vậy, Phó Cảnh Thâm bị chọc cười thành tiếng: “Cậu ấy nhìn chúng ta ăn, em đã không ăn nổi, vậy cái khác thì phải làm sao?”

 

“Ví dụ.” Phó Cảnh Thâm nhìn vào mắt cô, cố ý kéo dài nói: “Nhìn chúng ta kết hôn.”

 

Quý Anh sặc ho ra tiếng, đôi mắt ngấn nước nhìn qua anh.

 

Nói chuyện với Phó Cảnh Thâm, dường như lúc nào cũng rẽ sang một hướng bất ngờ. Nhưng quả thật anh chính là đối tượng đính hôn của cô, những gì anh nói không phải không có logic.

 

Dường như chủ đề này lên sớm được nói đến.

 

Quý Anh từ tốn đặt đũa xuống, nghiêm túc hỏi: “Anh ba, anh thật sự tự nguyện kết hôn với em sao?”

 

Lông mày Phó Cảnh Thâm khẽ nhếch lên, nhưng không gián đoạn cô mà tiếp tục nghe.

 

“Lúc gặp mặt ở tiệm trà, chúng ta tiếp xúc không nhiều.” Quý Anh nhẹ chớp mắt, nói: “Hơn nữa, em nhỏ hơn anh sáu tuổi.”

 

“Lúc em còn là học sinh, Anh ba đã quản lý cả một tập đoàn lớn như vậy, hiểu biết, kinh nghiệm, thậm chí là giá trị quan so với em cũng cách biệt rất xa.”

 

“Có thể là do hôn ước của cha ông, anh mới bị ép phải trói buộc cùng một chuỗi với em.” Nói đến đây, Quý Anh dừng lại một lát, nhẹ nhàng nói: “Nếu như anh ba còn do dự, bất cứ lúc nào em cũng ủng hộ quyết định của anh.”

 

Giọng nói của cô gái trong veo, điềm tĩnh nói, từng câu từng chữ đều thẳng thắn.

 

Phó Cảnh Thâm nhìn vào mắt cô, trong mắt xoẹt qua ý cười, anh cùng dùng từng chữ từng câu hỏi ngược lại: “Hoa anh đào, anh có tự nguyện hay không, còn không đủ rõ ràng sao?”

 

Trái tim Quý Anh đập lệch một nhịp: “Thế là... tự nguyện, đúng không?”

 

“Vậy thì em sẽ tiếp tục nói.” Quý Anh chỉnh đốn lại cảm xúc, nghênh đón cái nhìn của anh, khí phách nói: “Em muốn kết hôn.”

 

Âm thanh từ tivi có chút hỗn loạn, âm thanh của cô không được tròn trịa, Phó Cảnh Thâm vươn tay chỉnh âm lượng xuống, ngước mắt lên nhìn: “Với anh?”

 

Kịch bản cô viết sẵn trong đầu bị cắt đi nửa lớn, cô cười khổ nói: “Đây là trọng điểm sao?” Mấu chốt không phải là việc cô muốn kết hôn à...

 

Phó Cảnh Thâm rót trà cho cô, bình tĩnh nói: “Là muốn kết hôn, hay là muốn kết hôn với anh, đây là hai khái niệm khác nhau.”

 

“Muốn kết hôn, là vì chuyện kết hôn có thể giúp em thoát khỏi mọi ràng buộc ở hiện tại.” Anh đặt chén trà trước mặt cô, anh từ tốn nói, ý cười nhạt dần: “Nếu như anh đoán không sai, em muốn tự do.” 

 

Biểu cảm của Quý Anh sững lại, sau đó khẽ gật đầu, khả năng quan sát đỉnh cao của Phó Cảnh Thâm, anh có thể nhanh như vậy đoán ra được dụng ý của cô, thì không có gì kỳ lạ.

 

Quý Anh cụp mắt xuống, tự tin đã giảm xuống không ít: “Chúng ta có thể thử tiếp xúc một khoảng thời gian trước.”

 

“Nếu như anh ba cảm thấy em... không tệ lắm, thì em sẽ nhắc chuyện kết hôn với gia đình.”

 

Phó Cảnh Thâm nhìn vào đôi mắt trong veo của cô, lại là cúi đầu, ngón tay thon dài của anh  chậm rãi vu,ốt ve vành cốc trước mặt. Mọi chuyện phát triển quá đột ngột khiến anh không biết có phải ông trời đã đánh rơi chiếc bánh và để cô gái ngốc nghếch một mình chui vào vòng tay anh không.

 

Anh cố dùng lương tâm cuối cùng, nhẹ nhàng hỏi: “Ở trong mắt em, anh là người thế nào?”

 

Quý Anh nghĩ một lát, khẳng định nói: “Trầm ổn, khiêm tốn, lịch thiệp.”

 

Phó Cảnh Thâm không ngờ rằng cô sẽ có đánh giá cao như vậy, khẽ nhướng mày: “Sao nữa?”

 

Quý Anh mím môi, do dự một hồi, mang theo chút lên án: “Có lúc, hơi xấu.”

 

Quý Anh nhìn đôi mắt lạnh lùng của người đàn ông. Hầu hết các nhận xét về Phó Cảnh Thâm chỉ xoay quanh là không tình d.ục và lạnh lùng, anh dường như không có hứng thú với bất cứ chuyện gì. Anh đến đây để bàn chuyện cưới xin khi cô hai mươi tuổi, nghĩ có lẽ là vì anh đã đủ tuổi để cưới cô.

 

Sau khi nghĩ xong, Quý Anh cân nhắc nói: “Tôn trọng nhau như khách, và không can thiệp vào chuyện riêng của nhau?”

 

Cô nhớ lại một số cặp vợ chồng nổi tiếng trong danh sách bạn bè của cô, ban đầu vợ chồng ân ái, về sau lại lạnh lùng như băng. Nếu như vậy, thì những ngày tháng đó cũng không có gì là không tốt.

 

Phó Cảnh Thâm nhìn cô, ánh mắt đen sâu. Lâu sau đó, anh lặp lại từng chữ một.

 

“Tôn trọng nhau như khách, không can thiệp chuyện riêng của nhau?”

 

Bầu không khí có chút không đúng, Quý Anh có chút sửng sốt, suy nghĩ xem vấn đề là ở đâu.

 

Nhưng chưa kịp nói, biểu cảm của Phó Cảnh Thâm khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng ban đầu, giống như khoảnh khắc thay đổi vừa rồi chỉ là cảm giác sai.

 

“Vậy... hợp tác vui vẻ.” Quý Anh mỉm cười, mong chờ nhìn anh.

 

Còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì người đàn ông đã tiến lại gần, độ ấm từ đầu ngón tay anh đặt trên bên má cô, còn từ từ dùng nhéo một phát.

 

Vì khoảng cách quá gần, Phó Cảnh Thâm ở trên đầu cô, vì thế cô không thể thấy rõ được biểu cảm của anh. Chỉ có thể nghe thấy môi mỏng của anh phát ra từng chữ: “Hợp tác vui vẻ.”

 

“Hoặc là, anh có thể gọi em một tiếng trước...”

 

“Mợ Phó.”