Nghe được thanh âm, tầm mắt Tiểu Quỷ Đạm rơi vào trên giày da màu đen.
Chậm rãi ngẩng đầu, quần thường màu đen bao vây lấy chân dài nhỏ mảnh, áo sơmi ngắn tay màu lam phác hoạ eo lung linh, cổ thon dài trắng nõn, cùng với cằm tinh xảo không có sai biệt cùng Tiểu Chấp Mặc...
Là cô ấy!
Cái cô gái tới cùng Toan Toan kia.
Đột nhiên nhớ tới trước kia, cô gái nhỏ cả người cũng không tốt.
Cô thu hồi tầm mắt, lúc này sắc mặt trầm xuống.
"Không cần... Cám ơn."
Ở trước mặt người lạ cần phải duy trì lễ phép, cô gái nhỏ không tình nguyện bỏ thêm tiếng cám ơn.
Trong lòng bực mình, cô không có đi nhìn mặt cô gái kia.
Bày tỏ không có hứng thú, cũng không muốn nhìn.
Không gian rộng rãi phút chốc trầm mặc, dường như trở nên nhỏ hẹp.
Cô gái nhỏ hướng vết bẩn trên quần áo động tác nâng nước không tự chủ được nhanh hơn rất nhiều...
Lại nghe một tiếng cười khẽ truyền đến từ đỉnh đầu, ngay sau đó ho nhẹ hai tiếng, đờm trong cổ họng bị cô gái ho ra.
Một đoàn giấy ăn vẽ ra đường pa-ra-bôn rơi vào thùng rác ở giữa hai người.
Cô gái kia lại đã mở miệng.
Sau khi khôi phục bình thường, thanh âm của cô vô cùng quen thuộc...
Toàn thân Tiểu Quỷ Đạm run cầm cập một chút, lập tức vươn hai tay mập mạp ra che hai mắt của mình, sau khi điều chỉnh một chút từ từ mở ra mấy khe hở hai tay.
Co rúm người lại, nhắm mắt.
Cô hít sâu vài hơi, lại trợn mắt.
So với thấy Tiểu Chấp Mặc thì sợ hãi càng sâu, trong đầu cô gái nhỏ một mảnh trống không.
Khóe môi cô gái càng cong, khom người xuống liền đem cô gái nhỏ ôm ở khuỷu tay, vô cùng yêu thương hôn một cái trên gương mặt mượt mà, chế nhạo nói: "Tiểu Quỷ Đạm, cũng không bám người nữa hả?"
Đờ đẫn rất lâu sau khi cô gái nhỏ lấy lại tinh thần hít hít cái mũi, xấu hổ hôn một cái trên cằm cô gái, cười đến mặt mày cong cong.
"Mẹ nuôi!"
" Lại một lần nữa!" Tần Họa sắc mặt tái nhợt nhéo nhéo cái mũi nhỏ của cô, đùa nói.
"Mẹ nuôi!"
Tiếng giòn giã, Tần Họa nghe được tâm hoa nộ phóng ( mở cờ trong bụng).
Ý cười càng đậm đồng thời tay lại run lên phút chốc.
Tiểu Quỷ Đạm tỉ mỉ phát hiện, tay chân lanh lẹ từ trên người Tần Họa xuống dưới, trên khuôn mặt nhỏ nhắn là lo lắng không chút nào che dấu.
" Mẹ nuôi, mẹ bị ốm sao? Làm sao bộ dáng giống quỷ vậy?"
" Mẹ nuôi biểu diễn bộ dáng quỷ biến thiên tiên cho con!" Tần Họa xoa xoa đầu của cô, một cái phương hướng, lấy cái túi kia tới đây cho mẹ nuôi."
Bước tiếp chân ngắn, Tiểu Quỷ Đạm ân cần mà cầm túi đưa đến phía trước Tần Họa, liền ngoan ngoãn khéo léo ngồi im tại một cái băng ghế gấp xếp, nhìn Tần Họa tẩy trang.
Cô gái nhỏ biết vào một tháng trước mẹ nuôi liền đi Tương Đàm quay phim, lại không biết bà diễn vai gì mà từ mười bốn tuổi diễn đến sáu mươi tư tuổi.
Tần Họa vừa tẩy trang ở trên mặt, vừa châm chọc vẻ mặt có bao nhiêu khó coi, phấn quá nhiều như là phẫu thuật thẩm mỹ...
Bà còn nói chính mình một người sắp bốn mươi tuổi, làm cho Tiểu Quỷ Đạm có bóng ma tâm lý.
Tiểu Quỷ Đạm lắc lắc đầu, chu miệng nhỏ: "Mẹ nuôi, sao mẹ không giúp con nhận ra! Cổ họng mẹ có phần khàn, lại trang điểm như ma quỷ vậy, vừa mới đi tới phòng con còn tưởng rằng là...."
Biết nói nhiều nhất định cô gái nhỏ nói đến đây xấu hổ, cực kỳ xấu hổ ngậm miệng.
Tần Họa nheo mắt hồ ly lại, tràn đầy bỡn cợt: "Là cái gì nha... Tình địch?"
Tiểu Quỷ Đạm nâng trán yếu ớt nói: "Con còn chưa tám tuổi...Mẹ như vậy sẽ dạy hư con!"
"A..., phải không?" Tần Họa ôm lấy khóe môi, nói thong thả mang theo phong tình vốn có: "Lúc ở bên ngoài hôn môi cùng với Toan Toan nhà con làm sao con liền không nghĩ tới chính mình chưa tới tám tuổi a... Uh`m?"
Hôn môi là cái quỷ gì?
Hai chữ thành công làm cho cô gái nhỏ đỏ mặt, tâm run rẩy...